Chương 16: Chiến Tranh Bùng Nổ

Thần Tiên Đạo

Chương 16: Chiến Tranh Bùng Nổ

Long tộc và Ngạc ngư tộc nói là chiến tranh, nhưng mấy năm trở lại đây chủ yếu là ma sát nhỏ, cao tầng hai bên cũng là có ý định thông qua phương pháp này mà thăm dò một chút thực lực của nhau. Nhưng theo thời gian, Long tộc càng cố ý kéo dài ở loại trình độ này càng để lộ ra mình đang ở thế yếu, vì thế Ngạc Ngư tộc cũng dần ép sát, bốn tháng trước đã bắt đầu thu gom toàn bộ quân lực chuẩn bị phát động một trận cuối cùng. Bên Long tộc biết được tin này cũng nhận ra phe mình đang ở thế yếu, vì vậy không thể không cân nhắc xem nên hòa hay nên chiến.

Nhưng Long tộc uy nghiêm tồn tại qua bao nhiêu thế hệ, đã từng càn quét tứ hải vô địch thủ, đã từng đánh cả vào lục địa chiếm tài nguyên của tu sĩ, ngày nay tuy xuống dốc nhưng làm sao có thể vì một trận chiến mà làm mất mặt tổ tiên, sao có thể vì một Ngạc Ngư tộc man dại mà lâm trận lùi bước. Tộc trưởng Long tộc gọi các trưởng lão họp bàn cũng chỉ là lấy lệ, thực chất là muốn thống nhất ý kiến, loại bỏ tư tưởng trái chiều, đề cao sĩ khí quân mình chuẩn bị sẵn sàng tử chiến.

Dòng dã suốt hai tháng Long tộc cũng không ngừng chiêu binh mãi mã, sử dụng mọi thủ đoạn và quan hệ lôi kéo các thế lực hải vực tham chiến cùng phe mình.

Ở một nơi nào đó trong Long cung, trong một tòa tháp bảy tầng cao vút, nơi này sáu tầng dưới rỗng không, chỉ có tầng thứ bảy có đặt một viên Long châu tỏa ánh hào quang rực rỡ muôn màu, chiếu sáng vạn trượng không gian quanh nó. Đúng lúc này, viên Long châu bỗng nhiên quang mang từ từ ảm đạm, nhạt dần, nhạt dần, rồi tắt hẳn. Viên Long châu cũng theo đó mà vỡ vụn, tan thành bột phấn phiêu tán trong không trung, tòa tháp chứa viên Long châu cũng chấn động, từng đạo vết nứt xuất hiện rồi ầm ầm sụp đổ.

Ở phía xa xa, có một người chứng kiến toàn bộ cảnh đó, không kìm được cảm xúc mà khụy xuống, lệ nóng doanh tròng, người này cố sức bám lấy lan can, toàn thân run rẩy.

- Gia gia. Lên đường bình an!

Hắn thì thầm với không gian lạnh lẽo, như lời chúc cuối cùng với thân nhân đã ra đi. Là tộc trưởng Long tộc, hắn sinh ra không biết cha mẹ mình mất tích đi đâu, lúc hắn có nhận thức, hắn chỉ biết một người thân duy nhất, đó chính là Lão Long Hoàng, lão nuôi nấng dạy bảo hắn từ nhỏ đến giờ, trong mắt hắn gia gia chính là Thiên, là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất đời hắn. Những năm gần gây hắn cũng biết, gia gia chỉ sợ là không trụ được lâu, nhưng hắn cũng không thay đổi được gì, chỉ cố gắng hết sức xoay sở cục diện Long tộc.

Hắn có năm người con, bốn nam một nữ, con cả trầm ổn nhưng thiếu quyết đoán, con thứ hai thông minh hơn người nhưng bụng dạ hẹp hòi, con thứ ba thiên phú vô song nhưng ương bướng khó dạy, con thứ tư kinh diễm tuyệt luân, tài năng xuất chúng, tâm tính cẩn thận, là nhân tài ngàn năm khó gặp nhưng vì một trận dẹp phản tặc mà vẫn lạc, nữ nhi thứ năm thì đang tuổi thơ ngây, nghĩ đến Long tộc loạn lạc làm hắn không khỏi thương xót cho nàng. Năm người con của hắn, không những không thể kế thừa chí hướng tổ tiên tương lai chấn hưng Long tộc mà còn suốt ngày minh thương ám đấu làm hao tổn rất nhiều nguyên khí, hắn tuy biết mà cũng vô lực ngăn cản, trong hoàn cảnh dòng tộc sắp đi đến hồi kết, hắn có cảm giác như mình chính là tội nhân thiên cổ của cả Long tộc vậy. Ý nghĩ như vậy làm hắn dằn vặt vô cùng, trong một đêm mà tóc đã bạc trắng, các trưởng lão nhìn thấy hắn khiếp sợ không thôi.

- Không có vấn đề gì, nếu các vị đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta chiến thôi!

Vẻ mặt tộc trưởng long tộc bình thản như thường, dường như đối với hắn cái chết chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc tới. Các trưởng lão cũng ánh mắt quyết tâm, giờ khắc này đã quá muộn để trốn chạy. Vân trưởng lão âm thầm thở dài:

- Trận chiến này, kẻ thắng cuộc không phải Ngạc Ngư tộc hay Long tộc, mà là những kẻ đang nhìn về phía chúng ta!

Những ngày tháng căng thẳng của Đông Hải đã kết thúc bằng một tin tức bạo tạc kinh thiên: "Lão Long Hoàng ngã xuống". Không biết tin tức này từ đâu truyền ra, nhưng theo đó một trận sóng ngầm mãnh liệt làm sôi trào toàn bộ hải vực. Đây chính là đại sự của cả Đông Hải, người cuối cùng của thế hệ một thời càn quét vô địch hải vực đã chính thức về với cát bụi. Cứ nhìn thái độ của Long tộc là biết việc này hẳn không phải tin đồn. Khắp các thế lực hải vực có xu hướng rục rịch không chịu ngồi yên, có một số tộc quần quyết đoán mà xin gia nhập luôn với đại quân Ngạc Ngư tộc.

Không để thời gian cho Long tộc kịp trở tay, ngay sau khi xác nhận tin tức, Ngạc ngư dốc hết toàn lực ngày đêm kéo đại quân hướng thẳng Long cung mà đánh. Đại chiến chính thức bùng nổ, Ngạc ngư tộc mạnh mẽ, thiện chiến, đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, không gì cản nổi. Long tộc cũng không toàn lực ứng chiến, họ chỉ bố trí một số pháo hôi chủ yếu làm giảm bớt lực lượng Ngạc Ngư tộc, đồng thời lấy đó để có cái nhìn toàn diện nhất về nội tình quân địch, Long tộc biết mình yếu thế nên không lấy cứng đối cứng với Ngạc Ngư, họ phải lựa chọn chiến trường có lợi nhất với mình để cố gắng cân bằng lực lượng hai bên, mà đối với Long tộc chiến trường có lợi nhất chính là bên ngoài Long cung, nơi có trận pháp phòng ngự mạnh mẽ nhất. Long tộc chính là dự định ở nơi này đánh một trận quên hết sinh tử.

Một ngày này toàn bộ yêu tu hải vực đã nín thở chờ đợi từ lâu. Một đường thắng lợi, Ngạc Ngư tộc dễ như trở bàn tay tiến tới vây kín Long cung. Long cung rộng lớn có thể coi bằng mười cái Định Hải thành ghép lại, mà đại quân Ngạc Ngư có thể vây kín Long cung không chừa một khe hở, có thể tưởng tượng lực lượng bọn chúng đông đảo ra sao.

Đứng trước màn sáng phòng ngự như không thể xuyên phá này, Ngạc Ngư tộc trưởng biểu cảm như thường, mà ở trong màn sáng tộc trưởng Long tộc cũng bình tĩnh không kém.

- Ngạc huynh, đã lâu không gặp!

Không hổ là tộc trưởng một đại tộc, đứng trước khí thế quân địch chấn nhiếp tâm thần, tộc trưởng Long tộc vẫn giữ được phong độ vốn có, cho dù hoàn cảnh chỉ mành treo chuông, hắn vẫn đứng đấy trầm ổn mà lạnh nhạt, đối với hắn dường như mọi nhân tình thế thái lúc này chỉ là gió thổi mây bay thôi vậy.

- Long huynh quả nhiên nhân tài tuyệt thế, năm đó đến nay cũng gần hai ngàn năm rồi thì phải?

Ngạc Ngư tộc trưởng cũng có chút cảm khái, lần hai người gặp nhau hắn là thiếu tộc trưởng Ngạc Ngư tộc, đã chinh chiến bát phương, tu vi cao tuyệt, mà tên họ Long kia mới chỉ là một đứa trẻ chưa biết tu hành bám lấy áo gia gia. Khi đó hắn gặp đối phương mà phải cúi đầu, nơm nớp lo sợ. Mà giờ đây tuy hắn không phải sợ hãi đối phương nữa nhưng đối phương ẩn ẩn còn trưởng thành hơn cả mình. Cứ đà này mà cho hắn thêm thời gian hẳn là sẽ thành một Lão Long Hoàng thứ hai, khi đó Ngạc Ngư tộc bao giờ mới ngẩng đầu lên được. Quyết định đánh Long tộc, chính là đúng đắn.

- Dù sao cũng là bằng hữu cũ, Ngạc huynh, sau trận này nhất định mời huynh một chén!

Long Tộc tộc trưởng âm thanh bình thản, nhưng Vân trưởng lão bên cạnh lại đau lòng không thôi, hắn quá hiểu người tộc trưởng này, đối mặt với kẻ địch có bao giờ tỏ ra nho nhã lễ nghĩa như thế, mời Ngạc Ngư tộc trưởng một chén, đây là không có khả năng, đây giống như tuyên bố trận này ngươi, ta chỉ một người sống sót mà thôi.

- Đắc tội!

Ngạc Ngư tộc trưởng biết họ Long kia nói nhảm chủ yếu là câu giờ, khi sĩ khí quân mình bình xuống sau đó mới đánh, lúc đó chiếm chút ưu thế. Vì vậy không thèm nhiều lời, tay trái nhấc lên, kèn hiệu vang vọng, trống trận như sấm nổ rung chuyển hải vực, ngàn vạn đại quân linh lực vận chuyển điên cuồng. Tay trái chỉ xuống dưới, ngàn vạn đạo công kích như mưa sa bão táp dội xuống phòng ngự đại trận Long cung. Bên trong màn sáng, đại quân Long tộc chỉ thấy bên ngoài rất nhiều chấm nhỏ, sau đó là trắng xóa cả bầu trời.

- Ầm…

Cả Long tộc đại địa không ngừng rung lắc như động đất, một số kiến trúc đã bắt đầu nứt vỡ, nhưng mọi người bên trong màn sáng vẫn an toàn, có vẻ như đại trận phòng hộ này cũng không phải chỉ để trưng. Loạt công kích đầu tiên màn sáng phòng hộ đã không còn ổn định, nhưng muốn như thế mà phá vỡ cũng tốn khá nhiều thời gian.

Lúc này trong biển người nghìn nghịt của Ngạc Ngư tộc từ đâu đi ra bốn người khổng lồ bằng đá, mỗi người đều vác theo một cự phủ to lớn che kín sau lưng, từ xa nhìn lại chúng như bốn tòa đại sơn di động mà trên lưng mỗi tòa như cõng theo một quả núi nhỏ nữa. Bốn người bốn góc, tay nâng cự phủ đồng thời bổ xuống, ngàn vạn yêu tu phe Ngạc Ngư phát động loạt công kích thứ hai.

Màn sáng lần này có vẻ không chịu nổi nữa, đã nứt ra một khe nhỏ, nhưng rồi dừng lại. Ngạc ngư tộc trưởng chớp lấy thời cơ lao về trước tung ra một quyền cách không về phía khe nứt.

- Xoẹt…tách...tách …tách

Vết nứt theo uy lực một quyền kia lan rộng khắp mặt màn sáng rồi sụp đổ. Long tộc đại quân dường như đã chuẩn bị từ trước, theo hiệu lệnh của Vân trưởng lão, một đường giết ra ngoài. Ngạc Ngư đại quân cũng ầm ầm co lại đánh vào Long cung.

Tộc trưởng Long tộc bay lên, tu vi bùng nổ, lân phiến bao phủ khắp người hình thành một bộ hoàng kim giáp hoàn mĩ vô song, khí thế áp đảo thiên địa, bàn tay hắn huyễn hóa ra một thanh lôi thương sáng chói, hắn lúc này trông như một vị chiến thần với quyết tâm một đi không về lao đến Ngạc Ngư tộc trưởng. Ngạc ngư tộc trưởng tay cản thuộc hạ:

- Ngươi không sống nổi chiêu đầu tiên.

Dứt lời, cả người cũng được bao bọc bởi một bộ giáp màu đen, hắc khí lượn lờ. Tay cầm thanh cốt đao to như mảnh ván lao lên ứng chiến.

Cả chiến trường không ngừng có người, chân tay cụt, máu, thịt như mưa rơi xuống từ không trung, nhuộm cả đại địa Long cung thành thế giới của máu, trên bầu trời đủ loại pháp bảo, thần thông được thi triển, đủ loại âm thanh, đủ loại sắc màu, đủ loại biến hóa, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

- Aaaa...hự…

Có một binh lính của Long tộc trúng chiêu mà ngã xuống, dường như không chết hẳn, hắn vẫn cố sức với tay mà bò đi, nhưng từ trên trời không hiểu sao lại rớt xuống một thanh đao cắm phập vào lưng hắn, tưởng như là kết thúc, nhưng không hiểu sao hắn vẫn có nghị lực vượt qua tất cả, cố gắng bò tiếp. Hắn bò mãi, bò mãi, trên lưng vẫn cắm thanh đao, cơ thể hấp hối mà vẫn bò được quãng đường hơn trăm trượng, dường như có một chấp niệm nào đó khiến hắn không bao giờ bỏ cuộc, cho đến khi trên trời lại rớt xuống đầu một tảng đá to tướng nện mặt hắn thành bánh. Kết thúc sao? Không! Có một cái gì đó vẫn thúc đẩy ý chí hắn, dường như hắn lúc này cố sống chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là bò. Hắn ngẩng lên khuôn mặt đã biến dạng vì va đập, tận dụng hơi tàn mà bò tiếp. Nhưng trời phụ lòng người, bầu trời lần này lại bắn xuống một đạo quang trụ hủy diệt, làm người hắn nát bét, ruột gan phơi ra ngoài mà cháy khét lẹt. Tưởng như hắn sẽ ngỏm, hoặc… lại bò tiếp, nhưng không, hắn khuôn mặt tuy méo mó nhưng lúc này cũng có thể nhận ra vẻ chán ngán cùng bất đắc dĩ.

- Ta, đen như vậy sao?

Chương mới hơn