Chương 05: Đến Quân Vũ Môn

Tà Viêm Lam Hỏa

Chương 05: Đến Quân Vũ Môn

Thuyền chu vẫn tiếp tục theo hành trình, Diêu trưởng lão lúc này đang căn dặn 4 người Lam Viêm nói: "Các ngươi bây giờ ngồi yên ở đây, đừng có đi lung tung, bên ngoài lúc này sẽ có yêu thú phi hành, rất nguy hiểm nhớ chưa?"

Lam Viêm bốn người nghe đến yêu thú, nào đâu dám táy máy động chạm chân tay, riêng Quảng Hàn tên kia đã dùng áo khoác che kín đầu, Lam Viêm nhìn kiểu gì cũng thành con rùa rụt cổ vậy. Nên bọn hắn đáp: "Bọn tiểu bối nhớ rồi, thưa trưởng lão."

Diêu trưởng lão lúc này mới gật gù rồi quay lưng bước đi ra ngoài phòng. Hắn vừa ra đến ngoài cửa phòng thì nhìn thấy Vương trưởng lão đứng đằng đó, liền phẩy tay đóng cửa lại rồi đi đến.

Vương trưởng lão đứng yên nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng vội vã trôi qua nhanh chóng, lúc này Diêu trưởng lão mới đi đến cạnh hắn. Bốn vị đệ tử đứng dậy ôm quyền khom người chào hắn: "Diêu trưởng lão."

Hắn phẫy phẫy tay, rồi đứng kề vai Vương trưởng lão, hỏi: "Vương Mộc, chuyện hôm nay,..."

Vương trưởng lão không để Diêu trưởng lão nói hết liền nói: "Diêu Mục, chuyện hôm nay ta sẽ báo cáo lên Môn chủ, chuyện này rất kì quặc, nhưng ta chỉ xác nhận thiên phú đứa bé kia cực cao. Dù sao Thất Thải Cầu có thể luyện lại, không sao cả."

Diêu trưởng lão lặng im không nói, thực sự hắn chỉ định bảo Vương trưởng lão lúc báo cáo chuyện này nên nói nhẹ cho Lam Viêm một chút, dù sao cũng là bất ngờ, không phải lỗi của tiểu tử đó.

Hai người cứ thể lặng yên nhìn về phía ngoài quang cảnh, cuối cùng Vương Mộc lên tiếng phá vỡ im lặng: "Diêu Mục, nếu tiểu tử đó vào được ngoại môn, ta sẽ nhận hắn làm đồ đệ."

Diêu Mục trừng mắt quay sang nhìn Vương Mộc, hắn hừ một cái: "Ngươi sợ là không có phúc đó đâu. Nên nhớ ngoài ngươi ra, còn mấy vị khác cao hơn. Nhất là lão điên Phi Long, chỉ sợ hắn biết sẽ là người thứ nhất cướp đi."

Vương Mộc nghe đến Phi Long cũng nhíu mày, nhưng lúc sau lại giãn ra nói: "Phi Long lão quái vật đó sẽ không dám tranh với ta."

Diêu Mục ngạc nhiên nhìn hắn, buột miệng hỏi: "Tại sao?"

Vương Mộc cũng quay sang nhìn hắn, nhưng chỉ cười không nói, hắn lại ngoảnh đầu ra nhắm mắt dưỡng thần. Cái này là con bài ngửa để hắn áp chế lão quái vật đó, sao có thể tuỳ tiện nói ra được.

Diêu Mục nhìn hắn cười bí ẩn không nói, tức nổ phổi, lão già này lại giấu diếm hắn cái gì đó, nhất định là. Thế là hắn hậm hực quay người đi về phía sau, không thèm để ý đến lão già hư thân này.



Một hướng khác ở trong phòng, Lam Viêm bốn người đang bắt đầu giao lưu tìm hiểu lẫn nhau, ba người nọ thì đã rất quen, vì gần nhà nhau nên không có gì phải hỏi cả, đối tượng bị khảo vấn lại chuyển sang Lam Viêm. Hắn lúc này khổ không thể tả, nhất là bà nãi nãi Dương Sam, truy vấn đến đầu hắn choáng váng...

"Lam Viêm, ta nghe phụ thân ta nói ngươi ở một mình?"

"Lam Viêm, ngươi bình thường làm cái gì đâu?"

"Lam Viêm, ngươi có biết rằng tu tiên là như thế nào không, cha ta nói tu tiên là một kiện chuyện rất nguy hiểm, không biết bao nhiêu người ngã xuống."

"Lam Viêm,..."

Thật sự khổ không thể nói nổi, Lam Viêm đành nhìn sang Quảng Hàn cầu cứu, nhưng Quảng Hàn giờ này biết gì, hắn đang ngủ gật tại chỗ, tiếng hít thở đều đều thi thoảng xen lẫn với khò khò. Nhìn sang Tiêu Lang, hắn ư? Tên này giờ còn đang chơi trò ngầu đây, làm một mặt nghiêm túc với đôi mắt híp híp lại, cố tỏ rõ ra rằng ta rất nguy hiểm, nhưng Lam Viêm thấy với đứa trẻ 10 tuổi mà làm trò này thì quả thật hơi có chút quá đà rồi, nhất là đôi má phúng búng ra sữa lên kìa.

Lam Viêm giơ tay chịu thua, hắn giơ tay lên trước mặt Dương Sam nói: "Được rồi ngừng ngừng, ta ở một mình, và ta chưa tu luyện gì cả, Dương tỷ ngươi thấy đó, ta còn bé hơn cả ngươi, năm nay ta mới 7 tuổi à. Ngươi không biết, ta thì càng không biết a."

Dương Sam nghe vậy, nghĩ cũng phải, nàng lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ, Lam Viêm nhìn nàng bây giờ mới đúng là nữ tử bình thường, nếu quả thật như lúc nãy, đó mới đáng sợ, từ bây giờ hắn sẽ trốn cách xa bà nãi nãi này ra.

Dần dần, Lam Viêm ngồi một chỗ thấy cũng nhàm chán mệt mỏi, hắn giơ hai tay lên hoạt động một chút rồi để hai tay ở trong lòng, mắt nhắm lại ngủ mất.



Đang say giấc nồng Lam Viêm, cảm giác như có ai đó đập vào má mình, Lam Viêm mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Tiêu Lang ngồi chồm hỗm trước mắt mình, một mặt nhìn hắn, Lam Viêm cũng nhìn hắn, phát hiện hắn không có ý định di dời mắt, Lam Viêm cả người đều bối rối thầm nghĩ: "Tiểu tử này… đang có xu hướng trở thành bóng à?", nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lam Viêm vẫn phải gượng cười hỏi: "Tiêu Lang huynh, huynh làm gì vậy?"

Tiêu Lang nghe vậy lúc này mới di dời mắt nhìn ra ngoài nói: "Tiểu tử ngươi còn hỏi, ngươi ngủ cũng thơm ngon thật, thật sự là rất an tâm à, Trưởng Lão bảo ta gọi ngươi dậy, đến Quân Vũ Môn rồi."

Lam Viêm phút chốc cả người lên tinh thần, hắn vội vàng chỉnh lý lại mình rồi mới đứng lên nói: "Ai da, thật sự là ngủ quên mất, làm phiền huynh quá."

Tiêu Lang vẫy vẫy tay qua lại đáp: "Không sao, chút việc nhỏ này không có gì, đáng ra là Dương muội định vào gọi ngươi cơ, nhưng ta nghĩ đến tình cảnh hôm nay nên chiếm tiên cơ vào trước, Lam đệ, ngươi nợ ta một mạng."

Lam Viêm nghe vậy ngẩn ngơ cả người, buột miệng hỏi: "Tại sao ta lại nợ huynh một mạng?"

Tiêu Lang thần bí nở nụ cười tiến đến gần Lam Viêm, nhỏ nhẹ ghé vào tai hắn nói: "Nếu người gọi ngươi là Dương Sam, ta nghĩ cô nàng sẽ vẽ kỉ niệm vài nhát mực hắc lên mặt ngươi, lúc này ở tông môn rất đông người, ta không nói hậu quả, ngươi cũng biết chứ?"

Lam Viêm nghe vậy, xương sống lạnh toát cả sống lưng, hắn thực sự không tưởng nổi nếu mình bị vậy, thì hậu quả sẽ ra sao, nuốt nước miếng một cái, mặt nghiêm trang lại, ôm quyền cúi người nói: "Cảm tạ Tiêu huynh cứu sư đệ một mạng, ân tình này quá lớn, nếu huynh cần gì cứ việc nói với sư đệ, núi đao biển lửa thề không chối từ!!"

Tiêu Lang lại vẫy vẫy tay nói: "Haha, không sao, không có gì phải khách sáo như thế, được rồi, đã đến giờ, đi thôi!" Nói xong Tiêu Lang cũng dẫn đầu quay người bước đi ra ngoài sảnh thuyền.

Lam Viêm vâng một tiếng đáp lại cũng đi theo.



Ra đến ngoài cửa, Lam Viêm mới thật sự choáng ngợp trước khung cảnh. Vương trưởng lão không biết đã đi đâu giờ không thấy tăm hơi, ngược lại chỉ còn Diêu trưởng lão cùng 4 người đệ tử đứng cùng Tiêu Lang, Quảng Hàn và Dương Sam.

Diêu trưởng lão lúc này mới quay lại nhìn bốn người Lam Viêm mới đến nói: "Bọn tiểu bối, đây sẽ là nơi các ngươi học được làm sao để trở thành tu tiên giả."

Lam Viêm bốn ngươi vẫn không chớp mắt nhìn khung cảnh này, ngoài thuyền của Diêu trưởng lão ra, còn chục con thuyền nữa đưa đến đưa đi tấp nập. Nơi bến đỗ là một đại sảnh cực rộng được lắp nền gạch đá trắng không biết là chất liệu gì nằm ở trước cánh cổng to cao, hai bên cửa phải cao vài chục mét, rộng chục mét. Ở trên cửa có treo một tấm bảng màu hắc sắc thần bí lấp loé ba chữ màu đỏ "Quân Vũ Môn", nét chữ tuyệt đỉnh đến xuất thần nhập hoá. Người người đi qua đi lại đông như mắc cửi vậy, tiếng ồn ào, tiếng quát mắng vang khắp đại sảnh.

Lam Viêm nhìn ra đằng sau cánh cổng đó là từng toà núi nguy nga ẩn núp sau những vụ khí thanh thoát lơ lửng, rồi hắn thấy rất nhiều yêu thú phi hành bay khắp nơi, có tiên hạc, cả hổ có cánh, hay huyết hãn mã có sừng chân đạp lửa mà bay.

Quang cảnh thật sự đại khí và đẹp đẽ mỹ lệ! Đây sẽ là nhà hắn sau này, nơi mà hắn chỉ dám mơ ước trong lòng, thật sự đã thấy được rồi. Quân Vũ Môn!!