Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục

Chương 13: Về Nhà.

To lớn nhân bỗng chốc lớn tiếng cười vang khiến cung quanh thường dân hơi chút giật mình, như là một cái hiệu ứng, hàng loạt các suy đoán liên tục hiện ra, tên này vừa phát cuồng đánh chiến, rồi như vậy cười lớn chẳng nhẽ đầu óc có hư hỏng vấn đề. Tất nhiên của bọn họ những suy đoán này chỉ là trong đầu nói, đưa ra mà bàn tán chẳng may tên kia to lớn nóng nảy tính tình, để hắn nghe được chẳng phải là tự chút họa vào thân.

Xung quanh yên tĩnh tiếng động, chỉ có cái kia to lớn người tiếng cười vang. Dương Ngọc khuôn mặt không biểu lộ bất kì tâm trạng, lạnh băng khuôn mặt, dù sao đây cũng là về phía hắn địa phận, nếu hắn không sợ gì phiền phức thì mình có gì phải sợ sao?. Dùng không cương không nhu giọng nói cùng đàm thoại

" Vị đại ca này, huynh đệ của ta vừa nãy tâm trạng không được tốt, có chút bực bội thế nên nên mới có như thế bậy bạ lời nói, ngươi có thể hay không không chấp nhặt tiểu nhân, bỏ qua cho hắn một lần "

To lớn thiếu niên vừa hay dừng cười, miệng nhếch lên, vô cùng cao ngạo bộ mặt, giọng nói trầm trầm, một cái phi thường mạnh mẽ giọng nói.

" Ha ha, ngươi còn nhỏ như vậy có thể ngạnh kháng đỡ của ta một đòn, thực lực xác thực không tồi, là một cái thiếu niên anh hùng. Tiểu huynh đệ, mau xưng họ tên "

" Ngươi nói cái gì? " Ba hoàn cận vệ nghe vậy đều đã không nhịn được tức giận, hắn nãy giờ không làm gì chẳng qua là biết không rõ thực hư đối thủ sức lực, bất quá, hắn lại như vậy với thiếu gia cao ngạo giọng nói khiến hắn phi thường khó chịu, ngươi là cái thá gì, còn chưa xưng họ tên thế nào lại bắt thiếu gia ta xưng tên. Nếu muốn động thủ hắn đều không sợ, tại đây bọn hắn có nhiều huynh đệ, tùy ý là có thể chiêu gọi, hắn không tin không thể làm gì tên này kiêu ngạo.

Tiểu Bảo ở dưới đất lấy sức bật ngay dậy, hắn đương nhiên không thích cái tên kia quá kiêu ngạo giọng nói, bất quá cái kia một quyền đã hoàn toàn đưa hắn chấn nhiếp, một chút hành động đều không thể dùng, vì vậy tuy bất mãn bộ mặt nhưng là hắn cũng không nói thêm cái gì.

Cả hai người đang định tư thế động thủ, nhưng là bị Dương Ngọc đưa tay ngăn lại " Tiểu đệ họ Dương xưng Ngọc, vậy có thể cho ta biết xưng danh của đại huynh... "

Liếc nhìn một chút bà hoàn cận vệ, kia thiếu niên dường như không bộc lộ gì e ngại, từ bé đến giờ hắn chỉ biết trung phục chứ không biết gì là sợ hãi, tuy nhiên nhìn Dương Ngọc vẫn hòa nhã bộ dáng, vì vậy bàn tay nắm chặt có chút nới lỏng ra.

" Nguyên lai là Dương Ngọc đệ đệ, ta tên Đại Lực, gọi ta Lực huynh được rồi. Lần sau nên bảo hắn không nên lúc nào cũng bậy bạ lời nói, hi vọng sau này có thể cùng Dương đệ gặp lại, lúc đó thật cùng muốn với ngươi đàm phán một trận mới được " Đại Lực nhìn qua Tiểu Bảo người, sau đó quay lưng đi. Người hắn phi thường cao to làm người xung quanh đều sợ hãi tránh cho hắn đường đi.

Sau khi Đại Lực rời đi, Tiểu Bảo cùng ba hoàn cận vệ Khương Triết nhanh chóng đứng cạnh Dương Ngọc, biểu tình không mấy tốt đẹp

" Thiếu gia, chúng ta có gì phải sợ hắn, ta đoán hắn tu vi không quá 4 hoàn, ta huynh đệ còn không trị được hắn ngang ngược sao? "

Tiểu Bảo bên cạnh phụ họa " Đúng đấy, cái đó một quyền suýt nữa đánh của ta rụng mấy cái răng. Hừ, ta còn muốn tìm hắn tính sổ... "

" Thôi đi, ta cảm thấy hắn không bình thường, hơn nữa cũng là chúng ta gây sự trước. Mau trở về đi, tránh lão gia gia phải đợi " Dương Ngọc một vẻ cực kỳ ngưng trọng nói ra. Hắn với tên kia Đại Lực mặc dù chỉ có nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng điều đó thừa đủ để Dương Ngọc hắn rõ phần nào về sức lực đối phương. Dương Ngọc hiện tại thực lực đừng nói hai hoàn, thậm chí ba hoàn hồn sư, dựa vào của hắn nhiều thủ đoạn hoàn toàn có thể khiến đối thủ bị lật thuyền trong mương khả năng.

Tuy nhiên, trước tên Đại Lực này, hắn cảm thấy mình một chút khả năng đều không có, đơn giản là cực lớn chênh lệch lực lượng. Bởi vì hắn khí lực cường đại sao? Đương nhiên là phủ định, từng đó làm sao có thể khiến Dương Ngọc e dè như vậy, cùng lắm gọi nhiều người đánh hội đồng là được.

Thứ thực sự làm Dương Ngọc kiêng dè chính là một quyền lúc trước. Trông đơn giản nhưng lại không hề đơn giản, nhất quyền mang theo vô cùng vô tận kình khí, có thể tưởng tượng nó như một cái máy chấn động, mặc dù Dương Ngọc có thể lấy sức ngạnh kháng, nhưng là dư lực vẫn khiến Dương Ngọc bên trong cơ quan rung lên một hồi mãnh liệt, hắn chẳng qua là không ra ngoài biểu lộ thôi.

Tên này tổng thực lực dùng hết toàn bộ chỉ sợ có thể cùng năm hoàn ứng chiến mà không rơi vào hạ phong. Vậy, bọn hắn dù số đông người là có thể dễ dàng, nắm chắc chiến thắng sao. Hơn nữa, nếu quy tội thì Dương gia người vẫn là thua thiệt lớn, dù sao cũng là do tên Tiểu Bảo kia nhiều lời gây sự trước.

Hai người kia tuy nói lòng muốn nổi điên, nhưng là lệnh vẫn là lệnh, không thể làm trái, đành phải nén cơn giận lại. Tuy nhiên, quyết định của Dương Ngọc bọn hắn không có dị nghị gì cả, vị thiếu chủ đâu chỉ tồn tại với một cái mạnh mẽ thực lực, mà hơn hết phán quyết của hắn cũng vô cùng cẩn trọng. Nói tên Đại Lực kia không nên đụng chạm tức của đối thủ thực lực nhất quyết không tầm thường.

Sau đó mọi thứ lại trở về với hàng ngày sinh hoạt, Dương Ngọc trước đó ghé vào mấy cái đặc sản quán ăn, mấy tháng rồi hắn còn không được cái này ngon đồ biển nướng, thật có chút nhung nhớ.

Đi bộ khoảng đôi chục phút, Dương gia tòa nhà đã hiện rõ mồn một trước mặt. Bước vào thép cửa lớn. Trông thấy Dương Ngọc trở về, một loạt nhân bao gồm cả cận vệ, người làm, người giúp việc, tất đều một mặt cung kính " Đại thiếu gia! "

" Ân, mọi người tiếp tục làm việc đi " Dương Ngọc cười nói song tiến thẳng vào bên trong, Dương Ngọc gia tộc không hổ là to lớn đại thế gia, diện tích chỉ nguyên đất ở cũng muốn rộng lắm, dù xây cả chục cái biệt thự tại đó thực còn lâu đủ để bao quát hết.

Bất quá, Dương Ngọc cùng của hắn thân nhân, nhà mặc dù lớn hơn bình thường
nhà nhiều nhưng lại tổng phần đất cũng chỉ lấy bốn phần diện tích thôi, chủ yếu là người ở và mấy tên cận vệ trong tộc như bọn Tiểu Bảo, Khương Triết sinh hoạt.

Cũng tại Dương gia, trong một cái nhỏ căn phòng, một cái làm người ta vô cùng dễ chịu căn phòng, nhẹ nhàng hoa hương thơm, hồng nhạt màu đồ hơn nữa vật sắp xếp phi thường gọn gàng, ngăn nắp. Không cần nhìn cũng biết đây đích thực là nữ tử khuê phòng.

Tại cái thon gọn giường nằm, một cái trẻ trung thiếu nữ đang ngồi xếp chân minh tưởng tu luyện. Đến bả vai màu hồng nhạt tóc ngắn, tròn trịa thân hình cùng với thon dài bắp đùi, mềm mại lam sắc nữ tử váy che đi của nàng mịn màng trắng ngọc làn da. Nàng dung nhan không tính là quá sức xinh đẹp, nhưng lại toát lên hiền thục, yếu liễu đào tơ, tràn đầy sức sống hương vị, làm nam nhân không thoát khỏi một trận mê muội.

Tuy nhiên, đừng thấy nàng yếu đuối bộ dạng mà lại nghĩ là một cái không có sức phản kháng nữ nhi. Của nàng tu luyện phát ra cực lớn khí thế, tràn ngập dương quang, thần thánh hơi thở. Nếu có muốn tên tà hồn sư ở đây chỉ sợ hoàn toàn không có một ý muốn nào đi vào, bởi vì của nàng quang minh thần thánh hơi thở thật sự quá nồng đậm. Khoảng cách tới cực hạn tuy nói không gần nhưng cũng không thể nói là xa.

" Tiểu thư, thiếu gia bọn họ về... "

Cao vút mỹ miều đôi lông mi theo tiếng gọi dần năng lên, khuôn mặt không thể dấu được vô cùng kinh hỉ, cơ hồ nàng rất vì tin tức này mà mong chờ.

" Tiểu đệ đệ cuối cùng đã về, ta phải đi gặp hắn "

Dương Ngọc mặc dù rất thương nhớ mẫu thân nhưng hắn không về ngay của hắn nhà, mà đi thẳng về phía gia gia hắn phòng, dù sao trước tiên phải nói rõ vừa qua tình hình trước. Gia gia hắn nhà có vẻ so với bình thường phải đơn sơ lắm, chủ yếu là trưng bày các loại cổ vật thứ, một số loại da thú thảm. Làm Dương Ngọc không ngờ là Mục lão đã ở ngoài cửa chờ hắn.

" Gia gia ta đã về "

Mục lão nghe thấy Dương Ngọc giọng mặt theo đó cũng rạng rỡ tươi cười cười, làm hắn bốn tháng không gặp nhưng có chút nhớ tên tôn tử này của mình. Thật chờ mong lần này đi luyện tập hắn được cái gì thành tựu.

" Trở về là tốt, trước không nói nhiều, ngươi tu hành thế nào? "

" Ta mười chín cấp, tinh thần lực không biết bao nhiêu, nhưng khí lực có lẽ khoảng năm trăm cân" Dương Ngọc từ tốn nói ra.

" Cái gì? " Mục lão biểu hiện như gặp quỷ, kinh hãi vô cùng. Hắn lại không biết đi lịch lãm như vậy có thể khiến hắn hồn lực kinh khủng như thế tiến nhanh. Lão còn nhớ rõ, khi Dương Ngọc vừa mới khởi hành đi, hồn lực không quá mười bảy cấp, vậy mà chỉ có bốn tháng đã gần hai hoàn rồi, thật có phải nhân loại tu luyện không vậy. Tất nhiên hắn không hề biết Dương Ngọc nhanh như vậy lên cấp hồn lực, đã phải bỏ ra như thế nào công sức.

"Tốt lắm, ngươi cứ như này phát triển tương lai tất nhiên sẽ thành tài. Tuy nhiên, phải nhớ, ngươi nhanh phát triển nhưng nhất định không được sinh kiêu ngạo, ngươi sức mạnh so với thiên hạ vẫn chẳng là cái gì cả. Ngươi đã minh bạch?"

" Rõ ràng " Dương Ngọc làm sao không hiểu đạo lý này, nếu không kiếp trước làm sao có thành tựu cao như vậy. Quá kiêu căng đối với người tu luyện là một trong những điều vô cùng cấm kị.

--------