Chương 131: Đối lập hoàn toàn

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 131: Đối lập hoàn toàn

Băng Thần sau khi gặp cha mẹ Sở Hà thì cùng những cô nàng khác thẳng tiến về Bạch Vân quốc, người đầu tiên Băng Thần được mang đi gặp đó chính là mẹ nuôi của Trịnh Di bà chủ cũ của Thiên Võng Trịnh Sảng.

Các cô nàng khác thì được hắn ta mang về phòng trọ trước, dù cho hắn ta phong lưu chắc vị kia cũng biết nhưng không có nghĩa hắn ta sẽ mang hết đám nữ nhân đến trước mặt nàng. Ít nhiều gì cũng phải có sự đề phòng nếu không khi rắc rối xảy ra thì sẽ lắm chuyện.

Trịnh Di dẫn Băng Thần tới một tòa trạch viện ở sâu trong rừng, khi hai người đến nơi thì có vài cô gái nhanh chóng xuất hiện quỳ gối trước mặt của Trịnh Di và hắn ta:

"Kính chào tiểu thư và cô gia."

Băng Thần cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, Trịnh Di thì thản nhiên hỏi:

"Ngài ấy có ở đây không?"

Cô gái dẫn đầu gật đầu nói:

"Ngài ấy vừa mới đi về được ít lâu nhưng trọng thương không hề nhẹ, có lẽ ngài ấy đã va chạm với thế lực thù địch nào đó."

Trịnh Di lông mày nhíu chặt, Băng Thần nắm lấy tay nàng khẽ giọng nói:

"Chỉ cần là tổn thương do nguyên khí thì chỉ cần không chết thì ta vẫn có thể dễ dàng chữa trị thế nên nàng không cần lo lắng. Quan trọng nhất là chúng ta đã về đúng lúc để chữa thương cho ngài ấy, bây giờ hai chúng ta nhanh vào trong để ta xem xét vết thương của ngài ấy."

Cô nàng lúc này lông mày mới giãn ra chút ít, hai người sau đó đi vào bên trong nhà thì thấy Trịnh Sảng đã ngồi sẵn ở phòng khách để chờ đợi hai người. Ngoài việc sắc mặt nàng có chút tím tái thì không có quá nhiều điều thay đổi.

Có điều đối với vũ giả thì chính như thế này mới nguy hiểm, Băng Thần vừa tới liền chắp tay:

"Tiểu bối Băng Thần kính chào tiền bối."

Trịnh Sảnh mỉm cười nói:

"Không cần khách khí làm gì, hôm nay nhân dịp ngươi tới chắc cũng có thể nhân tiện chữa thương cho ta chứ. Sở gia hai người cùng Hoa gia phu nhân ngươi còn chữa được thì ta có lẽ không có vấn đề gì."

Băng Thần gật đầu:

"Lúc mới tới ta cũng đã thử cảm nhận sơ qua và không thấy có gì lạ cả, ngài ngồi yên đó mười phút thì có lẽ ta sẽ hoàn thành chữa trị thôi."

Trịnh Sảng gật đầu cười nói:

"Thế thì nhờ ngươi."

Băng Thần lấy ra lo thuốc quen thuộc đưa cho nàng rồi nói:

"Ngài dùng trước bình thuốc này đi như thế chữa thương sẽ nhanh hơn."

Trịnh Sảng cầm lo thuốc hơi do dự một tý nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ân cần của Trịnh Di thì vẫn uống hết, Băng Thần thì không lấy gì làm phật lòng cả bởi nàng lo lắng bị người dùng độc dược khống chế thì cũng phải thôi.

Thiên Võng bây giờ chỉ có hai lãnh đạo là nàng và Trịnh Di thế nên khống chế cả hai người tương đương với lấy được Thiên Võng quyền chỉ huy. Băng Thần nhanh chóng lập trận pháp sau đó dùng hết pháp lực thì triển chữa thương pháp thuật.

Đúng mười phút sau thủy cầu tan biến Trịnh Sảng vẻ mặt trở nên hồng nhuận, các thương tích có lẽ cũng đã lành hết thế nên nàng mới như thế. Đặt chân xuống mặt đất Trịnh Sảng nắm chặt bàn tay lại cảm nhận được thân thể của mình tràn ngập cảm giác thư thái, những vết thương trước kia hàng chục năm cũng được hắn ta chữa luôn trong một lần.

Trịnh Sảng khẽ cười nói:

"Không hổ là người được Di nhi chọn."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngài quá khen."

Trịnh Sảng lắc đầu nói:

"Ta rất ít khi quá lời, bây giờ thì ngươi đã là nam nhân của Di nhi chắc cũng có một số chuyện nó nói cho ngươi rồi chứ?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Cái này thì ta đã nghe qua rồi thế nên hôm nay ta mới đến gặp ngài để thông báo một số chuyện."

Trịnh Sảng lông mày hơi nheo lại thầm nghĩ:

"Không lẽ tiểu tử này muốn bỏ qua việc trả thù cho tiểu thư."

Nàng trầm giọng khẽ nói:

"Ngươi nói đi."

Băng Thần cười nhạt nói:

"Ngài không cần quá lo lắng, chuyện của mẹ Di nhi ta sẽ giải quyết trong lần đến Trung Châu lịch luyện sắp tới, có điều ta muốn để cho nàng ấy đến gia tộc của ta để tăng lên sức mạnh chứ ở đây ta thấy nàng đã không còn quá nhiều không gian để đột phá."

Trịnh Sảng đắn đo một chút rồi nói:

"Nàng chọn ngươi thì coi như đã tự quyết định số phận của mình ta không có phản đối, thế nhưng nàng ra mệnh hệ gì thì dù thế lực sau lưng ngươi có lớn như thế nào ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá thật thảm trọng."

Băng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Riêng cái này thì ngài không phải lo, Di nhi là báu vật ông trời ban cho ta và ta sẽ không để ai cướp nó khỏi tay ta dù cho đó có là tử thần."

Trịnh Sảng nhìn thẳng mắt hắn một lúc rồi nói:

"Bà già này nhớ kỹ câu nói này của ngươi, nơi này không có gì để tiếp đón hai ngươi, ta cũng biết ngươi còn phải đi rất nhiều chỗ khác thế nên đi trước đi."

Băng Thần tỏ ra hơi khó hiểu nhưng Trịnh Di đã kéo tay hắn rồi nói:

"Chúng ta đi thôi mẹ nuôi chắc chắn có việc riêng cần giải quyết."

Nghe thấy thế thì Băng Thần cũng đành chiều ý hai người, lấy ra một gói quà Băng Thần đặt lên bàn rồi nói:

"Có chút quà tiểu bối chuẩn bị sẵn mong tiền bối không chê."

Trịnh Sảng khẽ cười nói:

"Những thứ này tác dụng thế nào ta cũng biết rồi thế nên sao lại có thể chê được."

Băng Thần và Trịnh Di rời đi ngay sau đó, đợi khi gần quay về quán trọ thì Trịnh Di mới hỏi:

"Huynh có cảm nhận thế nào về mẹ nuôi?"

Băng Thần không chút do dự hồi đáp:

"Một người siêu cấp lý tính, ta sợ nhất là phải đối mặt với những người như thế, may mắn là có ngươi mà nàng ấy quan tâm nhất nếu không nói chuyện ba câu thì chắc chẳng biết nói gì thêm nữa. Không hiểu lúc ở kỹ viện nàng ta làm tú bà lại diễn đạt đến như thế, thật sự rất đáng nể phục."

Trịnh Di khẽ cười nói:

"Hóa ra mẹ nuôi ta là kiểu người mà huynh sợ sao, ta thấy nàng có gì đáng sợ đâu chứ, ngược lại ta còn thấy nàng rất hay đùa đấy."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Công nhận nàng rất hay nói đùa nhưng đùa kiểu đó với vẻ mặt đó thì không vui chút nào."

Hai người sau đó quay về khách sạn, Bạch Cẩm là người tiếp theo được Băng Thần chọn lựa để mang về thăm gia đình, gia đình Thẩm Tú khó nhất có lẽ nên để sau thì hơn. Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Cẩm thì sau một tiếng phi hành hai người đã tới Bạch gia tổ trạch.

Cũng có vài người đi ra chặn hai người lại nhưng khi thấy Bạch Cẩm đi cùng Băng Thần thì họ lập tức cúi đầu chào hỏi, dù ngốc đến đâu thì họ cũng biết đây là cô gia. Theo các tin đồn từ Thiên Nguyên học viện thì cô gia thân phận không tầm thường thế nên không thể đắc tội.

Một người nhanh trí bóp nát ngọc truyền tin thông báo cho gia chủ biết trước, đang ngồi bàn chuyện cùng lão bà thì Bạch Toàn bỗng nhiên thấy ngọc giản truyền tin chỉ dùng khi khẩn cấp bị bóp nát.

"Gia chủ tiểu thư mang cô gia về thăm nhà."

Bạch Toàn cùng mấy vị phu nhân ánh mắt lập tức thay đổi trở nên gấp gáp hơn, hắn ta nhanh chóng ra quyết định:

"Mấy người các ngươi nhanh đi kêu người chuẩn bị tiệc thật thịnh soạn vào, con rể thân phận không tầm thường nhất định không được làm con gái mất mặt rõ chưa."

Không ai đáp lời hắn ta nhưng tất cả đều đi làm việc mình cần làm, vài phút sau Băng Thần cùng Bạch Cẩm tiến vào từ cổng chính thì thấy thảm lụa đã được dải đến tận chân, Bạch Toàn vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.

Bạch Toàn đi tới mỉm cười nói:

"Hai người các ngươi vất vả rồi nhanh vào trong nhà."

Băng Thần vẫn rất lễ độ giới thiệu chính mình:

"Chào ngài ta tên Băng Thần."

Bạch Toàn mỉm cười nói:

"Quả nhìn lời đồn còn có chút thiếu sót, ta không tưởng tượng được trên thế gian lại có ngươi anh tuấn tài ba như thế, Cẩm nhi thật sự quá là may mắn mà."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Bá phụ quá lời tiểu bối chỉ là có chút tài lẻ không đáng nói tới, hôm nay ra mắt gia đình mang theo chút quà mong ngài nhận cho, đồ của ngài và các vị bá mẫu ta đã xếp riêng mong mọi người hài lòng."

Bạch Toàn cười híp mắt nói:

" Quà cáp làm gì chỉ cần có ngươi đến là Bạch gia quá mức hãnh diện rồi, mau mau vào trong nhà thôi."

Băng Thần đi vào trong nhà mà lòng thầm nghĩ:

"Quả nhiên Trịnh Sảng và Bạch Toàn là hai thái cực hoàn toàn đối nghịch, đi tới hai nơi mà cách đãi ngộ chẳng giống nhau chút nào cả."