Chương 02: Diêu Tam Thôn

Tà Viêm Lam Hỏa

Chương 02: Diêu Tam Thôn

Lam Viêm đi ra khỏi cánh rừng, thấy trước mắt hắn là một làng thôn nhỏ, hắn nhớ được là trong thôn chỉ có vài trăm người, nhân khẩu không nhiều lắm nhưng mọi người trong thôn rất hoà hợp. Ở ngoài thôn thì có mấy khu ruộng mọi người trồng để kiếm lấy lương thực. Trên đường đi vào thôn hắn gặp rất nhiều người, cũng nhiều người nhận ra hắn, mọi người chào hoặc hỏi hắn một cái.

"Lam tiểu tử, về rồi đấy à? Hôm nay kiếm được nhiều không?"

"Lam hoả, người đi đâu đấy?"

"Lam…"

Lam Viêm cũng thuận lời nhất nhất đáp lại, hắn đi vào trong thôn, liền dựa vào kí ức nhớ được đi đến căn lều nhỏ của mình. Đây là cha đứa bé trước khi mất vì bạo bệnh để lại, mọi người trong thôn cũng thương hắn thường tìm hắn làm vài việc nhỏ vặt rồi thưởng cho đồ ăn hoặc tìm mua củi với thú nhỏ của hắn. Hắn đẩy cửa đi vào liền thấy được quang cảnh bên trong.

Một chiếc giường gỗ sập xệ, một cái bàn trên đó để một bát nhang và một tấm bài vị, một cái ghế gỗ nhỏ. Chỉ có vậy, mọi thứ nghèo nàn hết mức.
Hắn chậc chậc lưỡi:

"Cũng thật là nan khổ đứa nhỏ này."

Hắn đi đến phía trước bài vị, tự nhủ đây hẳn là bài vị của cha đứa bé, hắn cúi gập người 3 cái, miệng lẩm bẩm: "Lão bá, hôm nay con ngươi đã qua đời, chắc giờ hai cha con cũng được gặp nhau ở dưới suối vàng, ta tiếp quản thân thể nhi tử ngươi, sẽ sống thật tốt thay hắn, mong ngươi và hắn ở dưới đó an tâm vô sự."

Nói xong hắn mới quay người đi lên giường ngồi, hắn tự nhủ lấy cách tu luyện Hoả phiên thiên công pháp, hai chân để vắt chéo, hai tay xoay vòng rồi tụ xuống để ở bụng. Hắn nhắm mắt tĩnh tâm, dần dần hắn cảm thấy một ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong bụng hắn, rồi bỗng ngọn lửa tan vỡ ra từng mảnh nhỏ, những đốm lửa li ti đó lại chia ra chạy chui vào từng dòng huyết, hắn cảm thấy cả người nóng lên. Mắt hắn đỏ lừ lừ, miệng hít thở nhẹ nhàng ra từng hơi khí.

Hắn cảm nhận lấy dòng hoả khí nóng nảy đi qua từng ngóc ngách cơ thể theo một quỹ đạo kì dị rồi trở về đan điền. Xong xuôi hắn giơ hai tay lên rồi xoay một vòng, miệng thở ra một hơi thật dài. Hắn tự nhủ:

"Đây là tu khí sao? Cảm giác thật kì dị…"

Đang khi hắn định luyện thêm một lần nữa thì có tiếng gọi vang lên ngoài lều.

"Lam Viêm, Lam Viêm, ngươi có ở nhà không?"

Hắn nhận ra tiếng nói này, là a di ở cạnh nhà, hắn mới mở miệng đáp: " A di, ta đây." Đáp xong hắn đứng dậy đi ra khỏi nhà.

Nhìn trước mặt mình vị a di này, theo trí nhớ thì hẳn đã bước qua tuổi 30, hắn nhìn một cái thoáng qua rồi đáp: "Trần a di, ngươi gọi tiểu tử có chuyện gì sao?"

Trần a di thấy hắn cũng đi đến gần hắn, nhìn nhìn hắn một cái rồi nói: "Nay ta định đi ra sông bắt ít cá, mà lại trượng phu ta đang bận lên rừng đi săn, ngươi giúp ta bắt ít cá được không?"

Hắn gật gật đầu, dù sao cũng không có việc gì làm nên hắn nhận đại: "Được, a di. Ngài cần mấy con?"

Trần a di nói: "Tầm 3 con thôi, ngươi giúp ta chút nhé, xong a di sẽ làm món cá ngon cho ngươi ăn."

A di nói xong nở nụ cười, nàng cũng rất quý Lam Viêm, vì hắn là đứa nhỏ chịu đựng được khổ mà lại ngoan ngoãn, mà lại rất cứng đầu, người khác giúp hắn không chịu, lại phải làm việc gì đó mới được. Nên nàng thường thường nhờ hắn làm mấy việc nhỏ rồi giúp dưới danh trả công cho hắn.

Lam Viêm gật gật đầu nói: "Ta biết được a di, chút ta sẽ mang cá qua nhà ngươi."

Trần a di nghe được cũng xoay người đi về, tay vẫy vẫy hắn nói: "Vậy được rồi, chút bắt xong cá thì ở lại nhà a di ăn cơm luôn nhé. A di đi đây."

Lam Viêm nhìn Trần a di đi về, cũng xoay người lại trong lều, nhìn lấy góc tường có một ngọn giáo gỗ, hắn cầm lấy trong tay. Rồi mới bước ra ngoài, xác định phương hướng chỗ nhánh sông quanh đây, mới bước đi.



Bắt cá đối với tu tiên giả như hắn cũng rất dễ dàng, hắn quay lại thôn tìm đến nhà Trần a di, đến trước cửa hắn gọi to: " Trần a di, ta mang cá về rồi đây."

Nhưng Trần a di không ra mà là một cô bé nhỏ nhỏ chạy ra, thấy Lam Viêm nàng mở to miệng: "A!" một cái rồi chạy đến gần hắn bô bô nói: "Lam ca, mẫu thân ta nói ngươi mang cá vào trong, mẫu thân đang bận làm cơm á."

Lam Viêm nhìn cô gái nhỏ này, cười cười xách cá đi vào trong, rồi hỏi: "Liên nhi, ngươi không chạy đi đâu chơi sao? Hôm nay ngươi ở nhà làm ta rất hiếu kì nha."

Cô nàng nhỏ khịt mũi, hất hất mặt bĩu môi nói: "Ta hôm nay ở nhà giúp mẫu thân làm việc, mới sẽ không đi chơi đây!!"

Lam Viêm cười định nói gì đó thì thấy Trần a di bước ra từ phòng bên cạnh nói: "Cảm ơn ngươi, Lam Viêm, cá cứ đưa ta, ngươi ngồi chờ một lát, làm xong cá là ăn cơm được rồi."

Lam Viêm giơ cá lên đưa cho Trần a di, nàng cầm lấy rồi lại quay trở về bếp, nhìn có vẻ rất bận rộn. Lam Viêm cũng không để ý, nhìn Trần Liên hỏi: "Phụ thân ngươi giờ này cũng chưa về sao?"

Liên nhi lắc lắc đầu nhỏ rồi bô bô nói: "Phụ thân phải chiều mới về, mỗi lần Phụ thân đi săn đều về muộn như thế. Phụ thân sẽ mang về nhiều thiệt nhiều thịt thú ngon cho ta ăn!"

Đang khi chuẩn bị hỏi tiếp, hệ thống vang lên một câu: "Hoàn thành một việc tốt, chủ thể được 1 điểm công đức."

Lam Viêm cười cợt, sau đó hắn cứ bồi Trần Liên nói chuyện cả buổi, rồi trêu chọc cô gái nhỏ này làm nàng cười khanh khách. Được một lúc lâu sau, Trần Liên bê mâm cơm lên trên nhà, Lam Viêm nhanh nhạy chạy lên đỡ lấy mâm cơm rồi nói: "A di để ta đỡ cho."

Trần a di cũng để mâm cơm cho Lam Viêm đỡ lấy rồi nhìn sang Trần Liên nói: "Con vô bếp bê bát canh má để ở đó lên đây."

Liên nhi đáp một tiếng dạ, rồi đứng lên chạy nhanh nhảu vô bếp, Lam Viêm và Trần a di thì ngồi ở trên ghế cạnh bàn ăn, Trần a di nhìn Lam Viêm rồi nói: "Lam tử, ngươi năm nay cũng đã bước sang 7 tuổi, năm sau là 8, có thể đi tu tập tại tông môn được rồi. Mấy tháng nữa sẽ có người của tông môn tu tiên xuống thôn ta thu nhận đồ đệ. Nếu ngươi may mắn được chọn trúng, cũng sẽ không khổ như này nữa. Có nơi nương tựa sẽ tốt hơn bây giờ."

Lam Viêm nghe thấy vậy cũng nói: "Tông môn xuống đây tìm người sao? Là Quân Vũ Môn? Nếu được ta cũng sẽ đi thử chút vận may xem sao…"

Trần a di nhìn Lam Viêm đã có quyết định cũng cười cái: "Cố lên, tiểu Lam, chỉ cần ngươi cố gắng, sẽ nhiều thứ tốt hơn đến với ngươi."

Lam Viêm cười nhẹ nhìn a di cũng đáp: "Cảm ơn a di"

Đúng lúc này Trần Liên bê bát gì đó ra, miệng nói liên tục: "A, canh nóng canh nóng đến, ăn cơm thôi!"

….