Chương 1: Sự Sụp Đổ và Hủy Diệt

Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục

Chương 1: Sự Sụp Đổ và Hủy Diệt

Ở một nơi xa lạ trong dải hệ thiên hà, có một cái tinh cầu được số 1A27KL5, hay còn được gọi với cái tên Mộc Thiên tinh. Nếu lấy vũ trụ là trung tâm, thì vừa hay cái này hành tinh hướng về phía Bắc, thuộc cùng phạm vi của Đấu la tinh cầu, tất nhiên là cùng một cái thần giới cai quản.

Đúng như cái tên của nó, nơi đây là một cái tinh cầu tràn đầy sinh mệnh lực, ấy là chỉ mấy cái hết sức bình thường địa phương thôi, còn nếu tại một số sinh mệnh chi hồ hay tại nguyên thủy rừng tồn tại triệu năm thần thụ thì có lẽ người thường sống ở đây dù là người ốm yếu nhất cũng phải tăng thêm cho mình ít nhất năm năm dương thọ. Chỉ là cái này hành tinh, hồng hoang khí tức chưa hoàn toàn tan biến, thành ra một cái nhân đều không tồn tại

Còn đối với người tu luyện, đây so với thiên đường quả thực không khác, bởi nơi đây cất trữ không biết bao nhiêu loại tiên dược dị bảo chưa từng được khai thác, chúng đã sống ở đây hàng trăm, vạn năm. Thậm chí còn có cả loại cây từng sinh sống cả triệu năm. Thật khó có thể kiếm được người không muốn ở lại đây sau khi đặt chân đến nơi này.

Nhưng là, đó lại là chuyện của vài ngàn năm trước đây thôi. Vài ngàn năm nói với một nền văn minh nhân loại thì phải nhiều lắm, tuy nhiên, lấy tinh cầu tuổi thọ thì chẳng khác nào nói ao hồ với đại hải. Bởi một tinh cầu nếu có thể bình thường tồn tại không gặp các loại biến cố thì hàng tỷ năm tuổi thọ vẫn chẳng là gì.

Bất quá, bây giờ khó có thể tin được cái hành tinh này với cái trước đây là một, đơn giản chính là muốn một trăm tám mươi độ xoay chuyển. Của nó nhìn từ bề ngoài màu xanh tươi trước đây như được sơn lại hoàn toàn bởi màu tím đen, ngoài hủy diệt và chết chóc khí tức thì không còn cái gì khác. Thậm chí, thái dương tràn đầy thần thánh hơi thở, khắc tinh của mọi tà ác trên đời đều vô pháp chọc thủng cái kia âm u tầng mây để mà xuyên qua.

Nếu một vị Phong hào đấu la tại Đấu la đại lục tiến vào đây, chỉ sợ không tới một ngày đã muốn vẫn. Có thể thấy, hủy diệt khí tức đang ở đây đáng sợ như thế nào. Hoàn toàn sinh cơ một chút xuất hiện đều không có.

Nghiêm trọng hơn, từng mảnh lục địa không biết vì lý do gì mà bị tách ra bay vào khoảng không rộng lớn ngoài kia, cảnh tượng thực phi thường kinh dị. Nhìn cái này hành tinh dường như như có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.

Điều gì đã khiến cái chỉ mới mấy triệu năm tuổi chỉ có ngắn ngủi vài ngàn năm thành ra thế này.

Tại một cái tinh cầu khác, nơi mà ánh thái dương ấm áp chiếu rọi khắp nơi chiếu rọi lên cảnh sắc thơ mộng tuyệt đẹp của các loài sinh vật trên cái hành tinh này. Nói thái dương thì không chính xác lắm bởi vì tại cái này thế giới thái dương chi lực vốn không thể tới được. Sáng lấp lánh quả cầu kia chỉ là ngụy mặt trời thôi. Mặt trời thật sự chỉ có thể chứng kiến duy nhất tại của tinh cầu này nơi cao nhất, tại đây còn được gọi Vô tận đỉnh. Vô tận đỉnh, mọi vật tại bất cứ nơi đâu, lịch sử, tương lai đều có khả năng chứng kiến được.

Đặc biệt mảnh đất này đến từng cành cây, ngọn cỏ nơi đây đều thấm đẫm một thứ cực kì nồng nặc lực lượng, loại nguyên lực đứng trên tất cả các loại nguyên lực khác, nó chính là vũ trụ bản nguyên chi lực hay còn có cái tên khác là thần lực. Không sai, cái tinh cầu này chính là Thần giới.

Sau khi giành thắng lợi trong cuộc chiến ma-thần năm xưa, Thần giới do hấp thụ dư thừa năng lượng từ ma giới, một thời gian sau đó đã hồi phục lại vốn có dáng vẻ của mình, thậm chí thần lực còn nồng đậm hơn cả lúc trước. Bề ngoài thần giới tỏa ra một màu sắc rực rỡ cửu thải hào quang, chẳng khác gì một viên ngọc khổng lồ vô cùng có sức hấp dẫn nữ nhân, chỉ sợ lại muốn tranh nhau đua đoạt.

Lại nói về lúc đó cuộc chiến, thật sự tàn khốc vô cùng, phải là trời rung đất lở để hình dung. Không gian vì cuộc chiến mà phải gãy đứt, vô hạn thời không loạn lưu vì điên cuồng thần-ma lực mà sinh ra, hành tinh nào kém vận khí bị ảnh hưởng thì chắc chắn con đường diệt vong đã muốn tới gần đi.

Thiệt hại chính là muốn thiên văn con số, mấy vạn thần chi, thần quan, nhân tại Thần giới, rồi cả triệu cái tinh cầu vì cuộc chiến mà vẫn lạc. Do vậy, lúc này tuy Thần giới chiến thắng nhưng là muốn vui cũng không nổi bởi vì mất mát đều mọi phần lấy hết rồi.

Bên trên một vực núi cao thuộc thần giới, cũng chính là đã nói Vô tận đỉnh, có hai thân ảnh đang hướng về phía cái hành tinh đang bị ăn mòn vào hư vô, bị hủy diệt tính ăn mòn vào hư vô. Đây còn không phải Mộc Tiên tinh sao?

Quả thực không chỉ Mộc thiên tinh có cái hiện tượng này xảy ra, mà còn vô cùng nhiều cái tinh cầu khác gặp tình huống thế này. Thật không thể tin lại có nhiều tinh cầu khác cũng đang xảy ra cái hiện tượng khủng khiếp này.

Hai thân ảnh ấy là hai cái nam nhân vô cùng anh tuấn, một người sở hữu một mái tóc dài màu bạch kim tung bay, quang minh khí chất vô cùng rõ ràng, lại càng không dấu được sự cực kì trầm ổn lại hết sức uy nghiêm dáng vẻ.

Hắn một thân trường y màu hắc bạch song sắc, sau lưng có hư ảnh của mười đạo kiếm, nguyên tố chi lực đều vì hắn mà cúi đầu quy phục. Hắn không một uy áp nào phát ra, bất quá, cái kinh khủng kiếm ý vẫn rõ ràng không thể chối cãi.

Còn người còn lại thì lại thì cả tóc lẫn y phục đều một màu vàng kim, khải giáp y phục to tròn con mắt, dung mạo như điêu khắc hình thành, chưa hết quanh người hắn có cửu đạo thần quang di chuyển, thật sự nữ nhân muốn không đổ cũng không được.

Uy áp từ hắn cũng cực kì khủng bố, thần vương khí chất tạo cảm giác không ai có thể hướng tới hắn mạo phạm. Hai nhân ảnh này chính chính là Long Thần Đường Vũ Lân và Kiếm Thần, Nguyên tố chi thần Vân Chính Thiên.

Đường Vũ Lân ánh mắt buồn bã nhìn về phía xa xăm:
-- Thật là, không ngờ cái thứ đó lại lan nhanh đến mức vậy, cả tinh cầu trung cấp cũng không trụ nổi nữa.

Kiếm thần Vân Chính Thiên hai tay chắp sau lưng cũng lên tiếng:
-- Lúc trước chúng ta đã quá sơ ý rồi, lại để tên ma thần đó lan cái Ma chủng đó ra khắp các vị diện. chỉ sợ không bao lâu nữa hắn có thể hoàn toàn hồi sinh. Với thực lực hiện tại của chúng khó có thể địch lại nổi.

"Chính Thiên huynh đệ, may mà năm xưa có ngươi không thì có lẽ thần giới thực sự bị thôn phệ rồi. Thôi đi, chúng ta trở về." Đường Vũ Lân u buồn vẻ mặt quay lưng định xuống dưới trở về.

Vân Chính Thiên nhất thời đồng tình gật đầu, hắn khi xưa đúng lúc nguy khó nhất thần giới thì cũng là lúc hắn thăng thần, mà còn ma- thần song vị, thực sự có thể thần vương trên. Tuy nhiên, bọn hắn hợp sức nhưng là vẫn không thể lấy đánh bại Đại ma thần. Tên đó chính là vượt hạn Thần Vương cấp, cũng chính vì vậy, nhân lúc cuối cùng, hắn lấy ma vị bộc phát, tạo thành cho chúng Ma tử đường, hợp cùng các vị thần vương khác, cuối cùng giết được toàn bộ một trăm lẻ tám vị Ma Thần. Tất nhiên cái giá phải trả là ma vị đều không thể giữ, bất quá, hắn lấy song thần vị vẫn là rất khủng khiếp rồi.

Uỳnh!

Đúng lúc này, tại bầu trời một chấn động đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên khiến hai người lập tức quay ngoắt lại
.
Vân Chính Thiên hắn hoảng hốt kêu lên:
-- Vũ Lân huynh, thái dương....

---------
Mình mới viết nên còn non nớt, mong các bạn góp ý giúp mình.