Chương 5: Ta Đã Trở Lại

Thần Tiên Đạo

Chương 5: Ta Đã Trở Lại

Hang động tối om, ánh lửa chập chờn, bên ngoài nhìn vào không đến nỗi nào mà vào bên trong mới cảm nhận được cái hang này hơi rộng so với hắn tưởng. Nơi này ko những ẩm ướt mà còn có mùi gì đó khá khó chịu, chẳng trách, trừ rắn rết ra chứ dã thú ko thể ở nơi đây được, suy nghĩ như vậy làm hắn yên tâm hơn phần nào. Nhưng, không gian quá tĩnh lặng làm hắn luôn luôn có 1 cảm giác áp lực đè nặng lên đầu, hắn chợt nhớ nhiệm vụ của mình, tìm 1 cái nhẫn bé tí trong 1 hang động quỷ dị như này quả thực là không tưởng, hắn nhớ lúc trước bên ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ thế đồng ý, hắn mắng thầm bản thân ngu ngốc.

- Bắt đầu từ đây đi

Hắn ước lượng khoảng cách gần nhất mà cái nhẫn có thể rơi sau đó tìm sâu vào. Hắn bắt đầu xăm soi từng viên đá một, hắn ngó kĩ từng ngóc ngách, từng kẽ nứt, từng khe hở, không bỏ qua bất kì chi tiết nào, hắn tìm kiếm rất lâu, rất vất vả, hắn quên cả thời gian bên ngoài.

Cho đến khi ngọn đuốc sắp tắt mới sực nhớ ra " Quay về thôi, ngày mai tìm kiếm tiếp vẫn chưa muộn, ngày mai nên bảo Thanh Giang mang nhiều đèn đuốc 1 chút", hắn đánh dấu chỗ mình tìm kiếm rồi quay về.

Chỉ là hắn định quay đầu về thì có 1 giọt nước rơi trúng tay hắn, nhìn lên chỉ thấy trần hang động và thạch nhũ nhô ra mà thôi, hắn rất sợ khi nhìn lên thì thấy 1 con quái vật và giọt nước vừa rồi là giọt nước dãi của nó, lắc đầu tự giễu hắn xoay người bước đi.

- Khoan đã!

Hắn thầm hô, mình vừa bỏ quên cái gì đó, ngẩng đầu lên trần hang, hắn nhìn chằm chằm vào 1 khối thạch nhũ, mà khối thạch nhũ đó có 1 cái lỗ như bị cái gì bắn vào, hắn giơ đuốc lên, ở cái lỗ có 1 phần của 1 vật gì nhô ra rất khó phân biệt. Nhưng nếu nói đó là 1 chiếc nhẫn, thì phần nhô ra kia hoàn toàn hợp lí. Tim hắn đập nhanh, hắn không nghĩ tới có người ném 1 cái nhẫn vào đây, ko rơi xuống đất mà lại găm trên trần hang, hẳn là hắn gặp may, chứ cứ đà này hắn tìm kiếm không biết đến bao giờ mới ngộ ra rằng cái hang này chẳng có gì cả. Vị trí đó khá cao, ở lại lúc này hắn không có khả năng lấy xuống, nhưng hắn đã tìm thấy nó, quay về chuẩn bị là giải quyết xong, nói rồi quay về. Nhưng hắn đi được vài bước thì nghe thấy.

- Phanh

Một tiếng nổ giòn dã vang lên, hắn giật mình quay lại, nhìn thấy đá rơi xuống lả tả, dưới ánh đèn sắp tắt, hắn cũng nhìn thấy 1 chiếc nhẫn lấp lánh rơi xuống sau đó nằm im bất động giữa không trung. Không! Nó không phải nằm im bất động giữa không trung, chính xác là nó đang ở trên tay 1 người, chỉ là người này toàn thân mặc đồ đen làm cho ta cảm giác như hắn hòa mình vào bóng đêm vậy. Bóng đen tiến tới, tới phạm vi ánh đuốc để Phương Minh có thể nhìn rõ. Trái ngược mới y phục hắn mặc, người này là 1 thiếu niên, làn da trắng trẻo, dung mạo tuấn tú, khóe miệng hơi vểnh cho thấy sự tự tin đến từ nội tâm.

- Ta lại gặp nhau, Ngự Long tiền bối.

Thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng, hắn không phải ai khác, hắn chính là thiếu niên đi cùng trung niên đạo sĩ mà hắn gặp 2 ngày trước. Thiếu niên thần bí chỉ đứng đấy, hắn không làm gì cả, nhưng không khí quỷ dị và thái độ ra mặt của thiếu niên kia như mách bảo Phương Minh rằng bản thân đang gặp nguy hiểm. Phương Minh tuy đầu óc không ổn định, nhưng hắn cũng biết sợ, cũng biết 1 số đạo lí đơn giản.

- Ngươi, ngươi đừng qua đây…

Phương Minh bất giác lùi 1 bước, so với lần đầu gặp mặt, thái độ của hắn đúng là 1 trời 1 vực. Hắn tận mắt thấy 2 người kia, chỉ hành tẩu thôi đã ảo diệu vô song, vậy giết người hẳn cũng không phải chuyện khó khăn đi. Trong nháy mắt, hắn nhanh như cắt ném ngọn đuốc cháy dở về phía kẻ địch trong khi bản thân dùng hết sức lực chạy ra hướng cửa hang. Thiếu niên thần bí không mất chút sức lực hất ngon đuốc ra, sau đó không nhanh không chậm đuổi theo hương Phương Minh.

Phương Minh thở hồng hộc, để chạy ra được đến cửa hang hắn đã vấp ngã mấy lần, máu me đầy mặt. Nhưng ko kịp nghĩ tới bản thân mình hắn nhớ tới đồng bạn, tên kia vào đây mà không bị phát hiện, rất có khả năng nàng ta đã bị tên kia xử lí trước rồi, hắn quá sợ hãi nhưng vẫn hô to:

- Thanh Giang ngươi mau chạy đi, chạy nhanh lên, về nhà báo cho cha mẹ ta.

Hắn vừa hô vừa chạy ra khỏi sơn cốc, lúc này hắn đang cực kì hoảng loạn, không thể nghĩ nhiều, hắn chỉ biết điều cần làm nhất bây giờ là chạy, chạy, và chạy. Hắn ra sức chạy nhanh hơn nữa, màn đêm dày đặc cũng ko giảm được tốc độ của hắn, hắn rất sợ, hắn chạy rất lâu cho đến khi cảm thấy mệt lả, cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng hắn tuyệt không dám chậm trễ bước nào. Bản năng sinh tồn đã thúc đẩy hắn cô gắng hơn bao giờ hết. Hắn leo lên sườn đồi ánh mắt mông lung nhìn về phía xa, qua con sông kia, rồi qua tiếp 1 ngọn đồi nữa là về đến thôn làng. Bình thường khoảng cách như vậy đối với hắn chỉ là 1 cái ngáp, nhưng hôm nay chỉ một quãng đấy thôi lại xa như cả quãng đời vậy.

Cuồng phong nổi nên báo hiệu cơn dông sắp đến, cơn dông đến với vùng đất này cũng như đang đến với Phương Minh vậy, hắn ngẩng đầu lên, trên mái đình bỏ hoang hắc y thiếu niên đang ngồi vắt vẻo, mà 2 tay hắn thì đang bế 1 thiếu nữ, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc hơi rối, đôi mắt nhắm hờ, vẻ mặt bình thản, cảm giác cho dù bên ngoài trời long đất lở, diệt thế hàng lâm thì nàng vẫn an tường như vậy.

Phương Minh không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, hắn biết mình chạy không thoát, nhưng hắn vẫn chạy, hắn tận dụng mọi cơ hội, cho dù cơ hội nhỏ nhất hắn cũng không bỏ qua. Hắn chạy, chỉ để chứng minh rằng, cho dù hắn chết, xuống dươi âm tào địa phủ, đối mặt với phán quan, hắn vẫn có thể tự tin nói với lão rằng: Ta… đã cố gắng.

Nhưng đang tiếc thiếu niên kia không cho hắn cơ hội đó, hắn cười nhếch miệng, 2 tay buông ra, thiếu nữ rơi xuống. Khác hẳn với quyết tâm cầu sinh, lần này hắn hành động chính là đưa mình vào chỗ chết, hắn hành động dường như việc này đối với hắn ko cần suy nghĩ, hắn lao ra, đỡ được thiếu nữ, theo đà quán tính 2 người rơi xuống dốc, hắn cố gắng ôm nàng vào ngực để nàng ko chịu tổn thương, nhưng sườn dốc gập ghềnh, hắn ko thể che chở hết cho nàng, đến khi rơi xuống, trán nàng đã loang lổ vết máu. Trời mưa tầm tã ko che giấu được 2 hàng nhiệt lệ của thiếu niên chất phác, thiếu nữ này chính là mùa xuân đầu tiên của hắn. Hắn ngẩng đầu lên 2 mắt đỏ ngầu nhìn hắc y thiếu niên trước mặt, ánh mắt chứa vô vàn đau khổ và thù hận.

- Chơi thế đủ rồi, có nàng làm bạn, ngươi có thể an tâm mà chết.

Hắc ý thiếu niên mỉm cười. Hắn bối cảnh khá sâu, hắn cũng xuất thân nghèo hèn mà ra, sau bao cô gắng, dùng mọi thủ đoạn cuối cùng mới leo đến địa vị hôm nay, 1 tháng trước hắn và thúc thúc có gia nhập vụ cướp đoạt đội hộ tống của 1 thương hội lớn, Quá trình nhịp nhàng thuận lợi, kết uqar mĩ mãn, cho đến khi chia chiến lợi phẩm, có 1 tên muốn chiếm phần hơn, cuối cùng ko đàm phán được, trong lúc hỗn loạn tên kia lén trộm được chiếc nhẫn trữ vật hàng hóa bỏ chạy, thúc thúc hắn đuổi theo, giết đc hắn nhưng ko thấy chiếc nhẫn kia đâu, hắn đành tìm kiếm lộ trình bỏ chạy của tên kia, vì vậy mới kiếm cớ muốn tham gia chiêu thu đệ tử, mục đích chính chính là thăm dò sơn cốc này mà ko ai nghi ngờ.

Từ nhỏ hắn đã chịu quá nhiều đau khổ nên ý thức được rằng chỉ có thực lực mới có được tất cả, việc cướp đoạt kia đối với hắn cũng là tất nhiên, hắn đùa giỡn tên phàm nhân này cũng chỉ là giải trí cho đỡ chán mà thôi, nếu hắn muốn giết người, tên kia còn ko biết mình bị giết lúc nào ấy chứ, nhưng việc này đúng là đem cho hắn chút khoái cảm, khiến hắn nhớ tới thời mà mình còn lăn lộn gian khổ, hắn muốn người khác nếm cái cảm giác mà hắn đã phải trải qua, như tên này vậy. Người vừa ra khỏi hàng hoa, hương thơm vẫn còn vương vấn, người vừa ra khỏi chợ cá, tanh hôi mà không biết mình tanh hôi, câu này có lẽ đúng với hắn. Cho dù ngươi thực lực thông thiên thì đã sao, cho dù ngươi quyền lực ngập trời thì thế nào, nếu không giữ được bản tâm mình, vậy lúc đó ngươi đã không còn là chính mình nữa rồi.

Hắc y thiếu niên nâng tay vỗ 1 chưởng vào ngực Phương Minh. Hắn phun máu, cả thể xác bay ra ngoài 5 trượng đập mạnh vào thân cây rồi mới rơi xuống. Mắt hắn trợn lên, cổ họng phát ra những tiếng ọc ọc, hắn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hắn cố nâng tay, với tới thân hình mờ hồ phía xa trong khi ý thức đang dần mất đi, dường như chỉ như vậy khi hắn chết mới có thể mãn nguyện.

- Vẫn sống được!

Hắc y thiếu niên kinh ngạc há mồm, 1 phàm nhân mà thôi, đồng thế hệ trong tông môn hắn đã có thể coi là cao thủ, vậy mà hôm nay hắn ra 1 chưởng ko chết 1 phàm nhân, tuy chỉ là 1 chưởng tùy ý, nhưng 1 phàm nhân làm sao có thể. Ngoài kinh ngạc, hắn cũng chỉ là kinh ngạc, 2 người này chắc chắn phải chết, Lộc Đà thương hội nếu ko có nội tình thì sao có thể tồn tại gần ngàn năm qua? Hắn không thể sơ ý. Chỉ có tự tay xử lí 2 người hắn mới có thể yên tâm. Lần này không nhiều lời, hắn phi thân lên, tay cầm bảo đao, 1 đường chém xuống, gọn gàng dứt khoát.

Thời gian như quay chậm, lưỡi đao bổ xuống cùng lúc trên tầng mây cũng xuất hiện 1 tia chớp chói lòa xé ngang bầu trời, ánh sáng tan đi, bảo đao dừng lại. Không phải dừng lại bởi tia chớp tan đi mà là sống đao bị bắt lại bởi 1 ngón trỏ và 1 ngón cái của một người. Đó chính là Phương Minh. Hắn lúc này ánh mắt lóe lên, vẻ mặt âm trầm:

- Luyện khí tầng 5 cũng muốn giết lão phu!?.