Chương 212: Trong Thư Viện.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 212: Trong Thư Viện.

Nàng thật đẹp.


Minh cũng thật may mắn, chí ít hắn hiểu tờ đề nàng đang đặt trên bàn viết cái gì, đây là tiếng Anh.


Hắn có khả năng đọc rất nhanh, ánh mắt cũng rất tốt, chỉ cần nhìn lướt qua một cái là đã có thể thấy được vài chỗ sai trong bài của nàng, đương nhiên vấn đề này là rất bình thường.


Hương học tiếng Anh rất tốt nhưng đấy là so với ai.

So với Minh của kiếp trước thì đúng, so với đại đa số học sinh cùng tuổi thì cũng đúng nhưng còn chưa đến mức siêu nhân như Dương, nàng vẫn chỉ là học sinh bình thường mà thôi.

Học sinh cấp 3 bình thường làm sai một vài câu tiếng anh cấp 3 có tính là lạ không?, đương nhiên không lạ.


Hương chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Minh, hai người cũng đã rất lâu không gặp, cũng đã có cả tháng trời.


"Không ngại Minh ngồi đây chứ? ".


Hương nghe vậy liền mỉm cười, ngồi dịch ra một chút dù sao hai người cũng là bạn bè, chí ít học với nhau 3 năm cấp 2.


Truyền thống học trong thư viện của Đại Nam không quá mạnh, ít nhất ở thời điểm này là thế, thư viện trường tuy lớn đến mức đủ cho khoảng 20-30 học sinh cùng nhau ngồi yên tĩnh nghiên cứu nhưng hiện tại cả phòng chỉ có 5-6 người bởi thế nó vô tình cũng trở thành không gian riêng cho Minh cùng Hương.


Đợi Minh ngồi xuống, Hương cũng đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.


Mái tóc dày che đi toàn bộ vầng trán, cặp kính gọng tròn che luôn đi phần còn lại của khuôn mặt, bên ngoài mặc một lớp áo mùa đông bao lấy thân thể, thật sự rất giống một học sinh tiêu chuẩn.


Ngoài ra Minh lúc này làm Hương vừa thấy quen thuộc vừa xa lạ.


Quen thuộc là vì bạn học của nàng hồi cấp 2 là như vậy, xa lạ là vì chính cái hình ảnh của Minh cấp 2 cũng xa lạ với nàng, trừ việc Minh hồi cấp 2 đại khái nhìn như thế nào, nàng cũng không quá có nhiều ấn tượng với cậu bạn này.


"Trên mặt mình có gì à? ".


Minh ngồi xuống thản nhiên lên tiếng, Hương nghe hắn nói vậy mới biết mình có chút thất thố bất quá nàng cũng không giống Thanh, cũng không cúi đầu xấu hổ mà chỉ ngược lại về phía Minh.


"Minh không cầm theo quyển sách nào sao? ".


Theo nàng chỉ như vậy mới đến lượt Minh cần 'xấu hổ', chí ít hiện tại hắn còn không mang theo cặp, càng không có quyển sách nào, chỉ mang theo một tờ giấy cùng một cái bút mà thôi.


Minh cười cười, cũng không tỏ ra cái gì, lại chỉ tập đề tiếng anh trước mặt Hương.


Đây là cả một tập đề, dạng sách rất dễ nhìn thấy ở thời bọn hắn.


Tập hợp vài trăm phần đề tiếng anh lại dưới dạng giấy A4 sau đó đóng thành sách.


Bình thường chỉ cần kẹp ghim vào là được, nếu muốn 'sang' hơn chút thì đóng bìa, ép hai tờ plastic ở đầu và cuối, thế là thành một tập sách tiếng anh.


Loại hình dạng này cũng không phải là sách giáo khoa trường cấp, không phải sách tham khảo được bộ giáo dục phê chuẩn mà thường là giáo viên dạy thêm hoặc gia sư tự mình sưu tầm, tự mình đóng thành sách để học sinh đi mua.


"Dương bảo Minh đi giúp Hương ".

Thấy Minh chỉ như vậy, nàng lại dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn sau đó mang theo vẻ hồ nghi.


"Dương bảo thế thật à?, với cả không phải Minh còn phải đi học thêm à? ".


Hôm nay thứ năm ngày 2/11/2003, hôm nay Minh có tiết học chiều.


"Không phải Hương cũng có tiết học sao? ".


Hắn là học thêm, nàng là học chính.


Hương nghe vậy khẽ lè lưỡi với Minh, nàng hôm nay cũng trốn học, dĩ nhiên đời học sinh ai chẳng có mấy ngày như vậy?.


"Minh có chắc chắn không đó?, đây là chương trình lớp 11 đó ".


Nàng nói bằng cái giọng hơi ngập ngừng, ngay cả với Hương dạng bài tập này cũng rất khó.


Hương biết tiếng Anh của Minh rất tốt nhưng mà... nàng cảm giác cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.


"Thì thế mới cần hai đứa cùng nghiên cứu, không phải sao ".


Thật ra mà nói chính Minh cũng không nhìn ra đây là tiếng Anh 11 bởi với hắn tiếng Anh 11 với tiếng Anh 10 cũng không khác gì nhau, nhìn ra được mới là lạ.


Nghe Minh nói vậy, Hương bất giác gật đầu, nàng bị sự tự tin của hắn ảnh hưởng, nàng cảm giác Minh nói không sai.


Vì khó mới cần hai người cùng nhau cố gắng không phải sao?, thú thật một mình nàng ở trong thư viện, vừa tra từ điển vừa làm bài tập cũng có chút mệt mỏi.


Hương dù sao cũng không phải là Dương.


Nàng mang theo suy nghĩ này, thật sự bă đầu chuyên tâm vào làm bài nhưng rất nhanh Hương bị Minh làm cho kinh ngạc.


Hương năm nay mới lớp 10 vậy mà nàng đã bắt đầu học chương trình tiếng Anh lớp 11, chỉ từ điểm này mà nói thật ra đã rất giỏi rồi.


Thế hệ Minh thường thường là thế, cái thế hệ mà vẫn chỉ giới hạn ở việc thi 3 môn chứ chưa cải cách thi đại học, hầu hết học sinh giỏi đều lựa chọn đốt cháy giai đoạn, ví dụ như năm lớp 10 sẽ học kiến thức lớp 11, năm lớp 11 sẽ học kiến thức lớp 12, năm lớp 12 thì tập trung luyện đề, làm đề nguyên cả năm, giải đến vài trăm thậm chí vài ngàn đề là bình thường, tất nhiên chỉ giới hại ở 3 môn thi đại học.


Dạng học như này ít nhất là Minh kiếp trước không theo được nhưng hiện tại thì khác hơn nữa Hương phát hiện mình lại một lần nữa không nhận ra người 'bạn' này.


Thời điểm Minh nói hắn bỏ ra cả hè học thêm tiếng Anh, Hương tất nhiên tin tưởng dù sao việc này cũng không khó tin lắm, tiến bộ của Minh bản thân Hương cũng thấy trong mắt.


Nhưng mà lúc này nào chỉ là thời gian 'một mùa hè' bỏ ra học tiếng Anh?, Hương kinh ngạc phát hiện không phải nàng cùng Minh cùng nhau làm bài tập mà là Minh giảng dạy cho nàng, hắn đang dạy nàng học.


Hắn không dùng ngữ khí giáo viên, chỉ thuần túy từ một người bạn.


Giọng nói của hắn rất ấm, cũng rất chậm.


Hắn giảng dạy cũng rất dễ hiểu bởi mỗi câu mỗi vấn đề hắn đều có thể tìm biện pháp so sánh, đều ẩn sau đó một câu chuyện ngắn, đều có thể quy về tiếng Việt, quy về những cái gần gũi nhất cho nàng hiểu, cho nàng nhớ trong đầu.


Hương học tiếng Anh qua gia sư, là cha mẹ nàng bỏ tiền thuê về, gia sư của nàng tất nhiên rất tốt, nàng nghe cha mẹ nói chị gia sư dạy mình từng là thủ khoa đại học, điểm tiếng Anh đạt 'max'.


Nhưng mà chị gia sư nhà nàng giảng còn không bằng Minh, còn không tận tình bằng hắn, không dễ hiểu bằng hắn.


Cũng không phải nói trình độ hai bên khác biệt mà là nhận thức khác nhau.

Với một số người, tiếng Anh là công cụ học tập, nói gì thì nói nó vẫn là học tập.

Lại có một số người, tiếng Anh chính là cuộc sống, là kế sinh nhai.

Về bản chất, kể cả cùng một trình độ thì vẫn có khác biệt rất lớn, đặc biệt là với một người giỏi giao tiếp như Minh thì khác biệt giữa hai bên lại càng lớn.


Lúc này Hương cũng không biết nàng cùng hắn ngồi với nhau rất gần rất gần.


Hắn có thể ngửi được mùi tóc nhẹ dịu của Hương, có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể nàng.


Phải khắc chế lắm Minh mới nhịn được không đưa tay ra vuốt khuôn mặt kia.


Hai kiếp làm người, lần đầu tiên hắn gần nàng như vậy bất quá hắn biết, có một số việc gấp không được.


Hiện tại thật ra cũng không phải thời điểm thích hợp, hiện tại Minh đang mặc sức tưởng tượng khi Hương chuyển trường, khi Hương đi học sau đó thấy hắn thì nàng sẽ có phản ứng gì?.


Khác ở chỗ, hắn không còn là bạn cùng trường với nàng, không phải là 'bạn từng cùng lớp' với nàng mà là giáo viên của nàng?.


Minh rất muốn kề sát vào tai Hương, rất muốn cắn nhẹ lên vành tai kia mà nói.


"Em không chạy được đâu ".