Chương 15: Long Tộc Kinh Biến

Thần Tiên Đạo

Chương 15: Long Tộc Kinh Biến

Rời khỏi Túy Hoa lâu, Phương Minh đi một mạch thẳng về cửa hàng. Nhắc nhở Thạch Đại vài câu sau đó đóng cửa bế quan. Thời gian một tháng đối với Phương Minh có lẽ chỉ trong chớp mắt, nhưng với hai tộc Ngạc, Long thì đó là khoảng thời gian căng thẳng vô cùng.

Đông Hải, dưới đáy biển sâu. Trong một cung điện ngọc thạch nguy nga hùng vĩ, xung quanh không ngừng có binh sĩ hải yêu tuần tra canh gác mọi ngóc nhách, nơi đây đang xảy ra một hồi căng thẳng đến cực điểm. Ngồi ở thượng vị là một trung niên nam tử mặc hoàng bào, vóc dáng cao lớn uy nghi, khuôn mặt chữ điền, sắc mặt ngưng trọng, lông mày hắn không ngừng nhíu chặt dường như đang phải cân nhắc một điều gì rất khó khăn. Mà ở phía dưới dọc theo hai bên đại sảnh đường mà đứng chính là các đại thần trưởng lão cốt cán của dòng tộc họ Long, hôm nay tụ tập tại đây cũng chỉ bàn một việc duy nhất, đó chính là chiến tranh hai tộc.

- Bệ hạ, việc này không thể, nhường lãnh địa cho chúng chính là uống rượu độc giải khát, chính là thừa nhận tộc ta đang ở thế yếu, càng tăng thêm sĩ khí cho Ngạc tộc. Lão hủ có thể khẳng định, khi tin tức ta nhường lãnh địa cho chúng truyền ta, cũng là ngày Long Tộc sắp tàn lụi.

Một lão già đứng ra cấp tốc mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm lặng, trung niên hoàng bào ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì. Nhưng ngay lúc đó đại sảnh lại vang lên tiếng cười nhạo.

- Vân trưởng lão, vậy ngươi có cao kiến gì, địch mạnh ta yếu, một khi lão tổ không ở bên cạnh, chúng ta cũng như cá nằm trên thớt mà thôi. Chỉ có thể tạm thời hòa hoãn, cho chúng chỗ tốt chúng ta mới bảo toàn được lực lượng, chờ thời cơ đến cướp lại cả vốn lẫn lời không phải vẹn cả đôi đường sao?

Vân trưởng lão nghe thấy tiếng cười nhạo thì nhất thời nổi giận bạo phát, nhưng nhìn thấy người đó lão đành cố nén lại, nghiêm giọng phản bác:

- Thời cơ? Nhị điện hạ tưởng rằng chúng sẽ cho ta thời cơ? Lão hủ tuy ngu dốt nhưng cũng hiểu được phần nào dã tâm của bọn chúng. Nhân lúc lão tổ còn tại thế sao không một hơi dốc toàn lực diệt trừ hậu hoạn.

Vân trưởng lão là một trong những hiếm hoi đại thần có tâm của Long tộc, lão trung thành và tận tụy, thời lão long hoàng đương vị cũng khen ngợi lão không thôi, cho dù tộc trưởng hiện tại tuy là quan hệ quân thần nhưng đối với lão cũng mang một tia kính ý. Nhưng được tộc trưởng coi trọng không có nghĩa là được mọi người tôn trọng, chính vì tính tình lão cần mẫn trung thực, làm việc công bình ngược lại dẫn đến một số người không thích, dần dần lão bị cô lập, trừ một số người thân giao còn lại thì đều lạnh nhạt với lão. Nhị thái tử cũng nằm trong số nhưng người đấy, hắn không tin thế gian có loại người vì người mà không vì mình, Vân lão già cũng chỉ là loại lừa đời lấy tiếng, đạo đức giả mà thôi, nên cũng khinh thường lão từ lâu.

- Hắc hắc, Vân trưởng lão ngươi ra trận được mấy lần, nói diệt trừ hậu hoạn sao mà nghe dễ thế!

- Nhị đệ!


Vân trưởng lão đã sống rất lâu, khi lão lần đầu tiên tham gia triều chính, thì tộc trưởng hiện tại vẫn còn đang tuổi vui đùa nhảy nhót, xét một khía cạnh nào đó lão còn hơn cả tộc trưởng hiện tại một cái bối phận chứ không nói đến nhị hoàng tử sinh sau đẻ muộn. Vì thế khi âm thanh nhị hoàng tử châm biếm vang lên thì có một người quát cản.

Người này là một thanh niên dung mạo tầm hai bảy hai tám, nét mặt đã mang chút trầm ổn thành thục của người trưởng thành, một thân áo trắng, phong thái uy nghiêm, hắn chính là Đại Điện Hạ của Đông Hải Long Tộc.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của đại hoàng tử, nhị hoàng tử không những không e ngại mà còn thản nhiên như thường, lời nói vẩn vơ quanh quẩn:

- Thực ra nếu không muốn chiến mà vẫn bảo toàn được lãnh hải, ta cũng có một cách vẹn cả đôi đường. Nhưng việc này phải phiền tiểu Tuyết khổ cực rồi.

Nhị Hoàng Tử đề ra một biện pháp làm cả đám ồn ào bàn tán, mà Đại Điện Hạ hiểu ra thì tức giận vô cùng:

- Nhị đệ, muội muội của ta cũng là muội muội của ngươi, không nói đến nàng còn tuổi ngây thơ, chỉ riêng việc để nàng làm vật thế chấp, trì hoãn chiến tranh hai tộc cũng là một sỉ nhục lớn lao với tộc ta. Long tộc uy nghiêm thế nào mà lại để một nữ hài tử đi gánh vác trọng trách này, Long Tộc vinh quang bao đời sao có thể sợ một trận chiến.

Đại Hoàng tử âm thanh hùng hồn vang vọng, cả đại sảnh đường im phăng phắc. Chỉ trừ nhị hoàng tử, dường như hắn đến đây chỉ để ném đá hội nghị vậy.

- Hay cho câu long tộc vinh quang không sợ một trận chiến, nói như vậy năm xưa huynh cũng vì tứ đệ mà không sợ một trận chiến sao?

Nhị hoàng tử như cười như không, chậm rãi nói với giọng điệu như chất vẫn, như cảm thán, nhưng nếu để ý thái độ của hắn từ đầu đến giờ thì có thể thấy một ý mỉa mai trong đó, lúc này cả đại sảnh đường không phải im phăng phắc nữa mà là thời gian ngừng trôi, các đại thần trưởng lão ngừng thở, trung niên hoàng bào con ngươi hơi động. Đại Hoàng Tử thở nhẹ một hơi, dường như có chút phiền muộn:

- Chuyện tứ đệ mọi người đều hiểu, không cần nhắc lại. Ngươi tốt nhất là an phận một chút cho ta, đại chiến sắp tới, đừng có làm loạn.

Đại Hoàng Tử dường như có vẻ không nhịn hắn được nữa nên câu sau có chút lạnh. Nhị Hoàng Tử nghe vậy chỉ cười cười mà không nói gì, đại điện trong một khắc chìm vào im lặng.

- Muốn hòa hoãn với bọn chúng, e là không thể!

Hồi lâu sau trung niên nam tử mặc hoàng bào rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp. Các trưởng lão giật mình tập trung lắng nghe.

- Chỉ là Ngạc Ngư tộc nhỏ bé mà thôi, năm xưa tộc ta càn quét Đông Hải không biết bọn chúng còn rúc ở xó nào. Chư vị trưởng lão cứ hành động như thường, trận này chúng ta chắc thắng.

Trung niên hoàng bào nói xong đứng dậy chậm rãi đi vào, các trưởng lão trong người hơi nhẹ nhõm một chút, bọn họ tin lời Tộc Trưởng, hay nói chính xác hơn là tin vào Lão Long Hoàng. Long Tộc đệ nhất cao thủ, trấn áp Đông Hải vạn thế đến nay, chỉ cần lão còn một hơi thở thì không ai dám manh động, chỉ là họ cũng thầm cầu nguyện cho Lão Long Hoàng không nên xảy ra bất trắc gì trong thời khắc sinh tử như thế này.

Cấm Địa Long Tộc, nơi mà kể cả Tộc Trưởng cũng không có quyền tự ý ra vào, nơi này mực nước rất sâu, cả không gian tuy tối om mù mịt nhưng người tinh mắt cũng có thể lờ mờ nhận ra một chút phía trước ánh đèn le lói. Nơi đó là một cung điện cổ kính, trong một căn phòng hình bát giác khá rộng rãi, ở giữa căn phòng có một lão già đang ngồi trên bồ đoàn, lão già đầu tóc chỉ còn lưa thưa mấy cọng, thần sắc héo hon, cả người như chỉ còn da bọc xương, xung quanh lão có cắm chín mươi chín ngọn nến mà giờ đây chín mươi bảy ngọn đã tắt. Lão ngồi đấy làm cả không gian lây nhiễm vẻ tang thương vô tận của năm tháng, trên người lão tuy tử khí dày đặc quẩn quanh, nhưng không ngăn cản được đôi mắt sáng ngời như nhìn thấu thế gian sinh tử.

- Có lẽ! Không còn kịp nữa. Đệ đệ, ta đi trước một bước.

Lão già lẩm bẩm, như nói với người khác, như tự nói với mình, cùng lúc đấy một ngọn nến cũng vụt tắt.

Định Hải Thành. Phương Minh bừng tỉnh từ trong nhập định, hắn nhận được truyền âm phù từ thần bí nhân họ Mộc.

- Thời cơ đã đến!

Phương Minh không chút dài dòng, chuẩn bị một chút đồ đạc cần thiết, dặn dò Thạch Đại, dọa dẫm một chút tên thanh niên tóc đỏ, rồi lên đường đến điểm hẹn.

Chiến tranh Long, Ngạc tuy quy mô rất lớn, ảnh hưởng rất rộng nhưng xét cho cùng đó cũng chỉ là việc riêng của yêu tộc, không làm cuộc sống thường ngày của tu sĩ gián đoạn, chỉ có những người có ý tưởng nào đó mới quan tâm hành động thôi.

- Sư huynh, không biết người đó có tin tưởng được hay không?

Trong một quán tửu lâu Định Hải thành, có một trung niên lục y lưng đeo trường kiếm đang hỏi sư huynh đồng môn của mình. Bọn họ chính là một trong số những người có cùng chí hướng đi Đông Hải.

- Ta và kẻ này giao dịch đã lâu, vả lại hắn cũng không có lí do gì để hại chúng ta cả, sư đệ yên tâm, người này hẳn là tin được.

Sư huynh râu cá trê cũng thoải mái trả lời, thần thái nhàn nhã, cứ như chuyến đi này nắm chắc trong tầm tay. Hai người thấp giọng trò chuyện một lúc rồi bỏ đi, lúc này mọi người trong tửu lâu mới dám hô hấp bình thường.

- Cao thủ kiếm tu a, thật lợi hại.

- Lão tổ chúng ta cũng không đem lại áp lực như vậy.



Đủ loại cảm thán vang lên, Định Hải Thành tuy phồn hoa giàu có nhưng cũng ít khi có đại nhân vật chân chính vãng lai.

Trên một mỏm đá hẻo lánh hướng mặt ra phía biển, nơi này có mười hai người đang đứng, bọn họ thuộc đủ loại người, tuy vẻ mặt khác nhau nhưng nếu để ý thì có thể nhận ra họ đang ‘’mất kiên nhẫn’’. Chờ một hồi, bỗng nhiên thần bí nhân ánh mắt khẽ động, mọi người cũng chú ý theo tầm mắt hắn nhìn lại, một hô hấp sau có một đạo cầu vồng phá không từ phía Định Hải Thành bay đến đáp xuống phía dưới, lộ ra một thân ảnh, hắn hơi bối rối, gãi đầu ôm quyền.

- Phương mỗ lại đến chậm, các vị đạo hữu chớ trách.

Phương Minh nhận được truyền âm phù, sau đó mất nửa nén hương thu xếp rồi lập tức lên đường, nào ngờ lần này hắn vẫn đến muộn.

- Là chúng ta đến sớm, mọi người đã đông đủ, vậy chúng ta khởi hành thôi.

Thần bí nhân tỏ vẻ không vấn đề gì, không rườm rà hắn vung tay, trên không trung xuất hiện một phi thuyền cỡ lớn. Mọi người theo sau họ Mộc bay lên, phi thuyền khởi hành vận hết tốc lực Đông Hải thẳng tiến.

Chiến tranh giữa Ngạc Ngư tộc và Long Tộc chủ yếu nguyên nhân cũng vì tài nguyên tu luyện mà thành. Khi một thế lực phát triển đến mức nhất định, không gian xung quanh không còn đủ để chúng tăng trưởng thêm nữa, vì vậy việc mở rộng lãnh địa cùng là điều tất yếu xảy ra. Ngạc Ngư tộc là một thế lực như thế, thời Long tộc toàn thịnh, bọn chúng phải từ từ phát triển, khi Long Tộc bắt đầu suy yếu bọn chúng mới dần dần mạnh mẽ đi lên. Ngạc Ngư tộc rất hung hãn và hiếu chiến, việc đánh Long tộc có lẽ cũng nằm trong kế hoạch bọn chúng từ rất lâu rồi.