Chương 03: Quân Vũ Môn

Tà Viêm Lam Hỏa

Chương 03: Quân Vũ Môn

Đã mấy tháng, kể từ khi Lam Viêm đến Long Vân đại lục, có được hệ thống phụ thể thì hắn càng có nhiều thứ để làm hơn, mọi người trong thôn cũng tìm tới hắn nhờ giúp việc nhiều lắm,công đức cũng tích luỹ được nhanh hơn bình thường, lốm đốm mỗi lần 1~3 điểm. Lúc này đây đã tối muộn, Lam Viêm đang ngồi tu luyện trên chiếc giương cũ kĩ của mình, hắn ngồi im như một pho tượng đá, không nhúc nhích mảy may. Rồi bỗng dưng mặt hắn đỏ bừng lên, những ánh sáng đỏ ẩn đằng sau lớp da nổi lên rồi tắt đi khắp thân thể.

Lam Viêm nhíu chặt đôi lông mày của mình lại, rồi hắn hừ to một tiếng, chuyển hai tay lên cao hét lên: "A!!!"

"Uỳnh" một làn khí chấn động thổi tung bụi mù trong túp lều, lúc này đây Lam Viêm mới thu tay lại, hắn thở sâu từng hơi rồi rồi nghĩ: "Cuối cùng cũng đột phá lên Càn Huyết ngũ trọng, ha, thật sự là tu luyện gian khổ nhàm chán à."

Rồi hắn niệm một chữ: "Thông tin"

Một bảng số liệu hiện ra trước mắt hắn.

"Chủ thể: Lam Viêm - 100% HP

Cảnh giới: Càn Huyết - 5

Thiên phú: 8

Nhân phẩm: 5

Linh hồn: 10 + 10

Danh hiệu: Vô

Công đức: 246

Công pháp: Hoả Phiên Thiên - Ngũ thành - 0%

Võ học:
Hoả Vân Quyền - Nhân cấp (Trung) - Tam thành - 34%: Sát thương 20~30
Liệt Hoả Cước - Nhân cấp (Trung) - Nhị thành - 45%: Sát thương 40~60"

Lam Viêm chú ý tới thiên phú của mình, đã nhảy lên số 8, mới kì lạ hỏi hệ thống: "Hệ thống, tại sao thiên phú của ta từ 7 lên 8 rồi?"

Hệ thống rất nhanh đưa ra câu trả lời khiến Lam Viêm không biết nói sao cho phải: "Thiên phú có khả năng tăng trưởng, do tuổi của kí chủ còn nhỏ, vẫn chưa định hình, có thể tăng, hoặc kí chủ có thể dùng điểm công đức tăng lên, 200 công đức 1 điểm."

Lam Viêm cũng không nói gì nhưng hắn chợt nhớ ra nên hỏi: "Nếu ta muốn tăng thiên phú của người khác lên thì sao?"

"Mời kí chủ mở khoá cửa hàng của hệ thống. Thiên phú của người khác không thể dùng điểm công đức tăng lên."

Lam Viêm lại hỏi: "Thế còn nhân phẩm?"

"Cũng giống như vậy."

Lam Viêm gật gật đầu, nghĩ đây cũng là chuyện thường nhiên, mình là chủ thể nên được hưởng đặc quyền là đúng rồi. Hắn nhanh chóng làm ra quyết định, niệm trong đầu nói: "Hệ thống, dùng 200 điểm công đức nâng cấp thiên phú của ta lên 1 điểm."

"Đã hối đoái."

"Thiên phú của chủ thể đã là 9."

"Mời chủ thể cố gắng hơn."

Ba dòng thông báo hiện ra trong não hải Lam Viêm, hắn cảm thấy đầu não mình như được mở rộng, có nhiều thứ rõ ràng hơn trước, không tối đen mù mịt nữa.

Lam Viêm ngáp một cái, hắn ngả người nằm xuống giường tự ngẫm: "Mai là ngày Quân Vũ Môn đến đây, không biết sẽ như thế nào đây."

Nghĩ xong, dần dần Lam Viêm chìm vào trong giấc ngủ say.




Sáng ngày hôm sau.

Lam Viêm đang trong giấc ngủ, một tiếng gọi nhẹ nhàng ở bên tai: "Lam ca ca, Lam ca ca, dậy đi dậy đi, hôm nay là ngày quan trọng á."

Lam Viêm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Trần Liên đang ngó nhìn mình, hai đôi mắt cô bé trong veo lấp lánh, miệng cười toe toét trông rất đáng yêu. Lam Viêm nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, làm vài lần như thế hắn mới hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi, Liên nhi?"

"Đã giờ sáng rồi á, nãy có đệ tử Quân Vũ Môn đến trước căn dặn toàn thôn chuẩn bị chào đón Trưởng lão Quân Vũ Môn đến đây. Ca mau dậy đi a, ngủ như con sâu lười vậy à."

Lam Viêm ngồi dậy, tay xoa xoa đôi mắt lèm nhèm của mình, hắn vuốt tóc ra đằng sau rồi thò tay lấy dải băng vải màu đen đưa ra đằng sau cuốn lấy lọn tóc dài của mình. Ở đây hắn không dám cắt tóc ngắn, mà hắn cũng cảm thấy để tóc dài vẫn ưu nhã hơn một chút.

Lam Viêm làm xong tất cả, mới đứng dậy, Trần Liên thấy thế mới lùi ra mấy bước, đi đến cái ghế gỗ đằng sau nhẹ nhàng ngồi xuống, dáng vẻ rất nữ tính. Nàng nhìn ra chiếc bàn để bài vị của phụ thân Lam Viêm mới hỏi: "Lam ca, huynh chắc sẽ mang Bá bá theo chứ?"

Lam Viêm lúc này đang rửa mặt, hắn cọ qua mấy nước ở trong chậu nước để dưới góc nhà, thấy sạch sẽ mới ngưng. Mắt vẫn nhìn về phía trước không ngoái đầu lại trả lời nói: "Chắc chắn rồi, vì dù sao ta đi cũng không biết lúc nào mới có thể quay trở về nữa."

Trần Liên nghe được Lam Viêm phải đi, cũng ũ rũ cúi thấp đầu xuống, giọng thấp thỏm nhẹ nói: "Ca đi rồi, ta sẽ chơi với ai, ai sẽ kể chuyện xưa cho ta nghe. Ta còn chưa nghe hết Tây du kí mà…"

Lam Viêm quay đầu lại nhìn nàng, cười khẽ một cái, đi đến gần Trần Liên mới đưa tay xoa xoa cái đầu nàng. Bình thường nếu Lam Viêm làm thế, Trần Liên sẽ rất quạu, sẽ gạt bỏ tay hắn xuống nhưng hôm nay nàng lại dị thường ngoan ngoãn.

Lam Viêm biết nàng đang buồn nên nói: "Liên nhi, Quân Vũ Môn hàng năm đều sẽ đến đây thu nhận đệ tử, nếu muội xin cha mẹ đi tu luyện, chắc chắn sẽ được cha mẹ đồng ý, và chắc chắn muội sẽ được Quân Vũ Môn thu nhận. Đến lúc đó, ta đã là cường giả, sẽ bảo vệ muội không bị ai ăn hiếp, được không?"

Trần Liên nghe thế, nàng chắp chắp ngón tay ở môi, nghĩ nghĩ đúng thế a, năm sau còn có dịp mà ta sẽ được ở cạnh Lam ca a, thế là nàng cười rất vui vẻ, quơ quơ cái nắm tay nhỏ nhắn hô: "Lam ca, cố lên nha, cố lên nha, năm sau ta sẽ đến gặp huynh, đến lúc đó huynh đừng để ta đuổi kịp huynh thì ta buồn lắm á."

Lam Viêm cười một cái haha nhẹ, hắn véo mũi Trần Liên một cái khiến nàng nhăn nhó nhíu mặt mày lại, dùng tay xuỳ xuỳ đuổi hắn đi, nhíu một chút hắn mới đáp: "Yên tâm, Lam ca của muội, không kém thế đâu."

Đúng lúc này, tiếng Trần a di ở bên ngoài vang lên gọi: "Liên nhi, tiểu Lam, ra đây nhanh lên, các Trưởng lão Quân Vũ Môn đến rồi!!"

Trần Liên hô một tiếng "Dạ" rồi nhanh chóng nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, nàng không quên kéo lấy ống tay áo Lam Viêm, cũng lôi hắn đi theo. Lam Viêm cũng kệ nàng làm loạn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, đã quá quen rồi mà.

….


Đi đến khoảng đất trống ở giữa thôn, Lam Viêm nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đây, bao quanh có cả lão trưởng thôn, Tiêu Phúc bá bá cùng mọi người đứng đây, ai cũng không dám nói to gì, chỉ dám xôn xao nhỏ tiếng nói với nhau. Lam Viêm cố gắng chen lên trước nhất, đến khi chen lên, hắn nhìn rõ quang cảnh ở trước. Bốn tên nam nữ trẻ tuổi, sau lưng đeo trường kiếm đứng ngạo nghễ ở đằng sau hai lão giả, phía trước hai lão giả lại có một quả cầu thuỷ tinh đang bay nhấp nhô xoay vòng. Nó óng ánh đổi màu sắc liên tục, nhìn tuyệt đẹp, lại trong suốt mong manh nhìn thanh lệ.

Lam Viêm kì dị nhìn lấy nó, hắn chậc lưỡi nghĩ đúng là thế giới tu tiên, cái gì cũng có. Đúng lúc này hắn thấy vị trưởng lão ở bên trái kia giơ tay lên. Mọi người ở dưới liền lắng lại, rồi vị lão giả kia đưa tay xuống chắp ra đằng sau nói:

"Hàng năm, Quân Vũ Môn ta đều sẽ đi tìm những đứa trẻ ưu tú, cốt cách kỳ tài để dạy dỗ thành tài, thành cao thủ, thành một người có thể bảo vệ dân chúng khỏi tà ma ngoại đạo, yêu quỷ dị thú. Với lịch sử lâu đời, hơn 2000 ngàn năm qua, tục lễ vẫn như thế. Bây giờ ai tự nguyện muốn ứng tuyển, thì bước lên phía trước quả cầu này, đưa tay lên đó. Quả cầu sẽ đánh giá thiên phú của các ngươi ra sao. Nếu qua sẽ được đưa đến tông môn để thi tuyển."

Nói đến đây, lão giả im lặng lùi xuống một bước, vẫn dáng đứng chắp tay đó, nhắm mắt lại trông như dưỡng thần. Mọi người ở dưới cũng không ồn ào thành dạng gì, mà vẫn chỉ xôn xao nói nhỏ, có vẻ như đã rất quen.

Đang lúc mọi người bình luận to nhỏ, một người đàn ông dẫn trong tay một đứa bé bước lên, Lam Viêm nhận ra đó là Tiêu Phúc bá cùng con trai hắn, Tiêu Lang. Lam Viêm biết tiểu tử này rất có tài, thường ngày theo cha hắn không luyện võ thì cũng đi lên rừng săn thú.

Tiêu Phúc dẫn Tiêu Lang lên, hắn chỉ vỗ vỗ vai nhi tử của mình rồi lùi lại phía sau. Còn Tiêu Lang thì hít sâu một hơi, tiến lên phía trước quả cầu. Hắn nhìn nhìn Trưởng Lão Quân Vũ Môn, lão giả bên phải gật gật đầu nói: "Đặt tay lên đi, tiểu tử."

Tiêu Lang lại hít thêm một hơi sâu nữa, hắn chậm chậm đưa tay đặt lên quả cầu thuỷ tinh, khi cả bàn tay hắn úp vẹn lên bề mặt, thì bỗng quả cầu thuỷ tinh toả ra từng đợt sáng hào quang, cuối cùng hào quang dần dần chuyển sang màu lam.

Lão giả nhìn gật gật đầu, hô: "Thiên phú Lam, qua."

Rồi lại nhìn Tiêu Lang hỏi: "Họ tên, tuổi?"

Tiêu Lang còn đang ngơ ngác người, nghe Trưởng lão hỏi mình như thế, vội vàng ôm quyền cúi người đáp rõ: "Tiểu bối họ Tiêu danh Lang, năm nay 10 tuổi."

Lão giả gật gật đầu, phẩy phẩy tay nói: "Ngươi đi sang bên phải, được rồi, người tiếp theo đâu?"

Dần dần, có mấy đứa trẻ đi lên, nhưng chỉ qua được thêm 2 người nữa, một nữ nhân là Dương Sam - thiên phú sắc Chàm, hai là Quảng Hàn - thiên phú sắc Lục. Cuối cùng Lam Viêm chờ mãi không thấy ai bước lên tiếp nữa, thì bỗng Trần a di đẩy hắn lên. Lam Viêm bị đẩy lên trước vài bước, hắn bị bất ngờ quay mắt lại nhìn Trần a di thì thấy nàng cười rộ lên, còn Trần Liên thì đứng ở cạnh nàng thấy hắn cũng cười haha. Mọi người ở xung quanh cũng tò mò nhìn lấy hắn.

Lam Viêm quay đầu lại thấy lão giả đang nhìn hắn, hắn biết nếu giờ quay đầu đi lại là phá rối người ta thu nhận đồ đệ, nên hắn bước lên phía trước quả cầu thuỷ tinh rồi nhìn lão giả.

Lão giả bên phải cũng gật gật đầu rồi nhìn chằm chằm đến hắn phát ngượng.

Lam Viêm dứt khoát giơ tay úp thẳng vào quả cầu thuỷ tinh. Vừa đặt lên thì bỗng xảy ra chuyện.

….