Chương 04: Rời Diêu Tam Thôn

Tà Viêm Lam Hỏa

Chương 04: Rời Diêu Tam Thôn

Ngay khi Lam Viêm vừa đặt tay lên, một lực hút kì dị sản sinh ra từ quả cầu thuỷ tinh, hắn bối rối muốn rút tay ra thì không thể nào rút được. Quả cầu toả ra quang hoàn rồi bỗng chuyển sang hắc sắc, lấp loé từng đợt xong chuyển sang thất thải quang hoàn, xoay chuyển theo vòng.

Vị Trưởng lão bên trái nhận ra điều khác thường, mở to mắt nhìn lấy, nhưng cũng không ra tay ngăn cản, còn vị bên phải kia thì mặt hiện thoáng nét kinh hãi, hắn bập bập miệng nói: "Vương lão, thế này làm sao cho phải…?"

Vị trưởng lão bên trái họ Vương cũng không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm, tay vẫn chắp ra sau lưng nói từ tốn: "Im lặng xem biến hoá, Diêu lão."

Diêu trưởng lão thấy vị đồng liêu của mình bình tĩnh như vậy, nghĩ chắc cũng không phải việc to lớn gì liền cũng an tâm lại…

Biến hoá xảy ra bất chợt, ai cũng không ngờ tới, người dân ở dưới thì ồn ào xôn xao, bốn vị đệ tử thì trợn mắt há mồm nhìn lấy. Một vị nữ đệ tử tay che miệng nói: "Không ngờ thất quang cầu lại còn có thể xảy ra chuyện như này, đây là lần đầu tiên ta thấy, Cung sư huynh, huynh đã từng thấy?!"

Vị nam đệ tử họ Cung khuôn mắt góc cạnh, khuôn mặt đằng đằng khí thế đứng trước nhất trong bốn người không nói gì, chỉ nhìn phía trước. Hắn thực ra cũng chưa từng thấy, kể cả trong lịch sử của Quân Vũ Môn cũng không có chuyện này xảy ra bao giờ, hoặc có lẽ có nhưng không ghi chép vào, hắn thực sự không biết nên trả lời ra sao.



Thời gian dần trôi chậm qua, Lam Viêm tay vẫn đặt trên quả cầu thuỷ tinh, hắn chỉ nhận được một năng lượng kì lạ nào đó đang xuyên qua lòng bàn tay hắn đi vào cơ thể, đúng lúc này hệ thống báo lên:

"80%..."

"90%..."

"100%... Hoàn thành"

"Chủ thể nhận được tăng phúc "Thất thải quang", tốc độ tu luyện +50% trong 7 ngày."

Hệ thống báo hoàn thành, cũng là lúc quả cầu thuỷ tinh trở nên trong suốt không màu, rơi bịch xuống đất một cái. Lam Viêm nhìn thấy, bối rối cúi người nhặt quả cầu lên.

Vương trưởng lão biết mọi chuyện đã xong, hắn nói: "Thiên phú hắc sắc, qua. Kiểm tra thiên phú đến đây kết thúc."

Rồi hắn nhìn qua Lam Viêm cùng ba người Tiêu Lang, Quảng Hàn, Dương Sam nói: "Bốn người các ngươi sẽ theo bọn ta về Quân Vũ Môn để chuẩn bị cho -Thất quan-"

Lam Viêm bốn người nghe thế ôm quyền đồng thanh hô: "Vâng, Trưởng lão."

Ngay khi Lam Viêm buông tay định quay người lại đã thấy Trần Liên xông đến ôm lấy hắn, Lam Viêm sững người, nhưng nhanh chóng hiểu rằng tiểu ni tử không lỡ rời xa mình, hắn cũng một tay ôm lấy Trần Liên, một tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng nói: "Liên nhi, Lam ca phải đi rồi, ngươi nhớ ở nhà ngoan ngoãn, năm sau ta ngươi gặp lại, nhất định đừng để ta nghe được ngươi ở nhà phá quấy đó."

Trần Liên lắc đầu liên tục dụi vào người Lam Viêm thỏ thẻ nói: "H… hức, Liên nhi sẽ không phá quấy, sẽ ngoan ngoãn…"

Lam Viêm nghe thấy Trần Liên nức nở, hắn tách người ra, nhìn khuôn mặt Trần Liên, đã thấy nàng hai bên mắt tuôn rơi lệ, hắn nhìn cũng đau lòng thay, lấy hai tay xoa xoa gò má Trần Liên gạt đi nước mắt của nàng. Trần Liên mếu mó nhìn lấy hắn, rồi lại xông vào ôm hắn rồi dụi dụi cái đầu nhỏ.

Lam Viêm thở dài một hơi, dùng tay xoa xoa đầu nàng, yên lặng không nói, và hắn cũng không biết nói gì để dỗ dành Trần Liên.

Trần a di nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thở dài, mấy năm qua, Lam Viêm cùng nhà mình cũng nhiều giao lưu, nàng cũng đã coi hắn như đứa con thứ hai của mình, giờ cách xa cũng thật sự không lỡ.

Trần a di tiến đến, nàng nhìn Lam Viêm nói: "Tiểu Lam, đến Quân Vũ Môn nhớ giữ gìn lấy bản thân mình, cố gắng tu luyện đừng để phụ thân ngươi thất vọng. Năm sau nếu Trân Liên muốn ta cũng sẽ để nàng đi đến Quân Vũ Môn, nhớ đến lúc đó phải thay ta bảo vệ tốt nàng."

Lam Viêm gật gật đầu nói: "Dạ, ta đã biết, Trần a di yên tâm, a di cùng thúc thúc và Liên nhi nhớ ở nhà giữ gìn sức khoẻ, ta sẽ có thể về thăm mọi người sớm thôi."

Trần a di mỉm cười nhìn hắn, rồi cúi người xuống hai tay ôm lấy Trần Liên hết sức tách nàng ra khỏi Lam Viêm, Trần Liên oa oa kêu to, Trần a di lườm nàng một cái, tay nhíu mũi nàng: "Ngươi kêu gì kêu, năm sau cũng sẽ gặp lại Lam ca của ngươi, đâu phải không gặp lại đâu mà cứ như thể vĩnh biệt đến nơi vậy, thật là…"

Trần Liên hếch mặt quay sang một bên, hai tay khoanh chéo, phụng phịu má lên, "hứ" một tiếng không nói gì nữa.

Trần a di cũng đến chịu nàng lắc đầu không thôi, Lam Viêm thì cười nhìn lấy cảnh này. Đúng lúc hắn định nói gì đó thì nghe Diêu trưởng lão gọi to: "Đã đến giờ hồi Tông môn."

Lam Viêm thở dài một tiếng, nhìn Trần a di cùng Trần Liên nói: "A di, tiểu Liên, ta phải đi rồi."

"Chậm đã, tiểu Lam." Trần Quan tiến đến bên cạnh Trần a di cùng Trần Liên.

"Thúc thúc." Lam Viêm lễ phép cúi người xuống chào Trần Quan một tiếng. Trần a di nhìn lấy Trần Quan nói: "Phu quân, tại sao giờ ngươi mới đến?"

Trần Quan mặt mo đỏ lên, hắn lấy tay che ho hai tiếng đỡ xấu hổ, rồi dùng tay thò vào trong áo lấy ra một túi bao gói kĩ đưa cho Lam Viêm nói: "Đây là thịt thú nướng ta làm từ tối qua cho ngươi, trên đường đi nếu đói thì lôi ra ăn tạm cũng được."

Lam Viêm đưa tay tiếp nhận lấy nói một tiếng cảm ơn thúc thúc. Trần Quan gật đầu nhìn hắn: "Đi thôi."

Lam Viêm hở ra một nụ cười rồi đi đến trước mặt Trần Liên véo má nàng 1 cái rồi quay người bước đi về phía Diêu trưởng lão đứng đợi.

Trần Liên hét to: "Lam ca, nhớ không được quên ta đâu đó!!"

Lam Viêm cũng ngoảnh đầu đáp lời nàng: "Ta biết rồi."

Lam Viêm đi đến điểm tụ họp, Diêu trưởng lão nhìn hắn rồi gật đầu nói: "Đã đến đủ rồi vậy thì đi thôi."

Nói xong hắn vẫy tay một cái, một con thuyền lớn bằng gỗ đầu khắc một đầu rồng há mồm nhìn rất khí thế, ở thân thuyền có một ấn kí của Quân Vũ Môn thấp thoáng màu đỏ lập loè trông rất đẹp tự hiện ra trước mắt mọi người, rồi hắn lại vẫy tay một cái, bốn người Lam Viêm bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng bay dần dần lên cao. Diêu trưởng lão cũng bay lên rồi đi về phía trước, dẫn theo bốn người Lam Viêm. Rồi Vương trưởng lão cùng bốn người đệ tử Quân Vũ Môn cũng theo sau.

Khi tất cả mọi người lên thuyền, Diêu trưởng lão lị vẫy tay đưa lên một cái, thuyền bắt đầu dần dần bay lên hư không, quay chuyển thân về hướng Quân Vũ Môn rồi lao vút đi với tốc độ chóng mặt.

Trần Liên ở dưới nhìn lấy tất cả, tay đưa lên lau lau giọt lệ còn vương trên mắt, miệng thủ thỉ nói: "Lam ca ca, năm sau ta sẽ đến gặp được ca, nhất định."

….