Chương 7: Kì Lạ Thứ Nhất Hồn Hoàn (2).

Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục

Chương 7: Kì Lạ Thứ Nhất Hồn Hoàn (2).

Bừng bừng
'A, a' Dương Ngọc thống khổ kêu rên một tiếng, khụy gối xuống đất.
' Ngọc ca- Ngọc nhi! ' Hai người kia thấy tình trạng bất thường của Dương Ngọc hoảng hốt liền chạy qua xem tình hình
' Tiểu Ngọc, ngươi xảy ra chuyện gì ' Bạch Trúc giọng run run nhìn vào sắc mặt có chút tái đi của hắn, vừa thức tỉnh võ hồn xong chẳng lẽ vũ hồn hội lại bị trục chặc gì.

Từ Ân cũng ném ngay cái bánh vừa mới mua phi thẳng qua đỡ lấy người Dương Ngọc nhưng rất nhanh liền kinh hãi phát hiện mình vừa chạm vào cứ như không phải cơ thể nhân loại mà là một khối lửa hình người thì đúng hơn. Thật nóng!

Bach Trúc nàng đồng thời nhận ra hiện trạng của Tiểu Ngọc thậm chí còn có thể nhìn ra cả có cỗ nhiệt năng đang bốc lên từ lưng, hắn kêu nóng, không lẽ hiện tượng kì lạ hồi trước tái phát.

Dương Ngọc bây giờ toàn cơ thể khó chịu, đau đớn vô cùng, đôi đồng tử to tròn như của nữ nhi giờ phút này màu đen đã hoàn toàn chuyển sang cam vàng sắc thái. Toàn kinh mạch ngay cả xương cốt như bị một dòng nước dội qua đến từng ngóc ngách, mà nước này chẳng phải bình thường nó nóng như con suối dung nham chảy xuôi khiến từng bộ phận trong nội thể như bị thiêu cháy dường như. Bất quá nó kì dị ở chỗ mặc dù hắn đang trải qua cơn đau đớn vốn không dành cho con người nhưng không biết vì lí do gì hồn lực cuồn cuộn chảy về mạnh đan điền, hồn lực lại có dấu hiệu tăng lên rất nhanh.

ẦM, cấp 8, cấp 9, cấp 10, đột phá. Thăng liền 3 cấp.
Cảm giác nóng bỏng giảm đi, cơn đau khủng khiếp đó theo đó mà tan biến. Cái trải nghiệm như bị nhúng vào biển dung nham này cả đời hắn không dám quên. Tuy nhiên trong cái rủi lại có cái may, hồn lực tăng lên 3 cấp đối với bất cứ hồn sư nào cũng là chuyện tốt với lại hắn cũng chưa từng tu luyện vậy chắc miễn cưỡng coi là tiên thiên mãn hồn lực rồi, chỉ cần mua một cái hồn linh thì có thể coi là hồn sư chân chính. Trên khuôn mặt xám xịt không dấu được vẻ vui mừng sau đó ý thức dần mất đi. Thật là mệt a

Gục

' Ư, khung cảnh này ' Hai con mắt nhắm nghiền đã lâu liền mở ra, trong lúc mơ hồ chẳng phải đây là nhà hắn sao. Dương Ngọc sau khi ngất đi lập tức được mẹ hắn đưa thật nhanh về nhà.

Cánh tay khẽ nhúc nhích nhưng ngay cả nhấc bàn tay lên cũng không xong, thể lực hao đi không còn chút gì. Cơn đau đó vẫn làm hắn thấy rùng mình, mặc dù kiếp trước đã trải qua không ít đau khổ nhưng hiện tại sống trong cơ thể mới mà còn là đứa trẻ 6 tuổi, nhục thân chưa rèn luyện không nhiều, bắt phải đón nhận cái cảm giác nóng rực đó chưa có vốn liếng chuẩn bị vẫn còn không tiếp nhận nổi.

' A, đúng rồi ' Trong dòng suy nghĩ lan man, một cái tin tức cực kì trọng yếu đạp thẳng vào não hắn khiến khuôn mặt xám xịt do hết sức rạng rỡ hẳn lên. Lúc đó có thăng cấp, mà là những ba cấp. Lúc đó quá đau đớn đã sinh ra ảo giác không chừng, nhưng nếu đó là thực thì đúng là một cái tốt thông tin a.
' Tiểu Ngọc, ngươi tỉnh '
Giọng nói quen thuộc liền phá tan cái yên tĩnh của căn phòng, chất giọng này không phải là của Bạch Trúc mẹ hắn thì là ai? Nàng một phần hết sức vui mừng đi thẳng phía chiếc giường Dương Ngọc nghỉ. Sau khi đưa hắn về nhà ngoại trừ gọi người đến chữa trị thì tất cả thời gian nàng ở lại chăm sóc con trai mình. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ vào lòng, nước mắt không kìm được mà chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
" Cái thằng bất hiếu này, ngươi có mệnh hệ gì ta làm sao sống tiếp đây."

Nàng đang khóc. Dương Ngọc cũng đơ cả người ra. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẹ khóc. Nàng từ nhỏ đã là người có tính cách mạnh mẽ nhưng cũng không tránh được chuyện nữ nhi thường tình, có câu nói tình thương của người mẹ như trời bể, nàng cũng là một người mẹ thấy con mình có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng sao có thể dấu được đau xót.

'' Mẹ. ta nhất định sẽ sống tốt " Hắn kiên quyết nói ra một lời này, này là lời thề chứ không là lời hứa nữa. Cảm nhận hương thơm cơ thể ấm áp đó hắn còn mong chờ gì hơn. Trong miệng thều thào " Ta muốn sức mạnh không muốn phải nhìn thấy mẹ đau khổ thế này nữa ".
" Được rồi ngươi chắc đã đói để ta đi nấu gì đó, ngươi mau chóng hồi phục. Đúng rồi, tộc trưởng rất lo cho ngươi đó, khỏi hẳn mau đi gặp ngài ".
Nói ra mới nhớ đúng là từ sáng chưa ăn gì, bụng cũng bắt đầu sôi sùng sục rồi. Sau khi mẹ hắn rời khỏi, sức lực đều hồi phục được mấy phần. Miễn cưỡng ngồi dậy hắn khoanh chân minh tưởng ngay lập tức.

Tinh thần lực hắn cao rất nhanh liền có thể cảm nhận hồn lực nội thể. " Ta cảm nhận không sai hồn lực tăng lên 10 cấp ". Nhưng rất nhanh hắn thấy cái gì đó không đúng, hồn lực không phải 10 mà là..11.

Dương Ngọc kinh hãi đến há hốc cả mồm. Không được phải kiểm tra lại thế nhưng kết quả vẫn thế, 11 cấp. Không có khả năng, thật muốn động trời. Tăng liền 4 cấp không dùng bất kì tài nguyên đã làm người khác phải đỏ mắt ghen tỵ rồi,Đây hắn còn phá thẳng bình cảnh mười cấp lên luôn 11 trong khi không có một hồn hoàn hay hồn linh này chính là muốn phá hư quy tắc thế giới, chuyện thế này nói ra ai tin đây

Hắn thầm nghĩ trong đầu chẳng nhẽ lại có năng lúc tự thức tỉnh hồn hoàn trong truyền thuyết nhưng rất nhanh gạt bỏ quan niệm đó,bởi võ hồn của hắn dù biến dị cũng không đạt được cấp độ siêu cấp có thể tự tạo hồn hoàn lúc gặp bình cảnh. Có lẽ nhờ gặp cơ duyên nào đó, là cơn đau kia?
Cảm thấy cơ thể hồi phục được khoảng 7, 8 phần hắn lập tức đứng dậy, mặc kệ mi đến từ đâu kiểm tra chất lượng đã.

Vũ hồn phóng xuất, một cỗ hỏa diễm xen lẫn quang minh cực nồng nặc bao phủ mọi chỗ trong căn phòng dẫn đến nhiệt độ căn phòng rất nhanh phóng lên, thấp cũng phải trên 70 độ.

Khí thế của Dương Ngọc cũng theo đó mà vụt tăng, tiếp đó một vòng hồn hoàn bay lơ lửng sau lưng hắn. Bất quá nó khó để gọi bình thường, đường vân màu đen hình thù kì lạ bao bọc quanh hồn hoàn, phần còn lại không có bất kì màu sắc

Vô sắc hồn hoàn
Dương Ngọc nhìn cái hồn hoàn mà muốn phi đầu xuống đất, đây là cái gì hồn hoàn thế, mà... sử dụng không ra, cứ như không có bất kì quan hệ nào với hắn vậy

Mặt đau đớn như bị mấy ngàn thanh kiếm xuyên qua, nhìn đắm đuối vào đệ nhất hồn hoàn,mồm vẫn còn rên rỉ tình hướng kiểu này nên khóc hay nên cười đây.
" Ài, đi tu luyện trước vậy " Thu hồi lại vũ hồn, dù sao hồn hoàn kì lạ này lai lịch bất thường, có kề dao cạnh cổ hắn cũng không tin nó lại vô năng như thế.

Cùng lúc đó mẹ hắn nấu ăn xong, hoàn thành nghĩ vụ ăn tối, Dương Ngọc lập tức ngồi trên giường thực hiện đem minh tưởng đầu tiên của mình.
....
Buổi sáng luôn là lúc làm con người ta thấy thoải mái nhất. '' Phù " Thở ra một ngụm tạp chất, sau một đêm tìm hiểu hắn đã hoàn toàn nắm rõ cách vận hành hồn lực. Hồn lực này có chút khác với ma thuật hắn dùng kiếp trước. Hồn lực chủ yếu lấy Thiên Địa ngoại lực tiến hành không ngừng cải tạo sau đó hòa vào cơ thể và tập trung tại đan điền. Người tu luyện thông qua tích trữ dần làm sản lượng hồn lực trong đan điền rộng hơn, càng mạnh hồn lực thì có thể thoải mái sử dụng các hồn kĩ hay không chế đến từng bộ phận làm nó mạnh hơn bình thường gấp nhiều lần.

Còn về ma thuật lực kiếp trước chủ yếu tu về tinh thần để cảm nhận các nguyên tố thiên nhiên xung quanh, qua đó lấy thể năng chính mình làm vật dẫn tiến hành phóng tính ma thuật khác nhau.

Dương Ngọc còn phát hiện hồn lực trong đan điền vô cùng dày đặc, số lượng này 17 cấp cũng không bằng hắn, nên nhớ hắn vừa thức tỉnh võ hồn thường thì hồn lực rất mỏng manh, đó cũng là lý do nhiều thế lực sau khi môn đồ thức tỉnh võ hồn không cấp ngay cho hắn hồn hoàn mới mà cần phải tích lũy một thời gian khiến nồng đọ hồn lực dày đặc tạo nền móng vững chắc cho tương lai. Dương Ngọc sinh ra đã có hồn lực nồng đậm thế này không nghi ngờ khiến thời gian tu luyện của hắn giảm nhiều, trăm lợi không hại.

Chỉ một ngày mà thật nhiều thứ xảy ra a. Mở chiếc cửa bước ra ngoài ban công, một tiếng nói bất ngờ ngay bên cạnh khiến hắn sút hồn bay khỏi xác.
-- Tiểu Ngọc Ngọc, khỏe rồi chứ?
------
Tại tầng cao nhất của tòa nhà cao vót như có thể chạm tới trời, đang có hai thân ảnh trò chuyện
--" Lão Mộc, thông tin không sai chứ " Người vừa nói là một nữ tử mái tóc xanh thẫm xõa dài, cơ thể dưới tấm áo lụa thập phần lõm lồi hiện rõ, nhìn vào là biết đây là một đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Kẻ kêu là Mộ lão là một nam tử tầm 40 tuổi, khuôn mặt nghiêm túc kiên quyết nói
-- Trừ bỏ một tên bị mấy lão già kia bắt đi trước, thông tin tên còn lại tuyệt không sai. Miện hạ, hắn có thể là người ta tìm, có nên...?
-- Hừm, việc này hệ trọng, phái người quan sát hắn thêm một thời gian nữa. Nếu đến thì bảo người của ngươi ít khi khó dễ hắn.
-- Rõ.