Chương 137: Đổi trác

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 137: Đổi trác

Đợi Thẩm Tú cùng Thẩm Vân đi về thì tiệc đón tiếp Băng Thần cũng diễn ra đúng như dự kiến, có điều không khí bữa tiệc này khá tệ. Ngồi cạnh nàng Băng Thần nhỏ giọng hỏi:

"Nàng đã thuyết phục được cô cô giúp đỡ chưa?"

Thẩm Tú gật nhẹ khẽ nói:

"Tất nhiên là được có điều nàng cũng muốn đi theo."

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

"Công việc của nàng ta tại Đạo Môn thì sao?"

Thẩm Tú nghĩ một lúc rồi nói:

"Nàng từ lúc làm đệ tử thì đã gần như không có nghỉ phép thế nên nàng xin nghỉ một thời gian chắc cũng không có vấn đề, huống chi nếu có chúng ta cũng có thể nhờ Đạo Tinh giải quyết mà."

Băng Thần cũng đã tưởng tượng ra tình huống này nên không tỏ ra quá bất ngờ, hắn nhẹ giọng nói:

"Nàng đừng nói thêm với nàng ta cái gì để khi qua bên Trái Đất rồi giải thích sau cũng không muộn. Ta thật sự không muốn mấy người trong gia tộc của nàng biết thêm cái gì như thế chẳng tốt cho họ cũng chẳng tốt cho chúng ta."

Thẩm Tú chép miệng nói:

"Cái này ta biết rồi ngươi không cần nhắc, nàng ấy cái gì cũng hiếu kỳ quá mức vừa nãy ta chỉ kể đại khái sau đó lấy Đạo Tinh và mấy người kia ra để nàng không hỏi gì thêm. Chuyện nhà ta trên cơ bản đã giải quyết chuyến đi lần này của ngươi coi như mã đáo thành công."

Băng Thần thở dài nói:

"Ta nghe nàng kể đã biết nhà ngươi toàn người dở hơi nào ngờ bọn họ còn quá đáng hơn ta nghĩ, không biết mai này ông ngoại ta tới bọn họ có dám như thế không. Nếu đám bọn họ có gan đó ta đảm bảo ngài ấy sẽ cho cả đám bọn họ hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này."

Mẹ của Thẩm Tú lúc này cũng đi lại bên cạnh cười nói:

"Băng Thần thật là chu đáo thuốc kia thật sự rất có tác dụng."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Cái này là tiểu bối phải làm bá mẫu vui thì ta cũng cảm thấy vui, trong số quà của ta còn rất nhiều đồ tốt ngài cứ từ từ sử dụng nếu hết nói với ta một tiếng để ta chuẩn bị thêm."

Nàng nhìn phu quân mình ngồi uống rượu ở đằng xa thì khẽ nói:

"Đời ta thật xui xẻo khi chọn nhầm chồng nhưng may mắn Tú nhi lại không đi thích loại dở hơi kia giống ta, tính cách nàng có chút thương người với lại hay nghĩ về người khác. Chăm sóc nàng giúp bá mẫu ta sợ nàng cứ như thế này thì chỉ có thể chịu thiệt về thân mà thôi."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Lúc mới biết nàng ấy thì ta còn không biết chuyện nàng mang hết cống hiến của mình đi giúp đỡ học sinh khó khăn, người ta nói náng ấy đến với ta giống như phép bù trừ vậy. Nàng ấy hoang phí khiến ta càng có thêm động lực để phấn đấu nếu không sao kịp kiếm thêm để nàng ấy phá."

Thẩm Tú nhìn hắn hừ một tiếng bất mãn nói:

"Từ lúc quen biết ngươi đến giờ ta đã rất tiết kiệm rồi đấy, với lại giúp người là tốt mà."

Băng Thần ánh mắt trìu mến nhìn nàng khẽ nói:

"Ta biết chứ nhưng tạm thời ta còn lo được nếu nàng muốn giúp đỡ người khác thì cũng phải nghĩ đến lấy lại lợi ích gì từ bọn họ. Cho không bọn họ cũng không phải giải pháp tốt đâu, như thế rất dễ tạo ra loại người chỉ biết dựa vào người khác hoặc đám vô ơn."

Thẩm Tú thở dài nói:

"Nhưng khi giúp người ta ít khi nghĩ đến chuyện được người khác đền đáp lắm, ngươi thử nghĩ xem có cách nào hợp lý thì nói cho ta biết để ta làm theo."

Băng Thần gật đầu nói:

"Trong thời gian nàng đi qua Trái Đất thì ta sẽ suy nghĩ về vấn đề này chứ bây giờ ta có nhiều chuyện để lo lắng hơn. Trước tiên giải quyết xong hết những vấn đề kia cái đã, nàng đi qua Trái Đất nhớ phải chuyện tâm tu luyện sau này thành tài thì giúp đỡ ta."

Thẩm Tú gật đầu cười nói:

"Ta biết rồi."

Mấy người Băng Thần nói chuyện vui vẻ khiến những người khác cảm giác mình hơi thừa, Thẩm Vũ thì chỉ biết cười khổ chứ không biết làm cách nào để khiến cả hai bên vừa lòng. Nhưng làm mất lòng đám người này còn hơn làm mất lòng lão bà thế nên hắn chọn cách giả mù.

Nhìn Thẩm Vân thì hắn ta đoán nếu mình có hỏi thì chắc nàng cũng sẽ đồng ý cho Thẩm Tú đi về gia tộc Băng Thần tu luyện. Nghĩ đến đây hắn cũng đi lại sau đó cười nói:

"Sau một khoảng thời gian suy nghĩ ta cảm thấy cho Thẩm Tú đi ra ngoài tu luyện cũng tốt, phiền ngươi giúp đỡ thông báo với bên Thiên Nguyên. "

Băng Thần nghe thế thì vui vẻ nói:

"Đa tạ bá phụ đã thông cảm, chuyến đi lần này có cả cháu gái của Sở Hoàng viện trưởng thế nên nếu có Tú nhi đi cùng thì ngài ấy chắc càng vui vẻ chứ không thể nào khó chịu được."

Thẩm Vũ thở phào một hơi nói:

"Cha ta khá nặng tình với cựu viện trưởng thế nên con cháu tu luyện trong Thiên Nguyên thì nhất định không được gây ra cái gì khiến ngài ấy phật lòng. Nhân đây ta cùng xin lỗi vì sự khó chịu ngươi trải qua khi đến đây nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mong ngươi thông cảm."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngài làm con thì lo lắng đến cảm nhận của cha mình thì cũng phải thôi thế nên ta cũng không có cảm giác quá mức khó chịu. Có điều sau này nếu ông bà ta đến thăm mà họ vẫn giữ thái độ đó thì không ổn chút nào bởi ông ta tính tình có chút nóng nảy."

Thẩm Vũ cười nói:

"Cái này thì ngươi yên tâm trong thời gian này ta sẽ làm công tác tâm lý cho bọn họ, cánh cổng của Thẩm gia luôn luôn rộng mở chào đón hai vị tiền bối đến thăm. Có điều ta có thể hỏi tại sao lúc ngồi trong phòng khách ngươi cứ nhìn lên chỗ Thiên Mệnh Bút hay không?"

Băng Thần nhìn về hướng cây bút rồi nói:

"Tuy lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng ta có cảm giác như đã nhận chủ thứ này rồi, ta nghĩ có khi bây giờ ta triệu hồi nó sẽ đến đây ngay lập tức. Chưa kể ta còn nghe được một âm thanh kêu cứu cứ đều đều không dứt, nếu chỉ lúc mới đến thì có thể là do ta ảo giác nhưng thời gian quá dài như thế này thì chắc chắn có gì đó rất lạ."

Thẩm Vũ nghe thế hơi suy nghĩ rồi nói:

"Ngươi thử triệu hồi nó xem thế nào."

Băng Thần cười khổ nói:

"Nhỡ không phải ta nhầm mà nó bay tới thật thì sao, lúc đó đám người kia đảm bảo sẽ có thời cơ để nói này nói nọ. Quan trọng nhất nó là bảo vật trấn gia của Thẩm gia ta dù triệu hồi được nó cũng không thể mang đi thì triệu hồi làm gì."

Thẩm Vũ cười nói:

"Có một điều rất ít người hiểu Thẩm gia đó chính là đám người kia luôn miệng thủ họ bảo vật trấn gia nhưng chỉ cần lợi ích đủ lớn đổi lại thì cái gì họ cũng bỏ được. Với lại thứ kia cha ta tuy biết nó rất mạnh nhưng không thể sử dụng nếu mang cho cháu rể thì chắc ngài ấy cũng không phản đối đâu.

Với lại Văn Thần Thẩm Vũ ta dù đã rút khỏi giang hồ từ rất lâu rồi thế nhưng trong gia tộc chỉ cần không vi phạm nguyên tắc chung thì ta có thể xử lý hết. Chỉ không biết ngươi có sẵn sàng bỏ ra cái giá lớn để khiến đám ngươi kia vừa lòng hay không thôi."

Băng Thần không chút suy nghĩ nói:

"Ta thì không thiếu bất cứ thứ gì thế nên khi xuất hiện thứ ta cần thì dùng cái giá gì ta cũng phải cố gắng lấy về cho bằng được. Ngài nói chuyện với bọn họ trước đi rồi ta thử cũng không muộn, cứ hỏi họ xem đám người đó muốn những thứ gì chỉ cần bỏ ra được thì ta sẽ cho họ."

Thẩm Vũ mỉm cười nói:

"Nếu chuyện lần này chót lọt thì đảm bảo cái nhìn của họ về ngươi sẽ đổi khác hoàn toàn."

Băng Thần nhẹ giọng hỏi:

"Nếu ta thật sự lấy cây bút đi thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Thẩm Vũ mỉm cười nói:

"Thì sẽ có một thứ khác nằm thay thế tại vị trí của Thiên Mệnh Bút, một ngàn năm nhưng bảo vật trấn gia đã đổi ba lần rồi ngươi không cần phải nghĩ nhiều. Thiên Mệnh Bút mang lại luồng khí tức rất tốt mới khiến nó nằm trên đó thôi, cha ta cũng muốn thay thế nó rồi nhưng chỉ là chưa có lý do mà thôi."

Băng Thần chờ đời khoảng nửa tiếng, trong thời gian này Thẩm Vũ liên tục liên lạc với các thành viên cấp cao đứng đầu trong gia tộc. Thông qua bọn họ thì cuối cùng hắn ta cũng tổng hợp được những gì mọi người trong gia tộc muốn.

Hắn ta làm gia chủ cũng không sai khi hoàn toàn đoán không sai chuyện tất cả mọi người sẽ đồng ý, một lúc sau khi thống nhất thì Thẩm Vũ mang về một bản danh sách đưa cho Băng Thần.

Nhìn vào tờ giấy Băng Thần hơi nhíu mày, Thẩm Vũ cùng những người khác thấy thế thì lo lắng tưởng quá nhiều đang muốn hạ giá thì Băng Thần khẽ nói:

"Chỉ có như vầy thôi sao?"

Thẩm Vũ nghe thấy Băng Thần nói thế thì gật đầu nói ngay:

"Chỉ có như thế thôi."

Mẹ của Thẩm Tú nhìn vào tờ giấy rồi nói:

"Bằng này đủ để gia tộc này duy trì trăm năm rồi."

Mấy người khác đang tập trung thế nên nghe rất rõ nàng nói, tất cả những ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía nàng chỉ cầu xin nàng im đi. Thẩm gia chỉ có dạy học kiếm tiền thế nên từ khi về Bạch Vân quốc sinh sống thì tài nguyên đã dần cạn kiệt.

Tu vi của thành viên trong gia tộc không nhỏ chút nào thế nên có thể kiếm được tài nguyên tu luyện chính là chuyện sống còn chứ không như món đồ chỉ trưng chứ không xài được. Băng Thần mỉm cười nói:

"Cám ơn mọi người đã thông cảm cho ta, nếu không triệu hồi được nó thì ta sẽ không lấy nó đi thế nên mọi người không cần quá lo. Còn nếu triệu hồi được thì coi như ta cùng nó có duyên với nhau mong mọi người thông cảm.Mới đến lần đầu mà đã muốn đồ vật ta quả thật cũng hơi ngại thật nhưng biết sao được."

Người lúc đầu hỏi gia thế của Băng Thần lên tiếng:

"Công tử không cần lo nếu không triệu hồi được thì lão phu leo lên lấy xuống cho ngươi."

Thẩm Vũ tức giận lườm người này một cái thầm chửi người này quá mức kém sang, quá mức mất mặt.