Chương 8: Uy Phong Lão Tổ

Thần Tiên Đạo

Chương 8: Uy Phong Lão Tổ

Phương Minh lúc này đang trong căn nhà gỗ mà mình tự tay dựng nên, hắn ngồi khoanh chân thổ nạp, linh khí đậm đặc như như sương mù xoáy quanh thân thể, trong đan điền, linh lực sau khi được áp súc 13 lần, đã mắt đầu ngưng lại thành linh hải, hắn cứ ngồi im như vậy, không ăn uống gì hết ngày này qua ngày khác.

Trong một tòa tháp cũ kĩ cổ xưa, một căn phòng rộng lớn tĩnh mịch. Ở đó có thắp vô số ngọn đèn, sáng rực cả căn phòng, nhưng đột nhiên có một ngọn vụt tắt, mà dưới ngọn đèn đó có khắc hai chữ Lăng Phong. Tiểu đồng trông coi căn phòng quá sợ hãi, chạy một mạch từ tầng hai tòa tháp về một trong 7 ngọn chủ phong, hướng thẳng về một tiểu viện khuất sau núi, hắn chỉ dám đứng ngoài sân rồi quỳ sụp xuống nói liền một mạch không dám ấp úng.

- Thái trưởng lão, đại sự không ổn, Lăng sư huynh gặp nạn!

Dường như không ai nghe thấy hắn nói, bên trong vẫn im ắng vô cùng, nhưng đồng tử vẫn quỳ ở đó không dám nhúc nhích một chút nào. Cuối cùng trong viện vang ra âm thanh của một lão già:

- Lui xuống đi!

Đồng tử lùi xuống trong khi vẫn còn nơm nớp lo sợ không thôi, Liên Vân tông e rằng sắp xảy ra một hồi sóng gió, gần đây liên tục hai vị đệ tử thân truyền vẫn lạc, Thái trưởng lão bình tĩnh mới lạ.

Trong tiểu viện đó một lão già râu tóc bạc phơ đang ngôi khoanh chân trên bồ đoàn, sau khi nghe tin tức kia trên mặt tuy không nhìn ra hỉ nộ nhưng chính sự trầm tĩnh của lão khiến người ta cảm thấy một khi lão nổi giận chính là trời long đất lở. Lần thứ nhất Luyện Khí tầng 5, lần thứ hai Luyện Khí viên mãn, tưởng như lần này lão sẽ lại phái một đệ tử Trúc Cơ đi, nhưng lần này thì khác, lần này lão tự thân xuất thủ.

Lão bay ra khỏi sơn môn, lần theo con đường mà đệ tử lão đã đi qua, chỉ trong nửa ngày lão đã tìm thấy dấu vết đấu pháp ở phu cận Hỏa Vân quốc, ở một khoảng rừng trống hắn còn thấy những điểm lấm tấm của máu, và cả thịt nữa. Đến giờ lão mới thực sự nổi giận, trong vòng một tháng lão mất đi hai người đệ tử, một người có khả năng kế thừa lão, người còn lại lão cũng rất yêu thích, đã lâu lắm rồi hắn không phải chịu thiệt thòi như vậy, lão là thái thượng trưởng lão Liên Vân Tông, mà cả Hỏa Vân quốc này Liên Vân tông ngự trị, lão cao cao tại thượng, một phàm nhân kiến hôi cũng muốn trêu đùa với lão. Nhoáng lên một cái lão phi thẳng về hướng Hỏa Vân quốc, với một phong thái không kiêng nể gì hết:

- Ta muốn xem, không phải Nguyên Anh thì ai dám đối đầu với ta?

Tất nhiên là không phải Nguyên Anh rồi, bởi nếu lão đắc tội Nguyên Anh Kỳ thì người ta sẽ đến tận Liên Vân Tông lấy mạng lão, chứ không đợi tới bây giờ.

Đáng thương cho Phương Minh bị hiểu nhầm. Tên thiếu niên kia là hắn giết, dẫn đến nghi ngờ đã đành, nhưng tên thứ hai là thực sự đen đủi, hắn thuần túy chỉ là ngẫu nhiên gặp đạo tặc, hắn không hề biết chuyện gì xảy ra, vậy mà lão già cũng quy kết luôn cho hắn dính dáng đến cả hai vụ.

Ài zzz… Chỉ có thể trách Hắc Diện tam sát ra tay cướp giật quá đúng lúc, mà có khi chính bọn chúng cũng không ngờ được, thảm án Liên Vân Tông cũng có một phần công lão của bọn hắn.

- Ai là Phương Minh!

Lão già tóc bạc đứng trên bầu trời Thanh Ngưu Thôn, tỏa ra khí thế kinh đào hải lãng, chấn nhiếp toàn bộ khu vực, Giọng lão cuồn cuộn như sấm dậy, truyền ra xa bốn phương tám hướng, ai cũng nghe rõ mồn một. Lão gọi Phương Minh mà không gọi thêm Yến gia bởi vì theo như lời Dư chấp sự, bọn hắn lần đầu tiên gặp Phương Minh có chút cổ quái, lão rất nghi ngờ.

Thấy không khí căng thẳng tột đỉnh, trong đám người phía dưới một trung niên lấy dũng khí bước ra, cố gắng trấn tĩnh mà đối mặt với lão già:

- Hồi bẩm thượng tiên, tiểu dân nghe nói Phương Minh đã bái tiên sư học nghệ, còn cha mẹ hắn vài ngày sau khi hắn đi cũng đã chuyển đến nơi khác rồi! họ cũng không nói rằng chuyển đến nơi nào.

Tên trung niên cũng là người nhanh trí, biết rõ đối phương có ân oán với Phương gia vì vậy liền nói ra một mạch, không thiếu một câu.

Lão già tóc trắng mỉm cười gật đầu:

- Tốt, các ngươi hãy nhớ kĩ, người hại các ngươi, là Phương Minh.
Lão già dứt lời thì vung tay lên: Mấy trăm đạo phong nhận bay xuống, không bỏ sót bất kì ai. Lão già tóc trắng bay đi để lại Thanh Ngưu thôn chỉ còn là quá khứ. Trừ cha mẹ Phương Minh không ai còn sống sót, trong đó có cả Yến gia, Lâm gia.

Sở dĩ cha mẹ Phương Minh chuyển nhà đi là bởi tối trước hôm lên đường hắn đã nói với phụ thân về khả năng sẽ có người của tiên môn đến Thanh Ngưu thôn gây bất lợi cho gia đình hắn, cha hắn đã từng là tu chân giả nên cũng biết tu sĩ vô tình tới mức nào vì vậy quyết đoán chuyển nơi ở luôn.

Ngược lại Phương Minh hắn cũng chỉ nghĩ cùng lắm sẽ có người hại cha mẹ hắn mà thôi, không nghĩ tới sự việc lại hoang đường tới như thế, làm cho hắn sau này lại phải phí thời gian dọn dẹp một tên thiên tài ngàn năm của Thiên Vũ đại lục.
.
.
.
Tu hành không tuế nguyệt, đã qua 6 năm kể từ khi xa nhà, lúc này nếu không tính thời gian ở Huyết Thiên giới, hắn đã hai mươi hai tuổi. Dung mạo có chút biến hóa nhỏ so với hồi mười sáu nhưng nhìn chung không khác biệt là bao, khuôn mặt bình thường, thậm chí nếu soi xét kĩ có thể thấy mặt hắn hơi " gãy ", mái tóc hơi rối, ánh mắt tang thương, làm toát lên vẻ phong trần mà tuổi thanh niên không thể có.

Lúc này trong đan điền hắn đã không còn gọi là khí hải, mà gọi là linh hải. Nếu là Trúc Cơ Kì thì chỉ có linh hải thôi là hết. Nhưng Phương Minh, trong chín tầng linh hải, ở tầng cao nhất lại có một đóa kim liên ba mươi sáu cánh, đóa kim liên vô cùng rộng lớn lơ lửng trên không trung đệ cửu hải, giữa liên đài có một tòa tháp cao chín mươi chín tầng, trên tầng cao nhất của tòa tháp đó tồn tại một tiểu nhân màu tím có khuôn mặt khá giống Phương Minh, nó ngồi khoanh chân, đôi mắt nhắm nghiềm, hai tay nó ôm một khối xương màu trắng ngà, không ngừng luyện hóa. Từng đạo pháp tắc theo đó tản ra tan biến vào không gian linh hải, mà theo thời gian khối xương dần dần nhỏ đi một cách rất khó nhận biết.

Phương Minh tỉnh lại từ trong không gian linh hải, hắn thầm than:

- Không hổ là Tiên cốt, cứ đà này không biết đến năm tháng nào mới xong.

Tiên cốt ở đây không phải là cốt linh của tu sĩ Tiên cảnh, Tiên cảnh, theo một nghĩa nào đó chỉ là tên một cảnh giới thôi. Tiên cảnh không phải tiên, như khối bạch cốt trong tay Phương Minh, đó chính là một đoạn xương của Tiên, Tiên ở đây là danh từ, chỉ những sinh vật xuất hiện từ thuở sơ khai vũ trụ, là đấng sáng tạo thế giới, tồn tại đó mới chân chính là vạn cổ vô địch, mới xứng đáng với danh xưng ‘’Tiên‘’.

Điều đó có thể thấy được đoạn cốt trong tay Phương Minh là quý giá đến bực nào. Cũng thấy được kẻ đưa hắn đến thế giới này tâm trí kiên định ra làm sao.

Hắn đứng lên bước ra khỏi nhà gỗ, Thí Thần tông sau 6 năm, cũng bắt đầu có phong thái của một tiểu tông môn. Phần lớn cũng là nhờ công lao của lão già kia chạy đôn chạy đáo, sau 6 năm lăn lộn, ít nhất lão cũng đã lừa được thêm vài trăm người nữa gia nhập bổn tông. Làm hắn ngạc nhiên là có kha khá thành viên Trúc Cơ Kì, tông môn này cũng có Trúc Cơ Kì gia nhập, lão già kia mồm mép thật giỏi. Nhưng bỗng nhiên hắn sắc mặt biến đổi.

- Ta lúc trước phàm nhân cũng làm được lão tổ, vậy bây giờ không biết có bao nhiêu lão tổ cơ chứ?

Hắn hơi bực, nếu lão tổ nhiều quá thì hắn uy phong với ai, còn cái gì là thú vị nữa. Ở Huyết Thiên giới, thời hắn còn là thái điểu tu sĩ, từng mơ ước có một ngày được làm lão tổ uy phong lẫm liệt, người người tôn kính, nhưng dòng đời xô đẩy, hắn cuối cùng chỉ là một tán tu thân cô thế cô, mãi về sau mới hưởng cảm giác đó được chút ít, nhưng cũng là quá ngắn. Hắn dạo một vòng quanh Thí Thần Tông, bây giờ bổn tông đã không còn vẻ hoang dã như trước kia nữa, đã có nhiều kiến trúc được dựng lên, tuy không hoành tráng uy nghi nhưng người ngoài nhìn vào cũng nhận ra đây là một tông phái tu tiên.

- Xem ra lão già kia thực sự nghiêm túc!

Trên đường tuy không ai nhận ra hắn, nhưng thấy hắn đi ra từ hướng ngôi nhà gỗ kia ai ai cũng lộ vẻ tôn kính, có người còn thực sự khom người bái một tiếng "lão tổ’’.

Ngắm qua một vòng Thí Thần Tông, cuối cùng hắn dừng lại bên một bờ hồ, ở đó có một lão già đội nón lá đang ngồi câu cá. Lão già dường như cũng nhận ra có người đến, buông cần ngẩng đầu lên. Lão hơi ngẩn ra nhưng rồi rất nhanh tươi cười:

- Thì ra là sư huynh đã xuất quan, tiểu đệ Lí Thông tham kiến nhị sư huynh?

Phương Minh cũng lộ vẻ bất ngờ, lão này tu vi cũng đến Kim Đan trung kì rồi cơ, Kim Đan đấy, cuối cùng Thí Thần tông cũng có một trung tầng vững chắc. không suy nghĩ lâu hắn cũng vội đáp lại lão:

- Tại hạ Phương Minh không biết đạo hữu là…

Lão già phủi phủi tảng đá ý bảo Phương Minh ngồi xuống:

- Sư huynh khách khí, tiểu đệ lăn lộn tu chân giới từ bé, sóng gió trải qua quá nhiều, bây giờ tuổi già muốn tìm một nơi nương tựa, cũng may được đại sư huynh thu lưu, mong sư huynh chỉ bảo nhiều hơn.

Lão vừa nói vừa ôm quyền, thể hiện ra đúng là một tiểu sư đệ già lễ phép, không sai vào đâu được. Phương Minh âm thầm tán thưởng lão Dương, lão tuy quẫn bách nhưng thu lưu người cũng không phải chọn bừa. Đoạn đường từ nhà gỗ đến nơi này cũng đủ kiểm chứng điều ấy.