Chương 6: Ân Oán Đầu Tiên

Thần Tiên Đạo

Chương 6: Ân Oán Đầu Tiên

Thanh Ngưu thôn, suốt nửa tháng nay đồng cỏ xanh mát đã ko còn thấy hình ảnh 1 người 1 trâu lượn lờ xung quanh nữa rồi. Bởi vì Phương Minh hắn đang nằm trên giường, trên người quấn chằng chịt băng vải, hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn thế giới đã không còn như trước. Khi linh thể hắn thức tỉnh hoàn toàn từ trong luân hồi, điều đầu tiên hắn nhận ra ở thế giới này đó chính là 3 thứ:

- Trọng lực yếu, pháp tắc yếu, vật chất yếu.

Điều đó có nghĩa là sao? Có nghĩa là, tu sĩ ở đây sẽ yếu hơn so với tu sĩ cùng giai ở Huyết Thiên rất nhiều, và khi hắn ra tay, uy lực sẽ ko chỉ như ở Huyết Thiên nữa, phát hiện này làm hắn cao hứng ko thôi. Ngày trở lại Huyết Thiên, hắn rất muốn biết đối thủ nhẫn nại kia của mình như thế nào.

Ngồi dậy khỏi giường, hít thở một cái thật sâu, hắn từ từ bước ra ngoài, bên ngoài vườn rộng thấy 1 phụ nhân đang té thóc cho gà ăn, phụ nhân cũng nhìn ra hắn, vui mừng quá đỗi, chạy lại ôm lấy hắn. Hắn cũng 2 mắt mờ mịt, khóc rống lên như 1 đứa trẻ, vùi đầu vào ngực phụ nhân, không ngừng run rẩy. Phụ nhân vỗ vỗ đầu hắn, dỗ dành an ủi, bà thầm than:" Minh nhi thật là mệnh khổ, sinh ra đã khổ, đến giờ vẫn phải chịu khổ thêm", nghĩ vậy ko tự chủ được nước mắt lăn trên má. Cha hắn dường như cũng nghe ra động tĩnh, từ đâu chạy tới, thấy tình cảnh 2 mẹ con, hắn cũng cảm thấy khổ não vô cùng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trong thế giới tu chân này, yên bình chỉ là tương đối, muốn yên bình phải có thực lực, mà muốn có thực lực thì không thể sống yên bình. Hắn cũng thầm trách bản thân vô dụng, nếu mình có thực lực, ai dám tổn thương nhi tử.

- Các ngươi mất tích cả đêm, phụ mẫu và Yến gia vô cùng lo lắng, hai nhà tìm kiếm khắp nơi cuối cùng sáng sớm hôm sau mới có người phát hiện các ngươi đang cực kì thê thảm trên cánh đồng.

Phụ thân hắn nhẹ giọng nói, sau đó xoa đầu hắn:

- Nghỉ ngơi chút đi, Buổi tối nói chuyện sau.

Cuối cùng Phương Minh bình tĩnh lại, bữa cơm tối hôm đó hắn kể cho cha mẹ nghe về những gì hắn đã trải qua. Sự việc là thế này: ‘’hắn phụ Thanh Giang ra ngoài hái thuốc, 2 người tách nhau ra tìm thảo dược, đến khi hắn có việc nhờ nàng thì phát hiện nàng mất tích, hắn tìm xung quanh và phát hiện nàng nằm ngất đi trên 1 bãi đất trống, hắn chạy lại gần lại thì có người đánh hắn 1 chưởng vào ngực, hắn lăn xuống núi và sau đó ko biết gì nữa’’. Hắn kể lại sự việc có vẻ quá đơn giản, nhưng chính vì đơn giản nên rất khó tìm sơ hở, quan trọng hơn hắn cũng đã phán đoán về nội dung câu chuyện mà Yến Thanh Giang có thể nói ra, rồi bịa câu chuyện của mình.

Thực ra đêm hôm đó sau khi giải quyết xong tên kia, hắn dùng 2 canh giờ để xóa dấu vết, tạo hiện trường giả, đối với 1 người giàu kinh nghiệm như hắn, nếu ko phải thân thể quá yếu, những việc đó, 1 khắc là xong. Xong xuôi tất cả, hắn nhìn lại 1 lượt, chỉnh lí lại 1 chút thương thế sau đó mới ngã xuống hôn mê, hắn tỉnh tỉnh mê mê đủ nửa tháng sau, ngày hôm nay mới dậy.

Cha hắn nghe xong hắn kể thì nhíu mày ko thôi, tên đả thương con mình chắc chắn không đến luyện khí trung kì, tu vi này trong Hỏa Vân quốc chỉ có thể là đệ tử ngoại môn của 1 tông môn bình thường, hoặc là nhập môn tán tu ko có bối cảnh, việc này hẳn không gây ra sóng gió gì lớn. Hắn lo ngại nhất là nếu tên kia biết tin nhi tử còn sống liệu có quay lại ra tay lần nữa.

Ngược lại Phương Minh lúc này hắn cũng đang rất tò mò, nếu như Yến Thanh Giang cũng được hỏi như vậy, vậy nàng sẽ trả lời như nào. Hắn hướng mẫu thân nhỏ giọng hỏi:

- Vậy… vậy Yến… Yến…

Còn chưa đợi hắn lắp bắp xong mẫu thân hắn thở dài:

- Yến cô nương, sau khi trở về liền nằm liệt giường mấy ngày, mấy ngày sau khỏe lại thì Yến gia mới phát hiện, nàng bị mất trí nhớ, phu phụ yến gia quỳ lạy cả đêm ở đạo quán mới mời được 1 vị Tiên sư Ẩn Kiếm Tông ra mặt. Cũng may các chiêu mộ giả của các tông môn vẫn chưa rời Long Hoa thành, Vị tiên sư kia sau khi 1 mình vào phòng bệnh nửa ngày đi ra cũng lắc đầu bó tay, nhưng Tiên sư đó hứa, tông môn sẽ thu nàng làm đệ tử thân truyền Ẩn Kiếm Tông. Yến gia như vậy cũng có thể coi là phúc họa song hành.

Mất trí nhớ ư, hắn nhớ lúc mình giả vờ hôn mê, nàng tỉnh dậy, tìm thấy mình sau đó ôm mình khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa liên tục xin lỗi, sau đó chật vật kéo hắn về tận đầu thôn cơ mà. Còn nữa, nếu không trị được bệnh chắc chắn vị tiên sư kia sẽ ra ngay chứ không lằng nhằng nửa ngày trong đó. Định thần lại, hắn bỗng mỉm cười trong lòng. Thật là có ý tứ!
.
.
.

Liên Vân Tông là 1 tông môn có lịch sử lâu đời, tuy ko phải danh môn đại phái gì nhưng vì phong cách hành sự ôn hòa, thái độ cởi mở nên rất được lòng các tu sĩ trong vùng, thêm nữa vị tông chủ kia nghe đâu cũng là người rất có uy tín, nên dù chỉ là môn phái nhị lưu Liên Vân Tông cũng là thanh danh lan rộng. Lúc này 1 trong 7 ngọn chủ phong, 1 lão già râu tóc bạc phơ, vẻ mặt âm trầm đang ngồi trên chủ vị, phía dưới có tầm 20 người chia thành 2 hàng đứng 2 bên rất trật tự, đứng ở giữa sảnh là 1 vị trung niên vẻ mặt căng thẳng, lúc này lão già tóc bạc từ từ mở miệng:

- Nói vậy, Dư chấp sự, hiện giờ tiểu tử kia đang ở đâu?

Trung niên tóc đen râu dê khom người cung kính nói:

- Hồi bẩm trưởng lão, lúc đó Thăng Tiên đại hội còn chưa chấm dứt, tiểu tử kia chỉ là phàm nhân bình thường, hơn nữa vẫn đang hôn mê trong nhà, nếu đệ tử cưỡng ép mang người e rằng…

- Con kiến mà thôi!... Phế Vật!

Dư chấp sự chưa dứt lời, lão già tóc bạc kia vỗ " Phanh " 1 tiếng bàn ngọc trước mặt sụp thành 1 đống đá mạt. Lão ko thể ko nổi giận, thiếu niên thần bí chết dưới tay Phương Minh kia là đệ tử quan môn của lão, là kẻ có nghị lực và tâm tính, rất hợp với lão, có khả năng kế thừa y bát của lão, là người lão rất yêu thích. Vậy mà lần đầu xuất môn, hồn đăng chẳng bao lâu tắt.

Dư chấp sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vị trước mặt chính 1 trong 7 người có địa vị cao nhất tông môn. Lão tổ ko ra, họ chính là những người có tu vi cao nhất, còn hắn chỉ là 1 chấp sự quèn, nói khó nghe hắn chỉ là 1 trong vô số chân chạy việc của tông môn, người kia chỉ cần mở miệng là hắn vạn kiếp bất phục.

Phía dưới ko ai dám thở mạnh, khi lão chưa lên tiếng ko ai dám động đậy.

- Lăng Phong, ngươi đi mang tiểu tử kia về đây tra hỏi, nếu có cơ hội mang nốt người còn lại đi. Hóa nhi sẽ không chết mà không có người chôn cùng. Đi đi, Đi nhanh về nhanh, ta ở nhà chuẩn bị cho ngươi trúc cơ, 200 năm sau hi vọng ngươi có thể vì tông môn xuất chút lực.

Cuối cùng lão gọi 1 người, đây cũng là 1 đệ tử của lão, đi theo lão nhiều năm, ko đòi hỏi truy cầu gì, lão cũng rất thưởng thức vì thế mới cho hắn 1 cơ hội, gọi là cơ hội nhưng thực ra là chắc chắn đạt được, đi bắt 1 phàm nhân, ko tính là mất công. Lão nói dứt câu liền phất áo bỏ đi.
Thanh niên được gọi tên ánh mắt sáng lên, hắn ko cần biết 200 năm tông môn có gì cần hắn, hắn chỉ biết mình có thể trúc cơ, chỉ cân bước vào trúc cơ kì hắn mới có thể coi là 1 tu tiên giả chân chính, đây là hắn ước mơ đã lâu. Hắn hưng phấn tiến lên hướng lão già khom người bái:

- Đệ tử tuân mệnh!


Long Hoa Thành. Phương Minh đứng trong 1 cửa hàng của tu sĩ, hắn cầm trong tay 1 cuốn điển tịch, từ cuốn điển tịch này hắn biết, nơi này gọi Thiên Vũ đại lục, Hỏa Vân quốc chỉ là 1 quốc gia nhỏ nằm ở giáp ranh phía đông. Cuốn điển tịch viết khá kĩ càng về tu sĩ, từ các nghề nghiệp, cho đến các cảnh giới tiên nhân từ Luyện Khí Kỳ đến Hóa Thần Kỳ, Phân chia cảnh giới này ko biết ai sáng tạo ra, nhưng có từ rất lâu rồi, rất có thể hắn chính là tu tiên giả đầu tiên của nhân loại, hoặc hắn chính là đấng sáng tạo của vụ trụ này. Ném cho nhân viên 1 thỏi vàng, hắn chọn mấy cuốn sách nữa rồi đi ra. Vàng này là hắn bí mật đem 1 viên linh thạch hạ phẩm trong chiếc nhẫn kia đi bán chứ đâu phải tiền của hắn, đồ của tiên gia, 1 viên linh thạch nhỏ nhoi đổi mấy thỏi vàng còn là ít.

Trong tiệm cũng có 1 lão già cũng như Phương Minh, đang chọn lựa mấy món đồ cũ nát trong cửa hàng này, hắn đi lòng vòng lục lọi mấy lần, dường như ko tìm thấy món đồ mong muốn, hắn khó chịu định ra về thì nhìn thấy Phương Minh, khí tức bình thường, dao động linh lực không có. Một phàm nhân nhỏ nhoi cũng học đọc sách tiên gia, thú vị. Nhưng hắn bỗng nhớ ra gần đây có Thăng Tiên hội cử hành, tính thời gian thì phải mấy ngày nữa chiêu mộ giả mới mang người rời đi. Tròng mắt xoay chuyển, lão cười ha hả tiến lại gần Phương Minh thái độ rất thân thiết:

- Tiểu huynh đệ đã từng tu luyện qua?

Phương Minh thản nhiên trả lời:

- Không có!

- Lão phu thấy tiểu huynh đệ khí thế bất phàm, có thể xem 1 quẻ chỉ tay cho tiểu huynh đệ được chăng?


Phương Minh hiểu ý, rất phối hợp đưa tay ra, hắn đưa tay phải ra mà lão nhân vẫn nhận, có thể hiểu lão chả phải xem bói cái mẹ gì.

Một lúc sau lão già buông tay Phương Minh ra, ánh mắt nhìn Phương Minh hơi khác thường, hắn trầm giọng nói:

- Tiểu huynh đệ gần đây sắp phải xa nhà đúng không, e rằng chuyến đi này sẽ vướng phải kiếp nạn khó giải.

Phương Minh tươi cười trả lời lão với 1 câu không liên quan:

- Hắc hắc! ta đồng ý gia nhập tông môn ngươi.


Thăng Tiên hội qua đi, số người được kiểm tra có linh căn là cực kì hi hữu, khắp phụ cận Long Hoa thành, cũng chỉ có hơn 10 người có tư cách vào tiên môn mà thôi. Thanh Ngưu trấn có thế coi là cực kì may mắn, có 2 người tìm thấy linh căn trong cơ thể, 1 thanh niên họ Lâm, người kia là Yến Thanh Giang, trong lúc yến gia phu phụ đang bận túi bụi tiếp khách, thì yến tiểu thư đang ngồi thẫn thờ trong khuê phòng, chống cằm nhìn ra cửa sổ, không ai biết nàng đang nghĩ gì, chỉ biết rằng nếu chiếu thẳng ánh mắt nàng ra xa vô tận có thể thấy được đường thẳng này có cắt qua Phương gia.