Chương 130: Tiến tới Trung châu

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 130: Tiến tới Trung châu

Đi tới sau lưng nàng hắn ôm lấy nàng vào lòng mình, ban đầu nàng hơi dãy giụa nhưng cuối cùng thì chỉ hừ nhẹ một tiếng sau đó tỏ ra hờn dỗi. Mấy cô nàng khác thấy thế thì cười khúc khích bởi khi Băng Thần đi về Trái Đất thì người hay nhắc tới hắn nhất lại chính là Thẩm Tú.

Băng Thần cũng biết trong đám nữ nhân của mình thì lão sư thiệt thòi nhất nên cũng không quan tâm thái độ của nàng mà chỉ nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Ta biết lỗi của mình rồi nàng đừng giận nữa."

Thẩm Tú nghiêm giọng nói:

"Thế từ mai ngươi có còn như thế không?"

Băng Thần thật thà nói:

"Còn "

Thẩm Tú mắt trợn lên tức giận nhìn hắn, Băng Thần cười nói:

"Thế giới võ đạo này biến cố xảy ra liên tục, nàng kêu ta đảm bảo thì ta làm sao dám."

Nghĩ đi nghĩ lại thì nàng thấy hắn ta nói cũng đúng, thở dài một hơi nàng chẳng biết nói gì hơn, Băng Thần thấy náng đã hết hờn dỗi thì mới nhẹ giọng nói:

"Tuy ta có đi đâu nhưng các nàng chỉ cần biết ta vẫn an toàn là được, quan trọng nhất là dù có ta ở bên hay không thì các nàng cũng phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu ta rời xa mà các nàng có chuyện gì thì khi ta trở về chắc chắn cảm giác tội lỗi sẽ không tránh khỏi, các nàng không muốn một Băng Thần suốt ngày cười vui lại trở nên buồn rầu chứ."

Thẩm Tú nhìn hắn bĩu môi:

"Coi như ngươi nói hay, thế bây giờ ngươi có dự định gì không?"

Băng Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Trước tiên ta đang tính đi tới Trung Châu một thời gian để lịch luyện, còn các ngươi thì có lẽ lên đi tới Trái Đất để tăng cường và học hỏi thêm về pháp thuật cũng như ra mắt gia đình ta."

Mấy nàng nghe thấy Băng Thần muốn đi tới Trung châu để lịch luyện thì chuẩn bị ý kiến nhưng khi nghe tới chuyện ra mắt người nhà hắn ta cả đám lại tỏ ra lo lắng. Thẩm Tú nhỏ giọng nói:

"Như thế có quá sớm hay không, các nàng còn gặp hai ngài ấy nhiều lần rồi chứ ta thì đã được mấy lần đâu, với lại công việc giáo viên của ta khó có thể nào ngặt quãng được."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thứ nhất ngươi thử hỏi Liên nhi xem ông bà ta ngoại ta hiền từ như thế nào, bà ngoại ta lại còn là một giáo viện kinh nghiệm xuất chúng rất đáng để ngươi học hỏi. Với lại bên đó những loại tài nguyên đặc biết để tu luyện ma pháp cũng có thế nên tu vi các ngươi sẽ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều."

Trịnh Di nhỏ giọng hỏi:

"Sao huynh không đưa chúng ta tới Trung châu để lịch luyện?"

Băng Thần lắc đầu thản nhiên nói:

"Thứ nhất lần này đi đến Trung Châu sẽ có tranh đấu rất lớn thế nên ta thật sự không thể mang các nàng theo được, thứ hai lần này có ít chuyện riêng ta cần giải quyết mà các nàng đi theo sẽ rất dễ lôi kéo rắc rối."

Bạch Cẩm tức giận:

"Huynh nghĩ chúng ta sẽ gây rắc rối hay sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta nghĩ các nàng chỉ cần để lộ mặt thôi thì đã đủ kéo đầy rắc rối tới rồi đấy, ông bà ta cũng rất hay nhắc tới mấy người cháu dâu không lẽ các nàng muốn để cho họ thất vọng."

Mấy cô nàng vừa thấy Băng Thần ra tối hậu thư thì ai nấy cũng phải cúi đầu, tuy Băng Thần nói thế để hù các nàng thế nhưng ông bà hắn có nhắc đến mấy cô nàng nhiều thật. Trung châu chắc chắn sẽ rất lắm chuyện thế nên hắn ta không muốn các nàng dính vào những nguy hiểm như thế này, dù sao các nàng vẫn chỉ là những cô gái đến từ vùng hẻo lánh sử dụng cảm xúc nhiều hơn cái đầu.

Băng Thần lúc này chỉ mỉm cười đợi các nàng xem câu trả lời cuối cùng của các nàng như thế nào, Bạch Cẩm rất nhanh liền đưa ra quyết định của mình:

"Mấy ngày nữa ta đi về nhà xin phép cha mẹ đã rồi sẽ sang Trái Đất, dù sao đi một thời gian dài như thế lại không có tin tức trở về sẽ khiến bọn họ lo lắng, tốt nhất là huynh đi chung với ta nhé Băng Thần."

Thở phào nhẹ nhõm một hơi Băng Thần khẽ nói:

"Như thế cũng được."

Trịnh Di lúc này cũng vội vàng lên tiếng:

"Tiện đường huynh cũng đưa ta đi gặp mẹ nuôi luôn mất công nàng ấy lo lắng."

Băng Thần cười một tiếng rồi nói:

"Các nàng ai còn muốn ta dẫn về nhà thì nói luôn một thể để ta còn sắp xếp."

Cuối cùng thì ngoài Tống Ảnh Liên không biết cha mình đang ở nơi nào thì các cô nàng khác đều muốn đưa Băng Thần về cho người nhà của mình xem mặt.Thẩm Tú ban đầu tuy có do dự nhưng cuối cùng vẫn quyệt định như những cô nàng khác.

Băng Thần bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tặng quà gì và nói những gì khi gặp những trưởng bối của các nàng, trong khoảng thời gian hơn một tuần sau đó Băng Thần liên tục hỏi thăm về tính cách cũng như sở thích của bọn họ.

Sau đó Băng Thần phát hiện ra một điểm chung là các vị nhạc phụ đều thích những gì có lợi còn các nhạc mẫu thì vẫn như mọi nữ nhân khác, thứ họ cần nhất chính là thanh xuân, nghe nói khoảng thời gian hắn đi về Trái Đất các nàng cũng đã có lúc về thăm gia đình và được mẹ cũng như họ hàng đề cập về nước thuốc thanh xuân.

Băng Thần cũng nhờ đó mà cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều, khó khăn nhất chắc chỉ có cha của Thẩm Tú gia chủ của Thẩm gia, người của Thẩm gia nhiều đời đều làm giáo viên dạy khắp nơi.

Thẩm gia cũng không bao giờ dựa vào bất cứ thế lực nào cả bởi vì theo họ mỗi người đều có con đường riêng của mình, gia tộc nếu ngả theo bất cứ thế lực nào thì sẽ trở thành cản trở cho con đường sau này của hậu bối.

Thế nhưng đến đời của Thẩm Phong cha của Thẩm Tú thì con đường riêng của cả gia tộc đều đổ vào Thiên Nguyên khi đời trước vướng vào tranh đấu khiến cho gia tộc bị tổn thất khá nặng, siêu cấp danh gia lại trở thành một gia tộc không có mấy tiếng tăm.

Thiên Nguyên học viện tuy không lớn nhưng dựa vào nó họ có thể yên bình trong một thời gian rất dài để hồi phục nguyên khí, nghe Thẩm Tú kể Băng Thần mới biết có rất nhiều gia tộc tưởng chừng bình thường ai ngờ lại rất oách.

Thời gian trôi rất nhanh và ngày xuất hành của hắn ta cùng các nàng đã tới, Băng Thần chuẩn bị phải đối mặt với tất cả các phụ huynh của những cô gái hắn ta đã trêu chọc. Tuy không có gì đáng lo lắng thế nhưng nếu bảo hắn ta hoàn toàn không có chút nào lo lắng thì đó chính là dối trá.

Cha mẹ của Sở Hà ở ngay Thiên Nguyên thành thì không có gì đáng nói cả nhưng mấy người còn lại thì ai biết được.