Chương 6: Kì Lạ Hồn Hoàn Thứ Nhất (1)

Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục

Chương 6: Kì Lạ Hồn Hoàn Thứ Nhất (1)

Tiếng gọi của Truyền Linh Sư tức thì làm nhịp tim tức thì đập gấp đôi bình thường, tâm trạng hồi hộp hoàn toàn bao trùm toàn bộ trí óc Dương Ngọc. Hắn vận khí nghịch thiên được trời cao ưu ái cho chết đi sống lại trải nghiệm cuộc sống lần nữa, phúc phận này người thường chỉ có thể cầu thôi chứ đừng mơ đạt được. Cơ hội được vẽ lại cuộc đời lẽ nào hắn lại không nắm bắt lấy.
Sau khi lấy lại kí ức Dương Ngọc đã đọc rất nhiều sách tìm hiểu về lịch sử, truyền thuyết về đấu la đại lục qua nhiều đại mấy vị đại năng có thể phá vỡ giới hạn loài người đạt thần cấp đã in đậm trong tận tiềm thức hắn, thế giới này so với cái cũ thật là tuyệt vời hơn không biết bao nhiêu lần.
Có kiến thức cục kì phong phú làm sao không biết Từ Ân võ hồn ý vị gì, sở hữu thần chi võ hồn tu 1 được mười, chỉ cần hắn kiên chì có ý chí cầu tiến không nại gian khổ thì trong vòng 30 năm phong hào thậm chí siêu cấp đấu la hắn chắc chắn nắm trong bàn tay, là kẻ đứng đầu đại lục không nghi ngờ.
Tuy nhiên, hắn cũng không vì thế mà đố kị ghen ghét đệ đệ mà còn lấy đó làm niềm tự hào động lực thúc ép bản thân mình phải cường đại hơn, chỉ cần bản thân có võ hồn, có hồn lực để tu luyện song bỏ ra nhiều công sức khổ lao thì hắn không tin mình không được cường đại dù sao kiếp trước khả năng luyên tập của hắn gần như bằng không nói là phế vật cũng chẳng sai, hắn chỉ có cái gì, mồ hôi, xương máu, kiên trì luyện mặc đau đớn thống khổ tập biết bao ngày đêm cuối cùng mình vẫn trở thành kẻ mạnh nhất thế thì cớ gì kiếp này lại không làm được đâu.
Những dòng suy nghĩ chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng tân biến, hắn từ từ bước lên đài thức tỉnh như không có gì lo lắng hay mong chờ
-- Xin nhờ ngài.
-- Tốt tâm tính tiếu tử. Trước tiên đội cái mũ này sau đó thả lỏng toàn thân.
Tiếng của truyền linh sư như mệnh lệnh cấp trên Dương Ngọc liền cấp tốc làm theo. Quy trình cũng không khác gì trước một dòng hồn lực cực kì thoải mái từ truyền linh sư đi thẳng vào từng sợi kinh mạch đang nằm yên trong nội thể, bất ngờ thức giấc làm từng sợi kinh mạch này tựa như có sức sống hân hoan như những đứa trẻ được gặp lại cha mẹ vậy. Cùng lúc đó một cỗ sức sống từ đâu ra liền tràn qua từng tế bào của cơ thể làm Dương Ngọc phải tả cái cảm giác thư thái này như thế nào, cứ như sức sống của mình phải thăng lên mấy năm vậy.
Bên ngoài lúc Dương Ngọc đang thức tỉnh võ hồn liền không biết từ lúc nào ánh sáng lực đã lan toả khắp khán phòng làm mệt nhọc của mọi người trong phút chốc vơi đi mấy phần
-- Quả không phí danh quang minh quyền trượng vũ hồn, quang minh chi lực thật nồng đậm, cái này ít nhất phải sát nút thuần khiết cấp bậc rồi
Lời nói vừa dứt lại một cỗ nóng dực không khí liền từ chỗ Dương Ngọc phát ra xung quanh làm mấy người thường phải sợ hại lui ra mấy bước đẻ khỏi bị ảnh hưởng. Đây là, hoả diễm chi lực, võ hồn biến dị mà thành ư
Bất quá hoả diễm lực này cũng chẳng phải lửa bình thường cấp bậc còn cao hơn cả quang minh thuộc tính, chẩn đạt thuần khiết cập bậc rồi. Quang minh quyền trượng dù sao cũng chỉ là khống chế phụ trợ võ hồn, dù quang minh cùng hoả có gần gũi thì khả năng xuất hiện hoả thuộc tính có khả ngăng tấn công mạnh vẫn là dưới 5% thế nên ai ở đây cũng đều có cùng suy nghĩ, hai cái anh em của nhà này ddeuf có vận khí nghịch thiên quá đi.
Bạch Trúc bên dưới bây giờ vô cùng kinh hỉ, nàng cũng là hồn sư làm sao không biết thể trạng con tri mình lúc này, cùng sở hữu hai thộc tính mà còn ở cấp độ cao hắn sau này hoàn toàn có tự tin vỗ ngực tự xưng là thiên tài rồi.
Dương Ngọc trong lúc cảm ngộ cũng không biết ngoại giới sảy ra chuyện gì, hắn chỉ chăm chăm vào từng sợi kinh mạnh nối liền đến toàn cơ thể đang dần căng phồng ra, hồn lực tăng dần đều có lẽ đại cấp 6 dường như. Cảm giác đau đớn dần lộ rõ không còn thư thái như lúc đầu.
Ư, thời gian dần trôi qua cơn đau liền tăng lên đần, Cả mặt Dương Ngọc đã co dúm lại, cơ thể cứ như phùng ra một chút bất quá hắn vẫn cố chịu bởi thời điểm này càng chịu được lâu thì thời điểm bắt đầu hồn lực sẽ càng cao mà bước thức tỉnh võ hồn này là trọng yếu nhất đầu tiên không nghi ngờ.
AAAA..
Thét dài một tiếng, cuối cùng cũng xong rồi. Đúng cái thời khắc đó cái hư ảnh quả cầu lửa bản thân chứa đầy hoang vu khí tức cùng với kinh khủng nhiệt độ từ sau lưng Dương Ngọc bỗng nhiên xuất hiện. Tuy nhiên nó liên rất nhanh biến mất, nhanh đến mức mà ngay cả Truyền linh sư đứng gần nhất đều không biết có phải hoa mắt không. Nhưng, có cái cảm giác mà không ai tại đâu không thấy được, vô cùng kì dị. Nguồn sinh mệnh, hồn lực, tinh thần lực ngay cả linh hồn dù chỉ một phần nhỏ thôi nhưng có dấu hiệu bị hao đi à phải nói bị.. thiêu.. rụi hoàn toàn mới đúng. Điều này đã xảy ra sao?
-- Phù, ngươi làm rất tốt, phóng thích vũ hồn để ta kiểm tra đi.
Tên truyền linh sư có vẻ hơi mệt rồi, làm việc cả sáng không nghỉ tay, giờ này hắn chỉ muốn phi thẳng ra ngoài ăn chút gì đó rồi hưởng thụ cuộc sống thôi. Thế nên giọng hỏi Dương Ngọc có hơi gấp gáp.
Dương Ngọc đang cảm nhận những biến hoá mới của cơ thể, tổng sức lực đều gấp hai không ít,hồn lực mang thật nhiều cái tốt a. Nghe tiếng gọi của truyền linh sư hắn nghi hoặc quanh đầu lại
-- Không phải ta đang phóng thích đó sao, ngài xem nhiệt độ căn phòng đâu có giảm chút nào. Võ hồn ta tên là gì vậy hìn như không phải quang minh quyền trượng chủng loại.
Truyền linh sư thật muốn tức đến hộc máu, võ hồn trên đại lục phân ra làm hai loại chính là khí võ hồn và thú võ hồn ngoài ra còn một số loại đặc biệt nữa như bản thể, tinh linh nguyên tố nhưng không loại nào mà cơ thể không biến hoá hoặc xuất hiện thứ gì gần người, ngươi nói phóng thích rồi lại không có gì đi ra thật muốn lừa người à. Nhưng sau đó hắn hồi tưởng lại, nhiệt độ của phòng cùng cái nồng đậm quang nguyên tố chưa biến mất thật kì lạ.
Đành nhìn vào bảng kết quả vậy. Ô võ hồn: ‘ ___ ‘ Mắt trợn tròn nhìn vào cái kết quả, trống ư, vẫn còn loại võ hồn Truyền Linh Tháp chưa từng nghin cứu qua, thật bất khả tư nghị a, chưa từng gặp ra cái tình cảnh éo le thế này.
Dương Ngọc thấy vị truyền linh sư này trầm ngâm nghĩ ngợi,cười khổ
-- Đừng nói ngài cũng không biết vũ hồn ta thuộc tình huống gì.
-- Bậy.. bạ, sao ta không biết, có lẽ cái này thuộc loại tinh linh võ hồn.
Tinh linh võ hồn? hắn chém bừa để khỏi mất danh dự thôi, Truyền Linh Tháp người đè tự xưng học rộng hiểu sâu bị một tên nhóc con hỏi móc liền giận quá nói bừa.
-- Bỏ qua đi để ta xem hồn lực... 7 cấp không tệ có chút bổn sự, tài năng của ngươi không tồi bất quá so với đệ đẹ ngươi vẫn là thiên xoa địa võng a.
Dương Ngọc chẳng thèm để ý lời nói kia, hắn đau có vọng tưởng mình là thiên chi kiêu tử gì chỉ cần mọi điều kiện ban đầu đạt đủ thôi, giờ hắn chỉ muốn về ngay nhà đẻ càm nhận về thứ sức mạnh mới này chứ, thật là phấn khích.
Thấy Dương Ngọc không thèm nghe lời của mình, tên truyền linh sư cũng không tốn nước bọt nói tiếp. Uông một mớp nước cho đỡ mệt sau đó liếc mắt qua dòng trị số tinh thần
Phụt
Chưa kịp nuốt nước vào cổ liền phun sạch tứi tung ra ngoài
-- Ta hoa mắt sao, thinh thần lực _.70._
Mấy lời nói lúc nãy thật giống như tự vả vào mặt mình, cái gì mà thiên xoa địa võng, tên này so với đệ mình chẳng kém phần chút nào, đều là lũ quái vật không phải người nữa. Nên nhớ 70 chỉ số tinh thần đừng nói là 2 hoàn thậm chí 3 hoàn vẫn số đông không đạt được a.
Dương Ngọc kịp nhìn thấy chỉ số tinh thần thì hoàn toàn đơ cứng cả người, hắn biết mình chuyển sinh trị số tinh thần phải cao hơn bình thường nhưng cao thế này có phần quá biến thái rồi, thật làm hắn vừa kinh hãi vừa vui mừng.
-- X..xong rồi, ngươi có thể về.
Ra đến ngoài cửa lớn
-- A, Dương ca ngươi xong rồi.
Giọng nói này còn không phải Từ Ân sao, sau khi theo trung niên nam nhân giờ mới quay trở lại. Gặp Từ Ân mọi người rạng rỡ cả lên.
-- Hừ, còn vác mặt trở về được, ta tưởng tên quái vật ngươi bị mấy lã già đó bắt đi luôn rồi chứ!
-- Đối đãi với anh hùng như thế à, mặc kệ ngươi về nhà rồi ta kể.
Ba người cười nói vui vẻ ra khỏi Truyền Linh Tháp, vừa tiếp xúc với ánh nắng chói chang bên ngoài bất ngờ
Hự
Dương Ngọc rên lên ròi ngã quỵ xuống.

---------
Ngày mai lại thêm chương nữa. Tuy ít nhưng vẫn cầu bình luận, nguyệt phiếu