Chương 134: Cảm giác quen thuộc

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 134: Cảm giác quen thuộc

Băng Thần ngay hôm sau thì tích cực đi qua bên Thẩm gia ngay, Trung Châu chắc chắn đã bắt đầu chuẩn bị có những biến động lớn rồi. Thánh Giáo có Lâm Thiên Linh thanh tẩy thế nên đại loạn là cái chắc, vốn chuyện đó không liên quan đến hắn ta nhưng Lâm Thiến Thiến và Vũ Tình cũng tham gia thành ra hắn cũng phải nhảy vào.

Tuy hắn ta chưa có quan hệ chính thức với hai nàng thế nhưng sau một thời gian dài chung sống cũng có cảm tình với nhau, trong ánh mắt của hai nàng hắn nhìn ra trong họ đã có chút cảm tình với hắn ta. Chưa kể ông bà đặc biệt thích hai nàng, dù bọn họ chưa có quan hệ gì cả nhưng Lâm Thư đối xử với bọn họ chẳng khác nào cháu dâu của nàng.

Thể chất của hai người cũng quá tốt nếu có thể chinh phục được thì tu vi hắn cũng sẽ thăng tiến một đoạn dài, quan trọng nhất là các nàng cũng vô cùng xinh đẹp. Mấy người tại Thiên Nguyên thì có lẽ không cần lo bởi vì một thời gian nữa chắc chắn Đạo Tinh sẽ mò tới và hắn ta có vệ sĩ miễn phí cho Từ Hoa, với thân phận của hắn ta thì chắc cho tiền những kẻ khác cũng không dám động vào.

Thẩm gia sơn môn

Băng Thần cùng Thẩm Tú đi gần tới nơi thì nàng nhỏ giọng nói:

"Chúng ta xuống đi bộ đi, phạm vị mười dặm không được phép phi hành, đây là quy định của tổ tiên chúng ta mong ngươi thông cảm."

Băng Thần xoa đầu nàng rồi nói:

"Chỉ có chút chuyện đó đương nhiên không vấn đề, ta không muốn ra mắt lại bị coi là thiếu lễ phép."

Thẩm Tú nghe hắn nói thế thì mới sực nhớ ra rằng có khá nhiều điều phải cho hắn ta biết trước:

"Có một số chuyện ta quên không nhắc cho ngươi biết, thứ nhất là chỗ gia tộc của ta dù tu vi cao đến đâu trong khuôn viên của gia tộc cố gắng tránh việc phi hành, trừ những trường hợp bất khả kháng mới có thể vi phạm.

Thứ hai tặng quà thì cứ để ta giúp ngươi chuyển cho mẹ của ta tấm lòng chắc chắn sẽ được ghi nhận, còn chuyện tặng quà trước mặt thì không tốt lắm trừ khi đó là thức ăn. Tất nhiên chẳng mấy người chọn thức ăn làm quà tặng cả, ta cũng không muốn ngươi phá cách làm gì bởi mấy người trong gia tộc ta tính tình rất kỳ quái."

Băng Thần nghe thế thì hơi suy nghĩ rồi nói:

"Ta nghe đến tặng thức ăn thì còn đang định tặng cho gia đình các ngươi hai còn Hoàng Kim Trư mà ta lấy từ trong Thủy Vũ thắng cảnh, chúng qua bàn tay chế biến của Liên nhi thì vị ngon không cần phải nói."

Thẩm Tú nghe thế thì khẽ liếm môi rồi nói:

"Cái này thì huynh mà gửi riêng cho mẹ ta thì đảm bảo nhận luôn điểm mười."

Băng Thần nghe thể thì khẽ cười nói:

"Thế ta tặng nàng nước thuốc thanh xuân thì được 20 điểm rồi."

Thẩm Tú mỉm cười nói:

"Nàng ấy thiên phú rất kém thế nên hơn 60 mới tấn thăng Vũ Hoàng, trẻ ra mười một tuổi chắc cũng chẳng quan trọng lắm với nàng, có điều sẽ có một người rất thích. Huynh làm nàng vui vẻ thì khi Trung Châu chắc chắn sẽ có chỗ nhờ vả."

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

"Ai thế?"

Thẩm Tú mỉm cười nói:

"Cô cô của ta, nàng ây đang làm việc trong Đạo Giáo nghe đâu chức vị cũng không thấp chút nào, tuổi không lớn nhưng tu vi thì đã Vũ Tôn rồi, siêu cấp thiên tài của gia tộc ta đấy."

Băng Thần nghe thế thì hơi bất ngờ bởi vì cô cô của nàng ta nhiều lắm cũng chỉ gần 200 tuổi thôi chứ không thể hơn được, nàng cùng Thẩm Đằng trẻ trung như thế nếu cô cô của nàng còn trẻ thì thì chứng tỏ cha mẹ của hai người đến già vẫn rất mặn mà với nhau.

Nhưng nghĩ một lúc thì thấy cũng đúng thôi người của thế giới này bảo dưỡng tốt như thế đâu giống như Trái Đất vài chục tuổi thì hàng họ đã có dấu hiệu hết đát. Cha của Thẩm Tú dù có theo Văn đạo thì chắc chắn tu vi cũng sẽ không cạn.

Có điều tu vi của bọn họ cao hay thấp có lẽ không phải điều hắn ta quan tâm, người duy nhất hắn ta quan tâm chính là cô cô của Thẩm Tú. Hắn ta đảm bảo nàng ta cũng rất muốn được thấy hắn ta bởi thân phận bí ẩn của hắn có lẽ cũng được truyền về gia tộc bọn họ rồi.

Người cô cô như thế không đời nào chấp nhận chuyện cháu gái nàng ta quen biết một kẻ nàng hoàn toàn không biết gì cả, thân phận của nàng ta càng cao thì nàng chắc chắn càng không bao giờ chấp nhận như thế.

Một đại gia tộc thế nhưng trên đường đi lên núi của họ lại không có bất kỳ ai canh gác cả, Băng Thần thấy rất lạ nên hỏi:

"Gia tộc nàng không có hạ nhân canh phòng hay sao?"

Cô nàng mỉm cười nói:

"Ít nhất thì khu vực này vẫn chưa, gia tộc chúng ta bây giờ không gây thù chuốc oán sống cũng rất thầm lặng thế nên mọi người khá thoải mái."

Băng Thần đang tính hỏi gì thêm thì thấy vẻ mặt của nàng sáng lên nhìn về phía trước, hắn quay sang thì thấy một cô gái mặc bạch y mỉm cười đứng nhìn hai người từ xa. Ánh mắt hắn ta nhíu lại quan sát thông tin của người này thì không khỏi bất ngờ.

Tính danh:Thẩm Vân

Huyết mạch: Lan Hoa Yêu Vương (Thánh cấp)

Thể chất: Yêu Tinh Chi Thể (Thánh cấp)

Nguyên tố: Quang, Mộc

Tu luyện:Nguyên khí

Nguyên khí: Vũ Đế nhị trọng

Pháp Thuật: Không

Lực chiến đấu: 14 vạn - 15 vạn

Sinh mệnh: 2000

Công pháp: Vạn Hoa Quyết

Chiêu thức: Vạn Hoa Kiếm Pháp, Âm Dương Quyền.

Vũ khí: Thanh Tâm Kiếm

Trung thành: 60 (Bình thường)

Đánh giá:Thiên phú tốt, thực lực bình thường.

Thẩm Vân khi Băng Thần lại gần thì mới nhận ra rằng bản thân mình thua tu vi người thanh niên trẻ tuổi này, người ta nói thân phân bạn trai Thẩm Tú rất lớn nàng không tin nhưng bây giờ có vẻ không phải phóng đại rồi. Nghe nói tuổi cũng còn rất nhỏ chứ không có quá lớn, những thiên tài nàng đang dạy cũng không thấy ai giỏi đến như thế.

Gần 20 nhưng đã Vũ Đế nghe thôi đã thấy hư cấu rồi, nếu không phải hắn ta đứng trước mặt của nàng thì nàng không đời nào tin tưởng. Nàng không thể biết được Thẩm Tú phải lòng một kẻ như Băng Thần là phúc hay họa nữa, các thế lực lớn rối rắm thế nào nàng cũng biết thế nên thực sự nàng không muốn Thẩm Tú dính vào.

Trước kia nàng đã từng nghĩ cháu gái phải lòng người nào đó trong mấy thế lực trong khu vực sẽ như thế nào, vốn đã tưởng đủ khủng bố không ngờ người này còn khủng bố hơn gấp ngàn lần. Người như thế này thì nàng phải nghiên cứu thật kỹ trước khi đưa ra nhận xét cho cháu gái của mình.

Băng Thần thấy ngoài đẹp thì cô nàng này chẳng có gì đặc biết nhưng thiên phú như thế này cũng đủ để đứng đầu gia tộc nhỏ bé này rồi, Thẩm Vân mỉm cười nói:

"Mọi người đang đợi hai người các ngươi nhanh vào, Thẩm Đằng cũng về rồi đấy."

Nàng đi tới khoác vai cháu gài rồi nhỏ giọng cười đùa:

"Cháu đi đâu mà kiếm ra loại cực phẩm này?"

Thẩm Tú bĩu môi:

"Để lúc khác được không cô cô."

Trong lúc bọn họ lo nói chuyện thì Băng Thần bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó rất quen thuộc từ tận sâu trong linh hồn giống như hắn ta từng sở hữu luồng khí tức kia vậy. Hắn chép miệng nói nhỏ:

"Lạ nhỉ, rốt cuộc là cái gì?"