Chương 135: Thiên Mệnh Bút

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 135: Thiên Mệnh Bút

Thẩm Vân thấy Băng Thần dừng lại thì hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Băng Thần cũng không dấu giếm mà nói luôn:

"Ta cảm nhận được một luồng khí tức rất quen thuộc, không biết ta có thể chạm vào cây bút kia không?"

Thẩm Vân nhìn theo Băng Thần thì thấy cây bút nằm trên đỉnh tháp giữa sân lớn của Thẩm gia, nàng quay lại gắt giọng nói:

"Thứ đó thì không thể được mau vào nhà thôi, đừng đề cập tới chuyện đó trước mặt anh của ta nếu không thì ngươi vào Tú nhi còn lâu mới tới lại với nhau."

"Cứu ta Băng Thần "

Âm thanh quen thuộc nhưng Băng Thần không nhớ được mình đã nghe ở đâu, thấy Băng Thẫn vẫn chăm chú vào chiếc bút thì Thẩm Tú kéo áo hắn rồi nói:

"Thứ này là bảo vật trấn tộc của chúng ta, ngươi mà đụng vào thì nhất định sẽ gây ra phẫn nộ đối với mọi người."

Băng Thần cười khổ nói:

"Nàng không nghe thấy nó đang gọi ta sao?"

Thẩm Tú kéo hắn đi rồi nói:

"Thời gian vừa rồi ngươi sinh hoạt không điều độ nên đầu óc có vấn đề rồi đấy."

Băng Thần không biết diễn tả cảm giác của mình như thế nào để nàng biết nhưng trước tiên thì hắn nên đè nén lại cảm giác này mai sau nếu có thời cơ thì tính tiếp. Thẩm Vân khi thấy Băng Thần không chú ý đến cây bút thì mới chuyên tâm dẫn đường.

Đi qua cánh cổng thì đã thấy không ít người tập trung tụm năm tụm bảy, bọn họ ngồi trên bàn đá uống trà đánh cờ. Sự xuất hiện của hắn ta một lúc lâu sau đó mới thu hút sự quan tâm của bọn họ và những người thanh niên dùng ánh mắt không có chút thiện cảm nào nhìn Băng Thần.

Trong ánh mắt của bọn họ toát lên vẻ khinh thị khiến Băng Thần cực kỳ khó chịu, người của Băng gia chưa bao giờ phải chịu ánh mắt đó cả. Chưa kể Băng Thần cũng chỉ là một thanh niên thế nên bảo hắn ta kiềm chế trong tình huống này rất khó.

Khí thế khủng khiếp từ huyết mạch, tu vi, thể chất đàn áp tới khiến cho tất cả mọi người đều phải nhíu mày, những người già nhanh chóng tạo ra kết giới che chắn cho mấy người trẻ tuổi mới giữ được họ đứng vững trên sàn.

Băng Thần sau đó cười khinh bỉ quét qua mấy tên thanh niên kia khiến những người này cực kỳ tức giận, có điều bây giờ thì họ đã biết mình thua xa người này. Nếu còn cố tỏ vẻ thì họ chẳng khác nào khỉ đang làm xiếc cả nên cảm đám chỉ có thể tức giận nhìn Băng Thần với ước mơ có thể giết người bằng mắt.

Những người già bắt đầu cũng chú ý đến Băng Thần, thực ra chuyện của Thẩm Tú bọn hắn đều có nghe qua rồi nhưng không nghĩ tới Băng Thần lại mạnh đến mức độ đó.Băng Thần cũng khá bất ngờ khi thấy gia tộc của Thẩm Tú cũng có nhiều người mạnh mẽ như thế, điều này chừng tỏ Thẩm gia sức mạnh ẩn dấu bên trong vô cùng khủng khiếp.

Tất nhiên không thể bỏ qua khả năng tất cả bọn họ suốt ngày lúc nào cũng như thế này, những thanh niên kia thì thiên phú cũng chỉ thuộc hàng tầm thường. Với cách hành xử cũng như qua lời kể của Thẩm Tú thì khả năng bọn họ chẳng thèm ẩn dấu thực lực không nhỏ.

Ba người đi khoảng năm phút nữa thì mới đi vào trong nhà, lúc này một mỹ phụ nhân đi ra mang trên mặt vẻ vui mừng nhìn Băng Thần. Thấy hắn ta đẹp trai sáng láng thì nàng ta vui vẻ ra mặt, có con rể như thế này thì còn đòi hỏi gì nữa.

Nàng yêu và lấy một kẻ chẳng bình thường về đầu óc thế nên chẳng bao giờ muốn con gái của mình lấy một người như cha nàng. Sống với một người dở hơi như thế thì tình cảm không sớm thì muộn cũng phải nhòa, đây cũng là tình trạng chung của nữ nhân Thẩm gia.

Lúc còn trẻ thì hâm mộ thơ ca các kiểu nên mới thích những kẻ có vẻ tài tử thư sinh như mấy người của Thẩm gia nhưng sống chung mới biết họ sống chán gần chết. Có lẽ đó cũng là một trong những nguyên do khiến cho Thẩm Tú gục ngã trước Băng Thần nhanh như thế.

Mấy nam nhân trong gia tộc thì quá mức nhàm chán, những kẻ khác nếu không giả tạo thì cũng quá mức cuồng nhiệt khiến nàng không cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh. Chỉ có Băng Thần với kiểu quan tâm đúng lúc mới khiến nữ nhân cảm thấy dễ chịu, nàng lúc này giống như ở trên xa mạc vớ được lý nước đá vậy, cầm trên này là muốn cạn ly.

Trước khi đi vào trong Băng Thần khẽ liếc ra ngoài thì thấy những người ngồi ngoài kia lại tiếp tục đánh cờ ngâm thơ cùng nhau, mấy thanh niên đứng kế bên thì chỉ biết gật đầu phụ họa cho các lão giả.

Băng Thần lắc đầu ngao ngán đi theo hai cô nàng vào trong, Thẩm Vân khi này mới cười hỏi:

"Cái gia tộc này rất nhàm chán phải không?"

Băng Thần gãi đầu cười một tiếng nhưng không trả lời, chẳng lẽ hắn ta lại nói gia tộc này quá mức nhàm chán, xung quanh đây cũng không phải ít người thế nên hắn chỉ cười.