Chương 17: Bảo Khố

Thần Tiên Đạo

Chương 17: Bảo Khố

Chật vật mang theo thân xác tàn tạ bò đi bò lại, cuối cùng binh sĩ Long tộc đó cũng đến được một chỗ khuất, lúc này hắn không thèm bò nữa mà hướng phía nội cung bay với tốc độ nhanh nhất, thương thế trên người đã biến mất từ bao giờ, hiển nhiên vẻ ngoài lúc nãy chỉ là giả bộ. Hắn bay mãi, bay mãi, Long tộc bây giờ đứng trước thời khắc lâm nguy nên cũng chẳng có ai để ý đến một binh sĩ nhỏ nhoi như hắn, ngẫu nhiên cũng có người chú ý tới nhưng cũng chỉ liếc qua rồi thôi. Một đường thuận lợi, hắn tiến nhập nơi cung điện xa hoa tráng lệ, cung điện này bề ngoài không có phòng ngự kiên cố hay hộ vệ đông đảo gì nhưng nó nằm ở một vị trí khá đặc biệt đó là nếu khả năng Long tộc chiến bại xảy ra thì người ở đây luôn có cơ hội chạy thoát cao nhất, đứng trước cánh cửa màu vàng to lớn có trạm trổ vô số hoa văn cổ xưa, binh sĩ long tộc chưa kịp có hành động gì thì bên trong vang ra một âm thanh khàn khàn trầm thấp:

- Vào đi!

Dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề sang hai bên, binh sĩ này bước vào đại điện. Bên trong rộng lớn hoành tráng đấy nhưng trống trơn không có gì cả, chỉ có chín người đang tụ tập một chỗ mà chín người này có xu hướng đứng vây quanh một người, người này vận áo choàng rộng thùng thình, mũ trùm kín đầu, khăn che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sát khí bức người đang mỉm cười nhìn người mới đến.

- Phương đạo hữu cũng đã đến, chúng ta hành động thôi.

Không thèm nhiều lời, thần bí nhân nói xong liền chậm rãi bước vào trong, mà những người còn lại cũng bám theo hắn. Định Hải thành rời đi mười ba người giờ còn lại mười nhưng cũng không ai quan tâm đến điều đó, tiên lộ gian nan ai có thể chắc chắn ngày mai mình còn sống mà nhìn thấy ánh mặt trời, huống hồ những người ở đây không thân không quen, bản thân còn khó lo liệu quản chi đến người khác. Theo sau thần bí nhân họ Mộc bọn họ cũng thi thoảng gặp binh lính tuần tra canh gác, nhưng tu vi quá thấp cũng không đủ tạo thành cản trở với mười người. Phương Minh thì vừa theo sau vừa không ngừng quan sát, chuyến đi này theo suy nghĩ của hắn có vẻ hơi dễ dàng, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm nhận được điều gì đó không đúng, họ Mộc rốt cuộc muốn chơi gì đây.

Lúc này Ngạc Ngư tộc và Long Tộc đã giao chiến sắp đến hồi quyết định, nhân số hai bên đã giảm gần một nửa, nhất là Long tộc tộc nhân thương vong nhiều vô kể, đang không ngừng tử thủ nhưng có vẻ không ăn thua trước số lượng áp đảo của yêu tu phe Ngạc Ngư. Tộc trưởng Long tộc đứng giữa không trung mà trong lòng toát lên bi thương vô tận.

- Long tộc! Sợ là ngày mai phải lang bạt thiên hạ sao?

Thân làm tộc trưởng của hoàng tộc yêu tu, hắn là người có trách nhiệm, luôn gắng hết mình vì lợi ích chung, nhưng một cánh én không làm nên mùa xuân, Long tộc mấy ngàn năm không ra thêm một Đại Thừa kỳ nào, mấy ngàn năm đã không xuất hiện một nhân tuyển gánh vác tương lai Long tộc, tộc nhân Long tộc ngủ quên trên vinh quang của tổ tiên mà không biết rằng năm xưa thủy tổ của họ đã cố gắng từ một con cá chép mà ra. Long tộc đến tình cảnh này tuyệt không phải do hắn bất tài, nhưng hắn không thể dừng được suy nghĩ rằng bản thân quá kém cỏi. Nhìn Ngạc Ngư tộc trưởng trên người tuy thỉnh thoảng có vết máu, khí tức bất ổn nhưng thần thái vẫn thong thả như thường, lại nhìn lại hắn trước ngực lân giáp bị lõm vào một dấu hình bàn tay, hắn tuy bề ngoài lạnh lùng không nhìn ra dấu vết nhưng chỉ hắn mới biết mình không thể duy trì được lâu.

- Giờ này bọn họ chắc cũng đã an toàn, ta cũng có thể buông tay đánh một trận.

Trong đầu nghĩ như vậy, hắn buông tiếng thở dài, trong thời gian ngắn khí tức không ngừng gia tốc kéo lên.

- Grào …ooooo…..

Một tiếng gầm rung chuyển hải vực, Long tộc tộc trưởng trên người hiện vô số đạo vết nứt rồi vỡ ra, theo ánh sáng chói lòa, một con kim long ngũ trảo khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Long cung. Đó chính là tộc trưởng Long tộc biến về bản thể, Long uy cuồn cuộn trấn áp yêu tu hai phe không thể thở nổi. Hắn giờ phút này hắn không còn là chiến thần một đi không lại nữa, giờ phút này hắn như thượng vị giả đang nắm trong tay tất cả, dưới ánh mắt hắn mọi sinh vật chỉ là sâu kiến, dưới uy nghiêm của hắn không ai có thể chống lại. Long tộc tộc trưởng thường ngày ôn hòa phúc hậu, hôm nay lại bộc phát thực lực kinh thiên động địa, những ai quen biết hắn cũng âm thầm hít vào một hơi. Chẳng trách, tuy hắn hiền hòa mà Long tộc không ai dám công khai nghịch hắn.

Long tộc tộc trưởng quyết trả giá hết thảy vì trận chiến này, Kim Long khổng lồ phi thân lên, ngay cả thời gian dường như cũng không theo kịp tốc độ của hắn mà chậm lại, hướng Ngạc Ngư tộc trưởng táp một cái, thôn phệ hết thảy.

- Chết!

Đối mặt với uy thế khủng bố từ đối phương, Ngạc Ngư tộc trưởng chỉ là một mảnh bình tĩnh, nhưng không ai nhận ra sâu trong đôi mắt kia là một ngọn hỏa diểm đang thiêu cháy hừng hực.

- Lão Long Hoàng ánh mắt không tệ.

Ngạc Ngư tộc trưởng như mỉm cười nhìn Kim Long, hắn vung tay, sau lưng hắc vụ xoay chuyển bao trùm lấy thân thể hắn.

Ở một nơi nào đó rất tối dưới đáy biển Đông Hải, có mười người đang gắng sức công kích một cái trận pháp phòng ngự trong một mật động, trận pháp này đối với họ có vẻ khá khó nhằn, vì vậy mà suốt hai canh giờ không ngừng áp dụng mọi thủ đoạn họ vẫn không qua được ải.

- Mộc đạo hữu, ta sắp không trụ nổi nữa, chúng ta dừng lại đi thôi!

Một lão già áo trắng cấp tốc mở miệng, chính là trưởng lão họ Trần của Lộc Đà thương hội, trông vẻ mặt tái nhợt của lão trong khi mọi người chỉ mới bắt đầu cũng đủ hiểu, lão tu vi yếu nhất trong số này.

- Chư vị đạo hữu, cứ đà này chỉ sợ chúng ta xôi hỏng bỏng không mất. Ta lặp lại lần cuối cùng, lần này nếu chư vị vẫn còn không tin tưởng lẫn nhau, ta cũng chỉ còn lựa chọn mặc kệ các ngươi.

Thần bí nhân họ Mộc âm trầm tột cùng, hắn tuy che mặt nhưng nghe giọng điệu tức giận của đối phương những người ở đây cũng biết được hắn đang nghiêm túc, việc này không ra tay toàn lực không chừng tay trắng ra về. Họ trước đó cũng là vì tư lợi nho nhỏ của bản thân mà vẫn còn giữ chút sức, bây giờ mười người cũng hiểu rằng việc đó chỉ càng làm trậm trễ thời gian và tiêu hao sinh lực vô nghĩa mà thôi. Không nói đến đi vào được trong, lúc đấy chỉ sợ giữ được mạng mà ra cũng khó nữa là.

- Được! Cầu phú quý trong hung hiểm, ta cũng bất chấp tất cả.

Chỉ trong chốc lát một đại hán trong mười người cũng quyết đoán mở miệng, tỏ vẻ liều chết cũng muốn đoạt được bảo khố Long tộc. Những người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng lần này trong ánh mắt chỉ còn lại sự quyết tâm và ăn ý. Họ không hẹn mà cùng lúc ra tay, bổn mạng pháp bảo dưới sự thúc giục của mười vị Thông Huyền kỳ tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất đánh về phía pháp trận.

- Oành

Đại địa chấn động, bụi tung mù mịt, lần này họ không thề lưu thủ nên kết quả chắc chắn khác hẳn những lần trước, trận pháp "rắc" một tiếng rồi tan vỡ, khói bụi tan đi để lộ ra một cánh cửa đá to lớn. Lúc thần thức có thể cho mười người cùng chung một phán đoán, thần bí nhân không dài dòng một cước đạp tan cửa đá, dẫn đầu mười người đang thở hồng hộc tiến vào bên trong. Động phủ này cũng khá rộng rãi, có đầy đủ đồ vật sinh hoạt dành cho tu sĩ, nhưng nhìn dấu vết để lại có vẻ như đã lâu lắm rồi không có ai đến thăm.

Điều đáng chú ý hơn cả là ở giữa động phủ có tồn tại một cái truyền tống trận cỡ nhỏ, việc này làm mười người tâm thần có chút khẩn trương. Thần bí nhân họ Mộc luôn hành động như một thủ lĩnh, hắn vung tay, mấy chục viên linh thạch xếp vào vị trí ở mọi góc pháp trận, hai tay bấm quyết, từng hoa văn trận pháp bắt đầu phát sáng, không ngừng chuyển động, mười người không ai bảo ai đứng cả vào trong đó. Trận pháp tỏa ra ánh sáng chói mắt nhưng rồi đột nhiên tắt ngấm, mười người vẫn đứng trong đó, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Ta quên mất, trận pháp này muốn truyền tống nhiều người hơn phải dùng cực phẩm linh thạch.

Thần bí nhân hơi bối rối vung ra một viên linh thạch trong suốt, khảm vào một lỗ khác của trận pháp, trận pháp lại vận chuyển một lần nữa rồi mang theo mười người biến mất khỏi động phủ, Phương Minh cũng theo mười người họ mà truyền tống đi mà trong mắt vẫn còn lưu lại dư ảnh thần bí nhân khảm viên linh thạch.

Hẳn đây là một nơi nào đó nằm trong lãnh địa Long tộc, bởi vì rải rác rất nhiều trên nền đất là các mảnh vỡ kiến trúc đặc trưng có khắc họa tiết mà chỉ Long tộc mới có. Nhưng điều này không làm mười người quan tâm, từ khi bước ra khỏi truyền tống trận một bước kia, trong tầm mắt họ chỉ còn lại sơn mạch phía trước. Không! Có lẽ cũng không nên gọi là sơn mạch, mà phải gọi là:

- Thiên a!

Định lực như Phương Minh cũng phải ngạc nhiên há miệng, một nơi nghèo nàn như Thiên Vũ đại lục cũng có thể có kì quan như này sao. Đây nào phải cái sơn mạch gì, rõ ràng là linh thạch, bảo vật, đủ các loại tài liệu quý giá, chất đống quá nhiều đến nỗi tạo thành một sơn mạch nguy nga hùng vĩ như vậy, Phương Minh nhìn lướt qua cả sơn mạch ngập chìm trong quang mang đủ loại màu sắc mà cảm thán. Nhìn khắp dãy núi rộng lớn tỏa ra quang mang rực rỡ chiếu rọi cả phiến thiên địa, những người ở đây đều có cảm giác như đang nằm mơ, đây rốt cuộc là cái gì, tổ tiên Long tộc rốt cuộc là tồn tại như nào mà có thể kiến tạo được kho báu như thế.

Bọn họ tuy là những tu sĩ đã sống nhiều năm, tâm tính trầm ổn vô cùng, mất vài hơi thất thần cũng lấy lại được bình tĩnh nhưng cũng không kìm được trong lòng căng thẳng, bảo vật ngay trước mắt có ai không động tâm. Nhìn lướt qua cũng thấy vài món cực phẩm pháp bảo mà chỉ các đại tông môn mới có, nhìn lướt qua cũng thấy vài gốc linh thảo vạn năm mà các thương hội bán đấu giá với số linh thạch trên trời, thầm nghĩ:

- Chuyến này đến đây quả thực đáng giá!

Nhưng Phương Minh không nghĩ vậy, khi biết thần bí nhân che giấu tu vi hắn cũng chỉ thấy thú vị thôi, nhưng dần dần theo hành trình cho đến tận khi đứng đây, hắn đoán được chuyện này không đơn giản. Ngẩng nhìn bầu trời, khóe miệng hắn hơi nhếch.

- Tất cả chỉ là khởi đầu thôi sao!