Chương 91: Mp3.Lotus.Dn (1)
Đầu tiên hắn gọi cho chị Linh, tiếp theo hắn gọi cho nhóm anh Cương cùng anh Lâm.
Nói thế nào nhỉ, theo ngôn ngữ của giới trẻ nhiều năm sau thì Minh muốn 'phông bạt' một chút.
Ngay cả con xe SH này cũng là sự 'phông bạt', là sự thể hiện bản thân.
Minh không hoài nghi nếu hắn đi xe đạp, nhóm 9 sinh viên này chỉ sợ hơn phân nửa vừa nhìn đã quay đầu đi.
Có những thứ bắt buộc phải mua, không mua không được.
Nếu học theo mấy đứa nhân vật chính trong đô thị Trung Quốc, ăn mặc quần áo bình thường thậm chí quần đùi dép lê để rồi bị người khác 'khinh thường' sau đó theo motip cũ rích đợi 'vả mặt' thì hóa là mấy thằng điên mới làm.
Minh thì không bị điên, không sở thích tự hành hạ mình.
Đương nhiên Minh cũng nghĩ kỹ mới chọn SH, hắn không đủ tiền mua xe nhưng thuê xe không có vấn đề, thuê cả lái xe hay chính hắn lái xe cũng không có vấn đề nhưng lại không quá hợp với thân phận của hắn.
Đầu tiên hắn trẻ, thứ hai hắn là nhà sáng lập Lotus, một đóa hoa sen trong thời đại toàn bùn đen này.
Vậy nếu còn trẻ như hắn đã ngồi bốn bánh, người khác sẽ nghĩ gì?, sẽ nghĩ hắn là công tử nhà giàu, không phải nghĩ hắn tài giỏi ra sao mà bắt đầu tự hỏi hắn là con ông nào, con bà nào.
Hắn có thể nói rất hay nhưng ai biết thế nào?, hắn là công tử nhà giàu, hắn có tiền của bố mẹ đổ vào vậy hắn nói gì chẳng được?.
Có một trò đùa ở Trung Quốc mà Minh đã nghe từ rất lâu, truyện cười về Vương thái tử.
Truyền thuyết kể rằng, Vương thái tử lần đầu tiên kinh doanh đã lời 50 triệu NDT.
Truyền thuyết cũng kể rằng, lần đầu tiên kinh doanh của Vương thái tử được 'phụ hoàng' cấp cho nửa tỷ.
Tuy Minh không biết cái 'truyền thuyết' kia có độ tin cậy bao nhiêu nhưng mà nếu bố hắn cho hắn nửa tỷ, hắn đúng là trăm phần trăm tự tin kiếm lời 50 triệu.
Ném bừa vào ngân hàng cũng đủ lời, cần gì phải nghĩ?.
Bởi loại suy nghĩ này, Minh hiểu có những việc mà xuất thân giàu có lại trở thành điểm trừ.
Ừ thì Minh chẳng phải xuất thân giàu có gì nhưng hắn cũng không muốn lọt xuống cái hố này.
Vào cái năm rất nhiều giảng viên cũng chỉ đi xe máy, thầy hiệu phó cùng hiệu trường cùng lắm có xe công vụ đưa đón thì một chiếc SH đủ rồi, vừa lộ ra thích hợp với người trẻ tuổi vừa không quá khiến người ta nghĩ đến gia thế, chưa kể còn hợp thị hiếu giới trẻ.
Lại quay về vấn đề phông bạt.
Lotus mới thành lập chiều nay, đến cả văn phòng làm việc cũng không có, Minh cũng không muốn hạ thấp hình ảnh của một người sếp trong mắt nhân viên.
Hắn muốn mượn biệt thự Xuân Diệu dùng, ít nhất dùng hết hôm nay.
Ký hợp đồng với nhân viên mới cũng cần địa điểm, chưa kể biệt thự Xuân Diệu có Studio, càng thích hợp truyền bá tư tưởng của Mp3.Lotus.
Ký xong hợp đồng, gọi vài chiếc taxi, cả nhóm cùng ăn một bữa Buffet Sen Hồ Tây, sau đó lại gọi taxi đưa những sinh viên này về tận trường, thế không phải được sao?.
Quan trọng hơn, thời điểm này cũng là lúc thích hợp nhất để đặt vấn đề Mp3 lên bàn.
_ _ _ _ _ _
Khoảng 4h chiều, nhóm người rốt cuộc về đến biệt thự Xuân Diệu.
Không thể không nói khi thấy 'cơ ngơi' của Minh thì những sinh viên đại học này càng thêm tin tưởng.
Một ông chủ nói hay thế nào nhưng mà không có tiền thì cũng không hay lắm.
Một ông chủ dù thế nào thì có tài chính mạnh vẫn luôn là một lợi thế, ít nhất cho nhân viên cảm giác tương đối 'an toàn '.
Về đến biệt thự cũng là lúc chị Linh mang hợp đồng lao động ra.
Thú thật khi biết những việc Minh làm thì Hoàng Linh có chút không biết nói gì.
Nàng cũng không hiểu ông chủ nhỏ của mình rốt cuộc nghĩ gì trong đầu lại đến Bách Khoa diễn thuyết đã thế còn thành công đào ra 6 người.
Những người này tuổi tác cũng không kém Hoàng Linh quá nhiều, Thành Nam thậm chí cùng tuổi Hoàng Linh, thuộc về người cùng một thế hệ.
Thấy Minh không đứng ra bàn hợp đồng mà để luật sư tới bàn thật ra mới càng khiến những sinh viên chưa trải sự đời này an tâm, ít ra còn có cảm giác chuyên nghiệp.
Hợp đồng lao động thật ra là thứ luật sư nào cũng phải chuẩn bị trước, đều có 'format', tùy trường hợp mà sẽ thay đổi Format mà thôi, vấn đề còn lại cũng chỉ là dựa theo yêu cầu của Minh mà điền mức lương cùng thời hạn hợp đồng.
Mức lương 4k, thời hạn hợp đồng 3 tháng.
Về phần điều khoản phá vỡ hợp đồng hay điều khoản đơn phương kết thúc hợp đồng thì Minh cũng không cần để ý, chị Linh tất nhiên có thể lo tốt.
Chị Linh mang sáu phần hợp đồng thử việc ra, sau đó bắt đầu giảng cho mấy sinh viên này từng mục trong hợp đồng, nói chung cũng phải mất một chút thời gian.
Trong thời gian này thì Minh tự tìm một phòng trống, bắt đầu tám chuyện với Tùng, nhắn cho Thanh vài cái tin, nói chung là tương đối nhàn nhã.
Khoảng một tiếng sau thì chị Linh cũng coi như giúp Minh hoàn thành công việc, tuy hợp đồng lao động vẫn chưa chính thức, vẫn cần đi công chứng nhưng chỉ cần không có gì quá bất ngờ thì 6 sinh viên Bách Khoa này đã là thành viên của Lotus.
Khi Minh xuống nhà, một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt phấn chấn của mọi người, hắn cũng tươi cười.
"Hoàng Linh, chị giúp tôi ứng trước cho mỗi người nửa tháng tiền lương đi ".
Thời điểm đi đến biệt thự hay nói đúng hơn là lúc còn ở tiệm Cafe thì Minh cũng đã xác định được cả 6 sinh viên đều không có đi làm thêm, đến thời điểm hiện tại sinh hoạt phí chủ yếu vẫn đến từ bố mẹ.
Thật ra không phải bọn họ không tự lập được mà đây là vấn đề của xã hội, xã hội khác nhau con người khác nhau.
Trong sáu người, trừ Yến Nhi cùng Thành Nam ra thì cả năm người còn lại đều hưởng chế độ gia đình một vợ của nhà nước, tức là nếu không phải học quá kém thì đều sẽ nhận được học bổng hỗ trợ từ nhà nước, không chỉ tiền học mà tiền sinh hoạt cơ bản cũng đã đủ, tiền sinh hoạt cơ bản ở đây còn bao gồm luôn cả tiền thuê ký túc xá trong trường.
Nếu lại có thêm bố mẹ trợ giúp một chút thì vấn đề sinh hoạt không đáng để lo, chỉ cần tập trung học tập là được.
Ví như gia đình Minh chẳng hạn, 12 năm giáo dục phổ cập của nhà nước thì gia đình hắn đều được miễn, tức là bố mẹ hắn sẽ để ra được một khoản tiền khá lớn cho Minh khi Minh vào đại học, chỉ cần Minh không quá kém trong học tập thì lấy học bổng cũng không khó, thêm vào số tiền của cha mẹ tiết kiệm thì thừa sức sống đầy đủ trong 5 năm đại học.
Đã vào đại học cùng cao đẳng của Đại Nam thật sự không quá cần tiền mà đi làm thêm, đương nhiên nếu làm thêm ở chính chuyên ngành học thì lại được mọi người ủng hộ cùng chấp nhận, thay vì gọi là làm thêm thà gọi 'rèn luyện kiến thức cùng tay nghề '.
Về phần gia đình không được hưởng chế độ một vợ tức là gia đình đa thê... thú thật bọn họ vốn không thiếu tiền, không thiếu tiền mới có thể đa thê.
Ở đây Yến Nhi thuộc gia đình đa thê mà ông anh Thành Nam của Minh thuộc diện không được cấp học bổng, sinh hoạt hoàn toàn bằng tiền cha mẹ trợ cấp nhưng có 12 năm GDCS (giá dục cơ sở) tích góp thì cũng chưa đến mức làm gánh nặng cho gia đình dù sao Thành Nam cũng mới chỉ bị cắt học bổng 2 năm gần đây mà thôi.
_ _ _ _ __
Hoàng Linh nghe xưng hô của Minh, nàng không khởi khẽ lườm hắn một tiếng nhưng vẫn gật đầu mà nói.
"Các em có thẻ ngân hàng hết rồi đúng không, các em điền lại số ngân hàng cho chị, chị chuyển khoản cho các em ".
Lời Minh nói ra một lần nữa làm những sinh viên này tương đối kích động.
Sinh viên mà, nhất là những sinh viên chưa từng kiếm được đồng tiền nào bằng sức của mình, cái cảm giác được cầm tháng lương đồng tiên, được cầm những đồng tiên đầu tiện... nó khác lắm.
Đến hiện giờ Minh còn chưa quên được cái tháng đầu tiên hắn đi làm, tháng đầu tiên hắn có lương.
Quản lý tiệm net, tháng đó hắn làm hơn nửa tháng, lương khoảng 4 triệu 4 vnd.
Khi lần đầu tiên rút tiền khỏi thẻ ATM, người đầu tiên hắn gọi là mẹ.
Câu đầu tiên hắn nói với mẹ không phải là con có bao nhiêu tiền, con có bao nhiêu lương mà hắn hỏi... mẹ hắn muốn ăn gì.
Sau đó từ cây ATM chạy về nhà, hắn mua hai suất bún chả.
Vị của hai suất bún chả kia thì có lẽ Minh quên rồi nhưng cái cảm giác buổi trưa ăn bún chả hôm đó thì cả đời hắn không quên, có một thứ gì đó như sự trưởng thành, như trách nhiệm thậm chí là sự thỏa mãn, thỏa mãn bởi công sức mình làm ra được đền đáp.
Nói chung... khó tả lắm mà cũng vui lắm.
Minh tuy không thích đi học đặc biệt là giảng đường đại học nhưng hắn vẫn là sinh viên, vẫn trải qua thời sinh viên, vẫn hiểu sinh viên.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của mấy cô cậu nhóc mà hắn phải gọi bằng anh, bằng chị kia, chính Minh cũng thấy vui lây.