Chương 8: Trận Đấu Đầu Tiên.

Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục

Chương 8: Trận Đấu Đầu Tiên.

Thình lình, một lão giả đứng ngay kế bên với cái lời chào không báo trước suýt nữa khiến Dương Ngọc tim bật luôn ra khỏi xác. Người này không tính trẻ trung cũng không thể coi là già, thuộc lớp 40-45 tuổi bất quá hắn đương nhiên là hồn sư nên qua bề ngoài cũng không thể phát xét tuổi được.

Vị cao nhân này vóc người cao ráo, cơ bắp nổi lên từng bậc, trên người tự nhiên toát lên khí thế áp bách đến nghẹt thở, chẳng cần nói cũng biết đây chắc chắn hàng thật trên 7 hoàn hồn sư. Hồn sư sau khi đột phá bảy mươi cấp có thể coi không thuộc phạm trù nhân loại nữa, nhìn hồn lực dao động dưới lớp da của tên này, nhấc cả ngọn núi cũng không phải là điều không thể. Nhân vật tầm cỡ này sao lại xuất hiện ở đây?.

Dương Ngọc rất nhanh lấy lại bình tĩnh liền lên tiếng trách móc lão già kì quái này: " Gia gia, ngài nên dừng cái trò hù dọa người khác đi, có người sẽ chết vì đau tim a!"

Vị lão nhân kia xưng là Dương Trác Mục và chính là gia gia của Dương Ngọc. Hắn tu vi chân chính đạp đến bát hoàn Hồn đấu la trình độ, được thuần khiết nhất quang minh quyền trượng võ hồn, 7 hoàn về sau võ hồn tạo cho hắn khả năng quần công và phụ trợ cực kì mạnh mẽ, cũng nhờ hắn lãnh đạo mà cả gia tộc hàng chục năm nắm giữ địa vị không thấp trong Hải Ngoại thành.

Dương Trác Mục làm bộ mặt hết hồn của Dương Ngọc miệng cười ha hả" Tiểu quỷ ngươi từ khi nào ngươi từ khi nào biết dạy đời người khác thế, ta còn đang định thăm ngươi vậy mà... "

" Ngài thế này đến sớm là kiểm tra bệnh trạng cho ta?" Dương Ngọc là người thông minh, liếc mắt là biết chỉ có lý do này mới có việc lão nhân gia đích thân tới đây.

Đúng như Dương Ngọc suy đoán, lão Mục qua đây hôm nay mục đích chính để xem xét tình trạng sức khỏe của Dương Ngọc. Cháu nội mình bị bệnh có uy hiếp tới tính mạng mà không qua thăm thì cái xưng gia gia để cho chó ăn à, ngoài ra một phần hắn do hắn là tương lai của gia tộc.

Đêm qua nghe tin hai tên tử tôn của mình may mắn thức tỉnh hai cái siêu cấp võ hồn làm lão già này sung sướng tới nỗi suýt pha tan hoang cả căn phòng. Xét về phương diện tiềm lực, khả năng của chúng hơn lão khi xưa phải gấp không chỉ đôi lần, thành siêu quần cường giả làm sao không thể đâu.

Tương lai có mấy tên nhóc này Dương gia đảm bảo quang huy tỏa sáng nhất trong mấy trăm năm nay. Bất quá, nghe tin Dương Ngọc tên nhóc này căn nguyên không rõ ràng bệnh tật vậy nên mới có chuyện vừa sáng sớm xuất hiện tại đây.

" Quả thực là như vậy, ngươi đã biết rồi thì mau chóng ngồi xuống, toàn thân thả lỏng..." Lời nói gần như song song với hành động, tia tinh thần lực vàng óng ánh tại mi tâm phóng xuất, bao phủ toàn bộ bề ngoài Dương Ngọc.

Đón nhận thứ tinh thần lực kia, Dương Ngọc tâm tư chỉ có một ý niệm.

Thật cường đại!

Cái thứ như dòng nước hùng hậu đó như trăm sông đổ về biển mọi căn cơ, khẽ tóc đều không muốn nhúng vào không được, khiến Dương Ngọc phải run người mấy cái.

Không hổ là bát hoàn hệ khống chế, tinh thần không thể đánh đồng với hồn sư bình thường được, có thể phỏng chừng linh uyên cảnh cao cấp đi.

Quá trình kiểm tra diễn ra rất nhanh, phải nói mọi thứ đều quá sức bình thường, cơ thể khỏe mạnh gấp đôi người thường, sinh mệnh lực rồi rào, tinh thần lực đã có dấu hiệu hình thành nên tinh thần hải.

" Đây thật sự nơi chứa chấp chỉ trong một tên nhóc sáu tuổi sao! " Mục lão trong đầu âm thầm tán thưởng.

Tuy nhiên lại không có chút dấu hiệu của bệnh tật cả. Bát hoàn hồn sư, cao cấp linh uyên cảnh tinh thần lực đều không chút manh mối, thật phải bó tay sao!. Cái con dao hai lưỡi này thực khiến Dương Ngọc lo lắng không thôi.

Tuy nhiên làm Mục lão nghi hoặc không phải cái cơ thể cường tráng hay cái tinh thần cao ngất ngưởng bất thường kia mà lại là chuyện khác, sắc mặt vui vẻ thay đổi hoàn toàn thành nghiêm túc, giọng nghiêm nghị hỏi Dương Ngọc:

" Cấp 11,ngươi đột phá từ bao giờ, hơn nữa hồn lực lại cô đặc như vậy? "

Nghe hỏi, Dương Ngọc không biết phải trả lời thế nào chỉ còn cách liền phóng thích võ hồn, tuy cơ lão nhân gia lại biết hồn hoàn đó là gì:" Ngài coi, hồn hoàn này liền xuất hiện ngay khi ta tỉnh dậy đồng thời biết mình lên cấp, còn loại hồn hoàn vô sắc này lại cần nhờ ngài coi giúp rồi..."

Cái này, lão Mục không muốn tin vào mắt mình nữa, kiến thức của lão có thể coi cực phong phú, học rộng hiểu sâu nhưng có cái hồn hoàn như thế này xuất hiện qua sao?. Thật làm ta mở rộng tầm mắt,hoàn toàn là cái mới hồn hoàn.

" Thể loại hồn hoàn như vậy đấu la sử lục chưa từng ghi chép qua, khiến ngươi thất vọng rồi. Tuy nhiên không nên buồn vội, ta còn có thứ muốn đưa cho ngươi "

Một chiếc hộp từ trong giới chỉ của Mục lão hiện ra trên bàn tay, Khối sắt này chỉ có màu đen làm chủ đạo, khắc bên trên bằng một vài xanh thẫm văn tự cổ, trông qua chẳng có gì đẹp đẽ nhưng lại thập phần kì dị, bí hiểm lôi kéo người xem phải tò mò muốn khám phá.

Dương Ngọc không ngoại lệ,bỏ qua cái hồn hoàn thấy món đồ chơi kia đang định nói thì bị cắt ngang; " Vật này, 4 năm trước một cách kì bí hiện ra tại trước của nhà ngươi, chúng ta không hề biết là của ai để lại, qua một vài nghin cứu biết được nó có tác dụng giúp hồn sư tu luyện nhục thể,
tăng sức bền bỉ, vừa thức giấc hồn lực ta liền mang cho tiểu tử ngươi dùng thử, thế nào có thấy gia gia tốt bụng! "

Dương Ngọc đưa tay lên cằm suy tư một lúc, không mấy vui mừng song hướng qua phía Mục lão uất ức than thở: "Mấy cái thứ luyện thể hồn đạo khí ra hàng tạp hóa đều kiếm mua được, ngài ý bảo mụ mụ ta thiếu tiền đến mấy thứ này không mua được..."

Cái gì, ngươi khinh, Mục lão sắc mặt liền toát lên vẻ tức giận, thứ đi đâu cũng tìm được ta ném cho ngươi để làm đồ lưu niệm chắc?

" Hừ, mắt ngươi để trên đỉnh đầu à mà không thấy bảo vật. Tiểu Ngọc cho ngươi biết, cái thứ tầm thường này không những không cần nạp thêm năng lượng duy trì, mà trọng lượng ép lên cơ thể sẽ chia đều, tức là trọng lực tác dụng lên người có thể tăng gấp mấy lần bất kể thời gian coi như đang ở phòng luyện tập trọng lực cũng không sai a, hồn lực không tăng nhanh gấp đôi ta đảm bảo không lấy tiền. Thế nào, có lợi hại? "

Dương Trác Mục lời nói dương dương tự đắc, tuy nhiên không hề khiến Dương Ngọc khó chịu mà nghe xong cái câu cuối làm hai con mắt của hắn liền sáng quắc lên như gặp được vàng. Trên đời lại có tốt đồ như vậy

" Đương nhiên cái gì cũng có hạn chế, món bảo vật này chỉ chịu được hồn sư dưới tam hoàn cao hơn đều không dùng ra. Với lại, ngươi cẩn thận trọng khi sử dụng nó... "

Két
" Tiểu Từ, là ngươi?"
" Đại ca, ngươi hồi phục rồi chứ, thật làm ta đêm qua mất ăn mất ngủ a. Á, gia gia ngài cũng ở đây sao! " Từ Ân tâm trạng lúc này thập phần vui vẻ kéo cửa phòng đi vào. Hôm qua cũng là một ngày cực kì nhiều chuyện với hắn, thức tỉnh thần cấp võ hồn, tiên thiên mãn hồn lực khiến tâm tình không thể sung túc hơn. Sau đó, biết lão đại thức tỉnh, liền sáng sớm cấp tốc qua đây ngay.

" Ta khỏi hắn, bận ngươi phải lo lắng rồi. Ngươi còn sớm qua đây không phải chỉ hỏi thăm vậy thôi chứ? "

" Đương nhiên không, may mắn có gia gia ta muốn nói vài chuyện. Bất quá, vừa hay huynh đã bình phục trước tiên muốn tỉ thí với ngươi một trận trước. " Hắn vẫn nói nhưng miệng không nén nổi tiếu ý, cười cười. Tối qua xem xét vũ hồn mới biết thần cấp loại cường đại đến mức nào, tất nhiên là muốn thử nghiệm rồi.

Dương ngọc hơi chút ngạc nhiên, nhưng chung quy vẫn là hưng phấn nhận lời: " Ta vừa hay đang cần chuột bạch thí nghiệm chút. Hắc, đang định tới gặp ngươi không ngờ lại bị tìm đến trước. Vậy... nhờ lão gia gia làm trọng tài đi "

" Ta?"
" Đương nhiên là ngài rồi. "

Mục lão lấy sức thở dài một hơi, nhớ lại hồi trước mình hay muốn tỉ thí phân cao thấp thế này lắm, thật là hoài niệm tuổi trẻ năng động. Với cả lão cũng đang muốn coi thần cấp võ hồn và cái tên 6 tuổi trên 70 chỉ số tinh thần lực kia này có gì đặc biệt. Tiếp đó cả ba đưa nhau ra sân thí luyện.

Sân thí luyện không coi là rộng, khoảng 200 mét vuông cùng với nhỏ hồn đạo vòng bảo vệ. Chủ yếu cho người trong tộc luyện tập, thường dưới tam hoàn hồn sư

Trên sân đang diễn ra luyện tập giữa hai tên hồn sư, thấy trưởng tộc cùng bước ra cất tiếng chào.

" Hai ngươi về nghỉ ngơi trước, ta cần dùng sân thí luyện. "
" Dạ "

" Đúng rồi, hai người các ngươi không thể sử dụng hồn hoàn cần thêm vũ khí gì?"

Dương Ngọc rất nhanh đưa ra câu trả lời "Ta dùng kiếm ".Từ Ân theo đó tiếp lời " Ta nữa, ta muốn thanh búa. "

" Oa, không phải Ngọc Ngọc và tiểu Từ sao, mới thức tỉnh võ hồn đã muốn gây sự " Tiếng của một nữ tử vang lên kéo theo đó là hàng loạt các bàn tán.

" Ta cha ta nói hai tên này võ hồn thức tỉnh rất mạnh mẽ, Từ Ân là thần cấp phẩm chất còn cao hơn, tiên thiên mãn hồn lực, thật là quái vật a, ta nghĩ Dương Ngọc khó thắng a

" Oa, Dương Ngọc mắt thật đẹp, ta cổ vũ cho hắn! ".

Mấy tiếng huyên náo bàn tán ngoài kia thực không lọt vào tai Dương Ngọc một câu nào. Hắn chính là đang xem xét thanh hơn 2 tấc kiếm gỗ này.

" Thật là tốt vật liệu! " Dương Ngọc cảm thán kêu lên. Thứ đồ chơi làm bằng gỗ này trông qua có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng cứng cáp chắc chắn, không biết tạo ra từ khi nào, khi cảm nhận có thể tìm ra một tia sự sống còn sót. Cam đoan thứ này không khai thác từ mộc thụ trên 4 ngàn năm đảm bảo không lấy tiền.

Dương Ngọc nhanh chóng lựa chọn sử dụng kiếm là có nguyên do, đó là tiền kiếp nó là vũ khí chính của hắn. Một kẻ không thể sử dụng phép thuật thì đương nhiên phải có vật khác phòng thân. Kiếm đạo là một trong những thứ đó

Hắn sử dụng kiếm cũng không giống người thường như vậy, tu theo từng cấp bậc: Kiếm ý, kiếm linh, kiếm hồn và cuối cùng là Kiếm Thần cấp bậc trong truyền thuyết, thứ mà bất cứ vị kiếm sĩ nào đều mong muốn đạt tới. Kiếm Thần đấu la Vân Chính Thiên là vị gần đây nhất đạt tới Kiếm Thần trình độ. Một kiếm chém ra, sát phạt cả thiên địa, uy lực không thể nào tưởng tượng được.

Còn hắn sử dụng chỉ là kiếm ý bậc, luyện tập hàng trăm loại kiếm kỹ của các vị tiền bối đi trước đến lô hỏa thuần thanh cùng với những lý luận về tâm lý của kẻ thù trong chiến đấu làm từng lưỡi kiếm chém xuống như thực mà ảo, như ảo mà thực, vô ảnh vô thanh lấy mạng người. Nghe qua có vẻ đơn giản nhưng hiệu quả thì hơn cái đơn giản đó hàng trăm lần.

Thời gian để hoàn thành loại này kiếm pháp ngốn của hắn không dưới 10 năm ròng rã. Dương Ngọc lúc trước đặt tự Vô Danh. Điểm thú vị của bộ Vô Danh kiếm pháp là ngươi càng biết nhiều bộ kiếm chủng loại khác, có đủ tinh thần lực chống đỡ thì ngươi có thể cho nó liên tục tiến hóa, không giới hạn khả năng phát triển.

Còn vì sao hắn không tu kiếm như thường lý do rất đơn giản, đầu tiên thế giới tại tiền kiếp sử dụng gậy pháp và chú ngữ là chính, kiếm sản xuất ra chỉ cho thường dân phòng vệ, chất lượng làm yếu kém sơ sài, để một tên đô con đập mấy phát vào núi đã sứt mẻ rồi. Mà kiếm linh trở nên bắt buộc phải có nhất thanh gắn theo người, kẻ nghèo rớt mồng tơi như hắn lấy đâu ra tiền để sở hữu cao cấp loại kiếm. Vì mấy cái lẽ đó, hắn đành vắt óc nghĩ phương pháp mới này.

" Sẵn sàng ". Lời nói như uy áp một loại khiến mọi âm thanh bàn tán lập tức im bật. Sự chú ý dồn hết vào hai nhân vật trên sân.

Bắt đầu.

Như đạn pháo, cả hai tức khắc phóng thích võ hồn, chia sân đấu thành hai cái mảnh thế giới khác nhau. Một bên nóng rực đầy rẫy quang minh thần thánh thuộc tính. Còn phía kia chẳng có màu mè gì bất quá không ai không nhìn ra nguyên lực thiên địa đang bị cắn nuốt. Đây là thực lực của mấy đứa trẻ 6 tuổi sao, thật khiến người ta phải suýt xoa.

Từ Ân Tiến lên trước, sau lưng hắn một vòng tím hồn hoàn huyền phù bên trên. Đây là... ngàn năm hồn hoàn. Hắn cũng đã có hồn hoàn từ bao giờ.

Trông bộ mặt ngơ ngác của mọi người, Từ Ân liền lên tiếng giải thích:" Của ta người sở hữu thất đại tội nguyên lực, trước năm mươi cấp tự cung cấp hồn hoàn khi gặp bình cảnh. Ngạc nhiên chứ! "

Vù, hai tay cầm búa liền vung lên nã thẳng vào người Dương Ngọc. Tất nhiên, Dương Ngọc không để bị đánh, kiếm đưa lên cao đỡ lấy kia một búa.

Binh!

PHản lực khiến cả hai bật ngửa ra sau mấy bước. Hai tay còn có chút run run. Hừ mạnh một tiếng, tay Dương Ngọc từ bao giờ đã ngưng tụ ra một khỏa đại hỏa cầu.

Viu, hỏa cầu như một trái bom nổ tung vào bụng Từ Ân. Bất quá, không uy lực như mọi người tưởng, hỏa cầu cấp tốc thu nhỏ cuối cùng biến mất. Sau khi biến mất hỏa cầu, song cơ thể Từ Ân liền biến to hơn chút đỉnh, uy thế cũng theo đó tăng vụt.

Đây là, lực lượng thôn phệ. Khả năng hấp thụ hồn lực của đối thủ để tăng và hồi phục sức lực cho bản thân. Thật khó đối phó nhất là mấy cái dạng này.

" Hừ, năng lượng không dùng được, vậy cho ngươi nếm thử chút áo nghĩa kiếm pháp của ta "

Ánh mắt lập tức thêm phần sắc bén, chân cước bộ rất nhanh rút ngắn khoảng cách, tay vung kiếm.

Vô Danh kiếm pháp, Hư ảo kiếm.

Bốp!

" Á! " Đau đớn rên lên, đôi mắt chỉ còn một vẻ không tin được. Hắn chính là rõ ràng mình đã tránh nhưng tại sao vẫn bị đường kiếm kia đánh vào. Chuyện gì xảy ra?

Nhị kiếm, tam kiếm,.. Từng đường kiếm như nước chảy mây trôi, nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng không khác nào từng khối đá to, tốc độ như thiểm điện đập liên tục lên Từ Ân người, khiến hắn liên tục phải lùi lại.

Mọi người phía bên dưới lại thêm một trận lác mắt, bọn hắn đương nhiên thấy rõ Từ Ân đã né đòn nhưng không rõ vì sao nó bất thình lình ở hướng khác hiện ra được.

Đây chỉ là đơn giản nhất phương thức chiến đấu của Dương Ngọc, nếu là kiếm thật thì Từ Ân đã chết cả vạn lần rồi. " Nên, kết thúc thôi "

Khựng

Thế đánh như liên hồi bỗng nhiên dừng lại, Từ Ân tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội, nhảy bật ra sau thở dốc, âm thầm nghĩ " Hắn kiệt sức sao?"

Đương nhiên phủ định, Dương Ngọc sức lực còn nhiều lắm, hắn dừng tấn công lại là do cơ thể bỗng nhiên có biểu hiện kì quái, chẳng phải nóng rực cảm giác kia, nó vô cùng thân thuộc với hắn, tay hơi run run, tầm nhìn mờ ảo đi một chút, miệng bắt đầu thở hồng hộc Ngước cổ lên quan sát thì cây búa trên tay Từ Ân sớm biến mất khỏi chỗ cũ, hiện đây còn cách Dương Ngọc không đến một mét.

" Chết! " Thanh kiếm gỗ tức khắc cùng cây búa quăng ra.

" Ngọc ca, ta trả đòn cho ngươi ". Màu tím hồn hoàn sử dụng, nhất quyền như thái sơn áp đỉnh không báo trước đấm giữa bụng Dương Ngọc.

Uỳnh

Dương Ngọc người bay ngược lại trên mười mét, nằm vật xuống. Bất cứ ai đều không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, khí lực trên quyền kia không dưới tam hoàn

" Gia gia, ta thắng " Từ Ân sắc mặt tái mệt, không dấu được sự sung sướng.

Thình, thịch.

" Khoan đã " Không như tưởng tượng của mọi người, Dương Ngọc nhàng đứng dậy, phủi phủi quần áo, mặt tỉnh bơ như chưa có việc gì xảy ra. Bất quá, tất cả khán giả, gia gia hắn, Từ Ân, ngay cả chính hắn nữa, đều không biết mình đã có thay đổi long trời lở đất thế nào.

Khuôn mặt tỉnh bơ đó vốn không phải do sự bình tĩnh mà là khuôn mặt lạnh lẽo của một kẻ giết người, của con thú khát máu đang nhìn con mồi trong bữa đi săn.