Chương 153: Dò hỏi

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 153: Dò hỏi

Abdukrahman và Krishna cũng chả mặn mà gì với yến tiệc, thật ra mà nói Luy Lâu khá khan trang do đây là nơi mà rất nhiều quan lại Hán tộc khi đô hộ Giao Châu ngụ lại. Nói một cách nào đó Luy Lâu còn đẹp đẽ hơn Bắc Đái vài lần thế nhưng trong mắt những thương nhân quen với cuộc sống xa hoa tại sã hội Ai Cập, Tân ba Tư thì Luy Lâu khá nhà quê. Mặc dù vậy hai tên này không dám tỏ thái độ, làm vị quân vương "tiểu quốc" này không vui thì không những món làm ăn hời mất đi mà có khi cả tính mạng cũng mất không biết chừng. Trong bữa tiệc Nguyên Quốc còn định giá cho các vật dùng để trao đổi của Abdukrahman và Krishna khá cao khiến hai tên này càng vui mừng trong bụng, mọi sự đề phòng đều tiêu tán toàn bộ rồi. Rượu Đại Việt là rượu chưng qua thiết bị chưng rượu mà Nguyên Quốc chế tạo thế nên nồng độ alcol cực cao, vậy nên chỉ qua vì tuần chạm tửu là hai tên này biêng biêng cả rồi. Đến lúc này Nguyên Quốc mới mỉn cười thân ái mà dò hỏi….

- Hai vị khách quý, các ngươi mãi là bạn tốt của Đại Việt ta, không biết dự định tiếp theo của các ngươi sẽ tiếp tục đi đâu vậy. Ta thấy hàng hóa các ngươi cũng không còn nhiều, chả nhẽ lại tiếp tục đi hướng bắc, với chừng này hàng hóa còn lại thì các ngươi cũng không đổi được bao nhiêu lụa tại Hán tộc à…

- Bẩm quốc vương… chúng tôi chắc chắn phai tiếp tục đi phương Bắc vì có hẹn giao dịch cùng một vị đại quan của Đông Ngô Quốc tại một thành thị tên Kiến Nghiệp…. ngài thấy mấy cái dược liệu tên Papaver không, cái tên quan người Hán trả rất nhiều tiền cho chúng vậy nên bắt buộc chúng tôi phải đi à. Bẩm quốc vương vĩ đại và nhân từ ngài có thể cho chúng tôi gửi to lụa nơi này rồi đến lúc chúng tôi quay về sẽ lấy đi không… như vậy an toàn hơn nếu chúng tôi gặp cướp biển trong vùng biển người Hán…

Tên Abdukrahman lơ mơ mà đáp lại câu hỏi của Nguyên Quốc không hề suy nghĩ. Nguyên Quốc nhìn là biết mấy cây dược liệu mà lũ thương nhân này gọi là Papaver thì đúng là cây Anh Túc khô rồi. Điều quan trọng là không biết mất tên Đông Ngô thu mua chúng để làm gì, nếu để tự chơi với nhau thì Nguyên Quốc vỗ hai tay mà tán dương vậy.

- Ồ ngươi có thể nói lịch trình ra không, ta có thể cho ngươi vài kiến nghị vì giờ đây Đại Việt đang có chiến tranh cùng Đại Việt một số thành trì ven biển đang chiến hỏa nên các ngươi không vào được đâu. Còn chỗ hàng tơ lụa cứ để đây cho ta bảo quản… chúng ta còn làm ăn lâu dài nên các ngươi cứ an tâm…. Mà người đặt mua dược liệu tên là gì các ngươi có biết không….

Nguyên Quốc vẫn tiếp tục dò hỏi thông tin, phải biết hết thông tin thì hắn mới có thể quyết đinh đối xử nhóm thương nhân này ra sao.

- Thưa quốc vương vĩ đại và nhân từ, Tên Hán quan đặt mua Papaver có tên Hảo Hai…. Lịch trình tiếp theo thì chúng tôi sẽ cập bến Hợp Phố để tiến hành sửa chữa tàu, nơi này chúng tôi đã đến nhiều lần cũng là một trung tâm thương mại lớn... quan trọng là có rất nhiều Ụ sửa tàu chất lượng rất tốt… tay nghê thợ nơi này cũng cao… sau đó chúng tôi sẽ dọc theo bờ biển mà tiến đến thành Kiến An, Lâm Hải rồi cuối cùng là vào một con song cực kỳ rộng lớn để đến thành Kiến Nghiệp.

Nguyên Quốc nhíu mày… không dám nói hắn biết hết tên quan lại Đông Ngô thông qua lịch sửa thế nhưng cái tên Hảo Hai thì quá lạ lùng….

- Này có phải tên quan đó là Hữu Hải không… các ngươi có nghe nhầm không vậy?

Tên Abdukrahman vỗ đánh đốp một cái vào đùi mà hét lên ….

- Đúng rồi đúng rồi… là Hữu Hải… Hữu Hải… cái tên này khó đọc quá…

Thì ra Hảo Hai là do tên người Ả Rập này đọc chệch mà ra…. Nguyên Quốc thầm nghĩ trong bụng chả nhẽ tên khốn phản quốc Hữu Hải này chơi thuốc phiện… điều này bất hợp lý. Chắc chắn có một âm mưu nào đó đang diễn ra tại nơi này nghĩ đến đây hắn hết sức ức chế với việc thong tin bế tắc hiện nay. Ngay cả việc Đông Ngô lúc nào tấn công cũng như một thanh đao treo lơ lửng trên đầu khiên hắn ăn không ngon ngủ không yên. Cũng may trời phật thương sót mà đưa lũ thương nhân hám lợi này đến đây vậy nên Nguyên Quốc mới nghĩ ra một kế hoạch táo bạo và rất kín kẽ.

- Ồ Hợp Phố sao… nơi đó an toàn, các ngươi hoàn toàn có thể vào… các ngươi có quen thuộc Hợp Phố không?

Lúc này đây cả Abdukrahman và Krishna cũng hơi cảnh giác, vì dù sao Đại Việt cũng đang chiến tranh mà đối thủ của họ là Đông Ngô nên có nhiều phiền toái đây. Hai kẻ này dám vượt biển buôn bán thì không phải là đầu đường xó chợ cho cam. Nhưng suy đi nghĩ lại thì họ chỉ nghĩ ra Nguyên Quốc muốn tìm hiểu vài thông tin tình báo mà thôi. Điều này cũng không có gì ảnh hưởng hai người cả, đã có được một mối làm ăn hời bạc triệu thì bán thêm cái nhân tình mà cung cấp vài thong tin tình báo thì có sao. Mà không biết chừng qua bên Đông Ngô lại có thể bán tin tình báo của Đại Việt đấy.

- Thưa quốc vương vĩ đại và nhân từ, chúng tôi có rất nhiều bạn bè thương nhân tạo Hợp Phố, theo đó còn có quan hệ tốt cùng thổ quan nơi đây… Bố trí của thành Hợp Phố thì như vậy như vậy….

Nguyên Quốc chỉ hỏi một câu mà hai tên này mồm năm miệng mười khai ra tất cả các bố trí cũng như địa hình cảng Hợp Phố mà chúng đã từng đến cách đây 10 tháng. Nhưng Nguyên Quốc cũng không mấy để ý điều này, hắn đang im lặng mỉm cười rất thân thiên ra vẻ lắng nghe, nhưng nếu để ý thì đọng sâu trong đáy mắt của hắn là hàng mang lóe sáng kiểu như hắn đã đưa ra quyết định gì đó rồi.

- Khà khà… hai vị khách quý của ta thật quá khách khí rồi… có một điều này nữa ta muốn hỏi hai vị. Nếu câu trả lời khiến ta hài lòng thì chỗ lụa đó ta lại giảm thêm 10% cho các ngươi… các ngươi thấy sao….


Nói đến tiền bạc, nói đến giảm giá thì hai tên gian thương lại như ăn phải chất kích thích mà nhao nhao cả lên yêu cầu vị quốc vương vĩ đại và nhân từ, thêm một chữ thông thái nữa mau hỏi nhanh lên. Nguyên Quốc đang nghi ngờ nếu hắn giảm thêm vài % nữa thì danh hiệu của hắn sẽ bị hai tên này kéo dài lê thê đến mức độ nào nữa.

Nguyên Quốc không nhanh không chậm cho người lôi cái bản đồ da dê vẽ vùng Tây Á, Ai Cập kéo dài đến Trung Hoa hiện nay để lên trên mặt bàn….

- Abdukrahman ngươi đến từ Mazun của đế Quốc Tân Ba Tứ là chỗ này đúng không… sau đó người đi như vậy đến Pandyan hội họp cùng Krishna đúng không… sau đó lại đi dọc theo bờ lục địa mà đến cái eo biển này… Giờ ta muốn hỏi các ngươi là các ngươi đã đến vùng này chưa và có kinh nghiệm đi đến đó không…. đặc điểm nhận dạng nơi này là một quần đảo có cả núi lửa đang hoạt động phun khói rất cao, rất dễ nhận biết…. các ngươi đã đi qua chưa…

Nguyên Quốc chỉ tay vào một địa điểm trên bản đồ…. đây là quần đảo Java thời hiện đại mà nơi Nguyên Quốc chỉ là Đảo Đông Java với ngọn núi lửa Semeru và Bromo nổi tiếng.

Các di tích hoá thạch của người Homo erectus, thường được gọi là "Người Java", cho thấy quần đảo Indonesia đã có người ở từ hai triệu năm tới 500.000 năm trước. Người Nam Đảo, là cộng đồng dân cư đa số hiện tại, đã di cư tới Đông Nam Á từ Đài Loan. Họ tới Indonesia từ khoảng năm 2000 trước Công Nguyên, và đẩy người Melanesia bản xứ về các vùng xa xôi phía đông khi họ mở rộng lãnh thổ. Các điều kiện nông nghiệp lý tưởng, và nền văn minh lúa nước xuất hiện sớm từ thế kỷ thứ VIII trước Công Nguyên,[14] cho phép các làng mạc, thị trấn và các vương quốc nhỏ dần phát triển từ thế kỷ thứ nhất. Vị trí đường biển chiến lược của Indonesia giúp thương mại nội địa và với nước ngoài phát triển. Ví dụ, các con đường thương mại nối với cả các vương quốc Ấn Độ và Trung Quốc đã được thiết lập từ nhiều thế kỷ trước Công Nguyên. Chính thương mại đã hình thành nên lịch sử Indonesia. Hiện nay các hòn đảo mà sau này là tiền thân của Indonesia chưa phải là một quốc gia thống nhất, nó chỉ bao gồm khá nhiều các bộ lạc nói chung một thứ ngôn ngữ phân ra mà sinh sống. Tất nhiên họ thành lập các tiểu quốc, nói đúng hơn là các bộ lạc tự coi minh là tiểu quốc mà không hề có sự thống nhất nào.

Nguyên Quốc không hề có ý định đi thôn tính nơi này, hắn chả điên mà nghĩ đến chuyện đó. Đại Việt bây giờ chỉ có một nhúm người, ốc còn không mang nổi mình ốc nghĩ gì cho xa vời, Nhưng Nguyên Quốc đang nghĩ đến một tài nguyên quan trọng nơi Đông Java mà thôi. Có được tài nguyên này thì công cuộc kháng chiến của Đại Việt sẽ thay đổi về mặt chất lượng. Một bước tiến nhảy vọt về mặt công nghệ…