Chương 06: Cung Toả, Hoàn Ly, Lữ Đằng

Tà Viêm Lam Hỏa

Chương 06: Cung Toả, Hoàn Ly, Lữ Đằng

Cuối cùng cũng đến Quân Vũ Môn, Diêu trưởng lão đợi mọi người ngắm nhìn đủ, xong hắn mới lên tiếng: "Được rồi, đi thôi, trước nhất sẽ dẫn các ngươi đi khu túc xá, các ngươi sẽ ở đó chờ ngày mai là ngày mở cổng "Thất Quan"."

Rồi hắn phẫy tay, bốn người Lam Viêm lại nhẹ bẫng bay lên, Diêu trưởng lão dẫn đầu nhảy xuống mặt đất. Bốn người đệ tử theo sau rồi đến Lam Viêm bọn họ đi xuống.

Rồi hắn nhìn sang bốn người đệ tử nói: "Các ngươi dẫn bốn đứa nhỏ này đi khu túc xá, để một người ở lại hướng dẫn bọn nhỏ."

Bốn tên đệ tử ôm quyền cúi người đáp: "Vâng, Diêu lão."

Diêu trưởng lão gật đầu rồi biến mất trước mặt Lam Viêm, không hề có một tia ba động, cứ thế biến mất tích. Hắn thật sự tò mò phải đến cảnh giới nào mới làm được như vậy.

Vị họ Cung đệ tử đứng đầu trong bốn vị đệ tử kia bước lên phía trước mặt Lam Viêm bốn người nói: "Được rồi đám ngựa non, đã hết giờ ngắm cảnh, đến lúc rời khỏi đây rồi. Vào trong các ngươi sẽ còn choáng ngợp hơn."

Nói xong, hắn quay người đi về phía cánh cổng, ba người đệ tử cũng theo sau cùng với Lam Viêm bọn họ. Đang đi được một đoạn, Cung sư huynh bỗng nhiên dừng bước, làm 7 người ở sau cũng dừng bước theo. Lam Viêm tò mò ló mặt ra, định hỏi chuyện gì xảy ra đã thấy mặt Cung sư huynh đã đen thui lại, lông mày nhíu chặt nhìn về phía trước là một đám người lấy một vị nữ đệ tử dẫn đầu, nàng một mặt hờ hững lạnh như băng nhưng Lam Viêm có thể nhận ra trong ánh mắt của nàng chiếm đầy sát khí cùng dục vọng.

Vị nữ đệ tử đó chặn đoàn người Lam Viêm, hai tay thả xuôi xuống nhìn Cung sư huynh và nói: "Cung Toả, ta tưởng ngươi làm con rùa rụt cổ, mãi mãi không bước ra Kiếm Linh Các cơ, ai ngờ người vẫn còn bản mặt bước ra ngoài sao hả??!"

Cung Toả nhìn nàng lông mày nhíu chặt, một mặt đăm chiêu đáp: "Hoàn Ly, ngươi đừng gây khó dễ nữa, tránh sang một bên đi."

Nữ tử họ Hoàn kia một mặt hờ hững, nàng nhếch nhếch môi cười khinh khỉnh một cái rồi dùng giọng bêu rếu tiếp: "Hơ, đường này của ngươi mở sao? Ta thích đứng đây, là việc của ta. Ngược lại là ngươi giỏi thì tiến lên đi cho ta xem!!"

Cung Toả giơ tay xoa xoa huyệt thái dương mình, hắn thật sự không ngờ Hoàn Ly lại đợi mình ở đây, biết trước dù Diêu trưởng lão có hạ lệnh xuống mình cũng nhất quyết không đi làm ba cái thu nhận đệ tử mới này. Cuối cùng hắn làm ra quyết định gì đó, hai mắt vô thần hờ hững nhìn Hoàn Ly rồi đáp: "Được, ngươi không nhường, ta nhường. Chúng ta đi."

Vừa dứt lời, hắn tiến lên phía trước, vòng qua đám người Hoàn Ly rồi đi tiếp, Hoàn Ly trợn trừng mắt, nàng tức bể phổi, quay người lại hét về phía Cung Toả: "Ngươi đợi đó cho ta, đợi bổn cô nương xong việc, sẽ đi thịt ngươi!!"

Lam Viêm nghe vậy rùng mình, hắn bỗng cảm thấy đầu óc mình hơi loáng choáng, thầm nghĩ không ổn, bà nương này dùng thứ gì đó hoà trong tiếng hét gây bất ổn tâm trí mình. Hắn nhìn sang ba người Tiêu Lang, Quảng Hàn, Dương Sam đều thấy bọn họ một mặt hơi mờ mịt đờ đẫn ra. Hắn định xông lên thử xem có làm bọn họ tỉnh được không thì đã thấy Cung sư huynh bước ra phía sau bọn họ phẩy tay về phía trước, mặt hờ hững đáp: "Dăm ba cái trò mèo, đừng lôi ra mất mặt xấu hổ nữa, Hoàn Ly."

Nói xong hắn lại quay người bước đi, không thèm để ý đến Hoàn Ly nữa, bỏ mặc nàng ở sau nghiến răng dậm chân quơ tay liên tục, may có hai vị nữ đệ tử bên cạnh giữ nàng lại, nếu không nàng thật sự sẽ xông lên thịt tên chết tiệt Cung Toả kia.



Cuối cùng Cung Toả dẫn bọn Lam Viêm đi đến dưới cánh cổng Quân Vũ Môn, Lam Viêm bọn họ nhìn rồi mới thấy ngất ngây, thật sự quá hoàng tráng. Hai bên cánh cổng làm bằng loại gỗ gì đó, Lam Viêm có thể thấy những đường vân trắng thi thoảng lập loé trên đó, ẩn rồi lại hiện, thật sự rất mờ ảo. Cung Toả cũng làm tận chức trách mình giải đáp nói: "Đây là Bạch vân mộc, rất hiếm, đừng nhìn mấy cái vân bạch sắc đó để cho đẹp, chúng có thể như một trận pháp đặc thù phủ lên trên bề mặt, chống được đòn công kích toàn lực của cường giả Đan Hải cảnh đó. Phòng thủ rất hiệu quả."

Lam Viêm bốn người nghe vậy ồ lên, thật sự kì diệu vậy sao? Cung Toả cũng không để bọn hắn đợi lâu, rút kiếm ra phi thân cực nhanh trong chớp mắt tới gần bề mặt cánh cổng bên trái chém một nhát xuống.

Lưỡi kiếm vừa chém đến Bạch vân mộc đã thấy ở chỗ va chạm đó toả ra một tấm màn mập mờ đầy mảng bạch sắc lấp loé nhè nhẹ. Cuối cùng Cung Toả công kích mấy chiêu cũng không thể đâm vào nổi tấm màn đó. Lam Viêm bọn họ ngơ ngác ồ lên, thầm nghĩ đúng rất lợi hại.

Cung Toả thử nghiệm xong cũng không nói gì, tra kiếm vào vỏ rồi cầm ở tay đi về phía bọn Lam Viêm nói: "Rõ rồi chứ? Vậy đi thôi."

Cung Toả dẫn đầu đi trước bước vào, Lam Viêm mấy người vội vàng theo sau. Trên đường đi vào túc xá, Lam Viêm nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, cùng với cỗ cảm giác cổ khí đập vào mặt, hắn thật sự rất thích hoàn cảnh này. Đi qua một sân tập võ rộng lớn, hắn thấy được mấy chục người đang đấu đôi với nhau, Cung Toả giải thích làm vậy để các đồng môn thúc đẩy nhau lên cao hơn, cũng như thân thiết hơn vậy.

Rồi lại đi qua một cái sân rộng lớn, ở đó có một võ đài đang được rất nhiều người đứng xem, trên võ đài có hai người đệ tử đang đấu vũ, từng chiêu từng chiêu sắc bén khí thế trào dâng, cuối cùng lấy vị đệ tử tóc bạc kia dùng lấy ba chiêu cực nhanh đến Lam Viêm chỉ thấy trong chớp mắt, địch nhân của hắn trên người toác ra ba vết thương nhỏ. Vị đệ tử tóc bạc kia, ưu nhã thu kiếm lại, giơ một tay hất hất lọn tóc bạc ở mái, đôi mắt nhẹ nhàng lại toát ra vẻ hơi ôn nhu nhẹ nhàng: "Chiêu của ngươi sơ hở rất nặng về bên trái dưới ngực, nếu như ngươi để ý góc độ đó thì sẽ dễ dàng phòng thủ hơn đấy. Bây giờ qua Y Sư Cung chữa trị đi."

Đang nói xong, hắn bỗng ngẩng mặt lên thấy Cung Toả đang dẫn bọn Lam Viêm đứng lại chỉ trỏ giới thiệu nói gì đó, hắn quay người vẫy tay với Cung Toả nói: "Cung Toả, lên đấu với ta một trận đi!!"

Cung Toả lúc này giới thiệu cho Lam Viêm mấy người biết đây là nơi các đồng môn giao đấu thật sự, sẽ có bị thương nặng nhẹ, chỉ cần không chết hoặc phế chân tay, đều có thể. Hắn nghe thấy người tóc bạc kia gọi mình, cũng không thèm để ý. Xong dẫn đầu đi tiếp, Lam Viêm thì tò mò nhìn người tóc bạc kia, nhưng đã thấy hắn nhảy xuống võ đài, rồi nhảy tiếp vài bước, tư thế ưu nhã như nữ nhân hoa vũ đến cạnh Cung Toả õng ẹo thỏ thẻ nói: "Ghét ghê á, người ta đâu có làm gì ngươi, mà ngươi lại bỏ bơ người ta thế hả?"

… Lam Viêm thật sự không biết nói gì, vị sư huynh này khẩu vị cũng quá nặng đi, hành động như một nữ tử làm nũng vậy. Đây nhất là định là ái nam, nhất định là, Lam Viêm thật sự không nói nổi, cứ tưởng thời xưa có rất ít trường hợp này ai ngờ mình lại gặp ngay ở đây.

Vị tóc bạc đệ tử kia đang quấn lấy Cung Toả, nhìn Cung Toả một mặt lạnh băng không thèm để ý đến là hiểu hắn đã rất quen như này rồi. Rồi vị tóc bạc đó để ý đến mấy người Lam Viêm, hắn ồ lên một tiêng, ưu nhã lùi lại phía sau vài bước, cúi người nói: "Chào mấy đứa, vi huynh họ Lữ danh Đằng, là đệ tử ngoại môn đã được ba năm rồi."

Cung Toả hừ một cái nói: "Không biết xấu hổ."

Lữ Đằng lườm nguýt hắn một cái rồi lại đi cạnh bọn Lam Viêm hỏi tên từng người một, sau vài phút giới thiệu, Lữ Đằng trò chuyện rất hứng khởi, nhưng chủ đề hơi nhiều, thi thoảng lại nói xấu Cung Toả một cái, làm Cung Toả dù mặt hắc một mảng nhưng cũng không nói năng gì.

"Quên đi thôi, quá quen rồi mà cũng vô phương." Cung Toả tự nghĩ thế an ủi mình...