Chương 11: Định Hải Thành

Thần Tiên Đạo

Chương 11: Định Hải Thành

Nhìn tay Phương Minh đang cầm trường tiên, lại nhìn thương thế của mình, thanh niên tóc đỏ biết không thể lưu lại nữa. Đối phương thần thức cực mạnh, thân thể cường hãn biến thái, lại còn thích chơi tiểu xảo biến hóa khôn lường, giọt chất lỏng kia hẳn là chất độc tán công đi, hắn đang cảm thấy chân nguyên không ngừng suy giảm. Tâm niệm vừa động, tất cả số biên bức còn lại lập tức lao về Phương Minh như thiêu thân lao vào đốm lửa, thanh niên tóc đỏ bỏ mặc tất cả cấp tốc rút lui, nhưng vừa bay được một đoạn, hắn trợn mắt, thần sắc không thể tin được, rớt xuống rừng cây.

- Đây là tại sao?

Thanh niên tóc đỏ tuy không thể cử động được nhưng vẫn có ý thức rõ ràng, hắn nhìn thấy Phương Minh tiến lại gần, tháo lấy giới chỉ của hắn sau đó đánh rất nhiều cấm chế trên người, cuối cùng hắn không biết gì nữa. Phương Minh vác thanh niên tóc đỏ trở lại phi thuyền của mình hướng năm người kia ôm quyền cười ha hả:

- Chư vị, tại hạ Phương Minh, ta ở Định Hải thành chờ chư vị hoàn thành ước hẹn, cáo từ.

Đám người thấy Phương Minh mang thanh niên tóc đỏ đi, nhưng cũng không dám ý kiến, người ta làm vậy cũng không tính vi phạm giao dịch, hơn nữa hắn mạnh mẽ như vậy, ngay cả thanh niên tóc đỏ có thể dồn đám người họ vào chỗ chết cũng không phải đối thủ. Nhìn phi thuyền biến mất cuối chân trời thiếu nữ Ngọc Hân đột nhiên lo lắng:

- Sư huynh, hai trăm triệu thượng phẩm linh thạch, chỉ sợ…

Thiếu cũng rất băn khoăn, hai trăm triệu thượng phẩm linh thạch là một khoản tài phú khổng lồ, bản thân phụ thân nàng cũng không bỏ ra nổi, phải lấy tiền công mới bù vào được, mà việc này cần phải có thêm sự phê duyệt của trưởng lão hội mới rút được công quỹ. Việc này chỉ sợ khó, tự nhiên quỹ công mất khoản tiền lớn, có trưởng lão nào muốn chứ.

- Đừng nói hai trăm triệu, cho dù lúc đó cho dù hắn muốn hai tỉ chúng ta cũng phải đồng ý, chỉ cần muội bình an ta sẽ từ từ nghĩ cách. Bây giờ chúng ta phải quay về tổng đà báo với phụ thân muội, ta sẽ cố hết sức cầu xin sư tôn ra mặt.

Nếu Phương Minh mà biết mình xin tí máu mà phải cần trưởng lão hội gì gì đó phê duyệt mới lấy được thì lúc trước hắn đã không quát giá cao như vậy. Ở Huyết Thiên giới, người đứng đầu có quyền quyết định tất cả, nơi này cũng vậy, chỉ là ở đây Hội Trưởng cũng không phải người đứng đầu, danh Hội Trưởng Lộc Đà thương hội này chắc chỉ là gọi cho oai phong, hẳn là giống một đại quản gia thì đúng hơn.

- Hắn… cũng cướp đi Huyết Nguyên quả rồi, hay là… hay là chúng ta không câ…

Cô gái vẫn định nói tiếp, nhưng Công Tôn Hạo đã nâng tay ra dấu ngừng, hắn cũng hiểu nàng định nói cái gì:

- Việc này không bàn nữa, chỉ có thể để Hội Trưởng quyết định!
.
.
.
Định Hải thành, đúng như tên gọi, thành này từ thuở Thiên Vũ đại lục còn sơ khai, những tu sĩ đầu tiên đã xây dựng tòa thành này với mục đính chống lại sự xâm lấn của hải yêu sâu vào trong lục địa, dần dần cho đến ngày nay nó trở thành nơi tu hội của vô số liệp yêu giả, là thánh địa buôn bán của vô sô gia tộc và thương hội, là nơi giao thương tối trọng yếu giữa lục địa và hải đảo, tu sĩ ở đây có một châm ngôn, nếu ở Định Hải thành ngươi không tìm thấy đồ mình cần thì khắp cả Đông Hải ngươi cũng không tìm ra được thứ ấy.

Đứng trước cổng Định Hải thành nguy nga hùng vĩ, lại nhìn dòng người ra vào tấp nập, hắc y thanh niên gầy gò cảm thấy mình như nhà quê mới lên phố, đây mới gọi là thịnh vượng a. Hắn không khỏi liếc nhìn Phương Minh thấy vẻ mặt vẫn như thường lại cảm thán, lão tổ đúng là lão tổ a, định lực thật hơn người. Lại nhìn thanh niên tóc đỏ, hắn không biết lúc đó lão tổ làm gì với thanh niên tóc đỏ mà lúc đi ra thanh niên này lại phục tùng ngoan ngoãn như thế, cứ nhìn vẻ mặt của hắn tuy khó coi nhưng nếu lão tổ bảo hắn đi hướng đông hắn chắc chắn không dám đi hướng tây. Thanh niên hắc y gầy gò không biết từ lúc nào đã trở nên sùng bái lão tổ cực điểm.

Ba người đứng trước của thành, thủ vệ ngăn lại:

- Mời xuất ra lệnh bài!

Phương Minh vứt ra một cái lệnh bài màu vàng trên mặt có khắc chữ ‘’Sát" to tướng. Thủ vệ xem xét một lúc liền giật mình hai tay cung kính trả lại lệnh bài cho Phương Minh:

- Thì ra là trưởng lão Thiên Sát tông, thất kính, thất kính, chư vị mời.

Thủ vệ ra dấu, hai hàng binh sĩ bên cạnh không ngăn cản ba người vào trong nữa, thanh niên tóc đỏ trong lòng căm hận không thôi, hắn là đệ tử hạch tâm, tuy tu vi còn kém nhưng đương nhiên là địa vị ngang hàng với một số trưởng lão rồi, tên tiểu tử này cái gì cũng lấy của hắn còn làm ra vẻ chính là của mình không bằng, hắn hôm nay cũng thật là đen đủi, nếu lúc trước cướp được bảo vật rồi về luôn thì đâu đến nỗi này.

Ba người đi lòng võng mãi mới tìm được một tửu lâu chuyên phục vụ liệp yêu giả. Ở đây vì là Hải thành nên cái gì cũng dính líu đến biển, đồ ăn thì làm từ thịt hải yêu, đồ uống thì làm từ những loại thảo dược đặc trưng ở vùng biển, ngay cả bàn ghế đá này chắc cũng là làm từ hắc thạch dưới đáy biển đi, bọn người Phương Minh vào tửu lâu chính là quan sát thấy như vậy. Thuận miệng gọi vài ba món, ba người vừa ăn uống vừa nghe ngóng chung quanh, Trúc Cơ kì trở lên ăn uống đã không còn quan trọng, nhưng Phương Minh lại khác, hắn đến đây để thám thính tin tức là đúng, nhưng một phần cũng là vì muốn xem ẩm thực nơi đây có gì khác biệt, chỉ cần hắn thấy thoải mái thì cái gì thanh cao, đạo mạo cũng vứt xó hết.

- Nghe nói không gần đây Vương gia muốn gả con gái.

- Trứng hải mãng bao nhiêu linh thạch vậy?


- Ài …zz Thiếu thành chủ bị liệt dương…

Tửu lâu ồn ào, đủ các loại chuyện trên trời dưới đất, hai người kia chỉ ăn uống lấy lệ, mà Phương Minh thì vẫn gắp tiên tục.

- Dạo này ta thấy dường như yêu thú có vẻ ít đi thì phải, ta đi liền ba tháng cũng không gặp một con yêu thú thập cấp nào.

- Hắc, ngươi thật là thông tấn xã con rùa bò, dạo này Long tộc xảy ra chiến tranh vơi Ngạc ngư tộc, hai bên chiêu binh mãi mã, rút hết người của mình về, thời gian này hải yêu thất cấp trở lên rất ít xuất hiện.


- Ra là vậy, Long tộc có huyết mạch thần thú, địa vị siêu nhiên, Ngạc ngư tộc sớm phải xóa tên rồi!

Thanh niên thở dài một cái thì thanh niên đối diện lại cười lạnh liên tục:

- Hắc hắc, ngươi lại không biết Ngạc Ngư Tộc cao thủ như mây. Long tộc nội loạn đã lâu, lão Long Hoàng thọ nguyên cạn kiệt chỉ sợ sẽ ngã xuống trong nay mai, đến lúc ấy chỉ sợ…

Thanh niên không nói tiếp nữa nhưng hai người đều im lặng trầm ngâm, long tộc thời khắc huy hoàng chỉ sợ sắp đến hồi kết thúc.

Phương Minh ngồi bên cạnh mà vểnh tai lắng nghe, Long Tộc chiến tranh, Long Tộc nội loạn, Long Tộc sắp xuống đài, chà chà, xem ra sắp tới lại có chuyện phải làm rồi. Thấy hai người kia dường như không thể ngồi yên được nữa, Phương Minh thanh toán linh thạch rồi ba người ra về:

- Thạch Đại, ngươi đi tìm hiểu gần đây xem có ai cho thuê hoặc bán cửa hàng không!

Cả Định Hải thành rộng lớn như thế, Phương Minh không tin không tìm được người cho thuê hoặc bán cửa hàng. Đưa cho thanh niên hắc y gầy gò một túi linh thạch và một ngọc giản truyền âm, rồi cùng thanh niên tóc đỏ dạo quanh phường thị, bỏ qua vẻ ngoài cái gì cũng liên quan đến biển ở đây đi thì đích thực phường thị ở đây vô cùng giàu có và đa dạng. Tùy tiện nhìn cũng thấy Kim Đan kì, Nguyên Anh kì thi thoảng cũng lọt vào tầm mắt, tùy tiện nhìn cũng thấy thiên tài địa bảo quý hiếm. Đặc biệt hắn phát hiện ở đây có một loại gọi là Lam Hải Nguyên Kim, nguyên liệu luyện chế pháp bảo mà hồi hắn ở Huyết Thiên giới được bán đấu giá với số tiền trên trời, phát hiện này làm hắn chấn động không thôi.

Cầm trong tay một khoáng vật lóng lánh ánh lam, hắn hỏi chủ quầy hàng:

- Viên Lam Hải Nguyên Kim này bán như nào?

Chủ quầy hàng kinh ngạc nhìn Phương Minh:

- Ý ngài là viên Hải Lâu thạch này? Ta cũng là ngẫu nhiên nhặt được, chỉ là đẳng cấp hơi thấp, nếu ngài muốn bảy linh thạch là đủ?

Phương Minh trong khi đến đây cũng đã tìm hiểu, giao dịch khi mà không nói rõ phẩm chất linh thạch thì đều tự hiểu là thượng phẩm Linh Thạch, nên trước khi đến đây hắn đã đổi hết tất cả trung phẩm sang thượng phẩm linh thạch. Cầm viên đá trong tay hắn trầm ngâm:

- Xem ra ta vẫn phải học lại một lần nữa, nhiều thứ ở đây tuy cùng một loại mà khác tên, lâu dài sinh ra bất tiện cho mình.

Phương Minh mua hết số Hải Lâu thạch của lão, lại tìm kiếm mấy cửa hàng điển tịch, tốn một nửa số linh thạch còn lại của mình, mua đủ loại nhập môn luyện khí, thảo dược, đan dược, các loại thư tịch giới thiệu về thiên tài địa bảo. Nhìn nhẫn trữ vật, hắn lại than nhẹ, vẻ ngoài như cao nhân đã đắc đạo:

- Đúng là tiêu tiền dễ hơn kiếm tiền.

Vừa lúc đó Thạch Đại thông báo cho hắn, có người muốn bán một cửa hàng, cửa hàng đó ở một địa phương hẻo lánh ít người qua, lại kinh doanh không tốt, cho dù chủ nhân đã giảm giá để bán cho nhanh thì số tiền đó Phương Minh cũng không trả nổi.

Hết cách, hắn đành mò xem giới chỉ tên tóc đỏ kia có gì. Quả nhiên thanh niên tóc đỏ không làm hắn thất vọng, giờ linh thạch có trong tay Phương Minh tự tin lên hẳn, không do dự hắn và thanh niên tóc đỏ trong vẻ mặt cực kì khó coi bước nhanh về hướng vị trí Thạch Đại thông báo.

- Không tệ, không tệ.

Cửa hàng khá rộng rãi, có năm tầng lầu, hai mật thất bế quan, ngoài ra phía sau còn có một mảnh sân nhỏ, cây cối xanh mát, hai vạn linh thạch thật không uổng phí. Phân phó Thạch Đại trưng ra ngoài vài món pháp bảo, đan dược cùi bắp mà hắn luyện chế ở Thí Thần Tông, lại dặn dò hắn thu mua Hải Lâu thạch và nguyên liệu phụ trợ xong xuôi Phương Minh đóng cửa nghiên cứu thư tịch mới mua hôm nay. Về phần thanh niên tóc đỏ, đương nhiên là làm chưởng quầy không lương cho Phương Minh rồi.