Chương 23: Về nhà

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 23: Về nhà

Sáng, 7h học sinh phải có mặt ở sân trường, sẽ có FLC- 029 đưa học sinh về. Vì biệt thự Hoắc gia ở ngoại ô thành phố, khá xa so với trường học nên hơn 10 giờ rưỡi hắn mới về được đến nhà.

Đứng trước cổng, hắn nói một câu "Mở cửa" vào bộ cảm biến, cánh cửa liền lập tức mở ra.

Thế giới tương lai cực kì hiện đại, hiện giờ chả cần vệ sĩ hay chó canh cửa, cũng chả có trộm vào nhà.

Thế nhưng dù sao cũng chỉ là máy, hắn lo nghĩ, nếu như sau này hắn lớn, vỡ giọng liệu cửa có mở ra cho hắn không nữa.

Hoắc Dịch Khiêm đi tay không tiến vào, vì cũng chỉ ở hai ngày nên hắn không mang gì theo. Vả lại, ở nhà không phải không có đồ của hắn.

Bước vào phòng khách, mùi thảo mộc dìu dịu quen thuộc xộc vào mũi hắn. Cảm giác thực thoải mái.

Hắn thấy ông nội và ba đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy hắn bước vào, liền quay sang nhìn hắn.

Ông nội có chút kích động, chạy ra ôm hắn, vò đầu hắn, nói: "Tiểu tử thối, nhớ ông không nào?"

Hoắc Dịch Khiêm mỉm cười nói: "Có ạ!"

Bố hắn ở bên cạnh, lạnh nhạt thờ ơ nói:" Học hành có tốt không?"

Đối với người đàn ông này, hắn vẫn là rất kính trọng: "Không ạ. Thậm chí con còn bùng học." Cứ thành thật trả lời thôi.

Có thể thấy mặt bố hắn trầm hẳn xuống:"Tại sao?"

Hắn lạnh nhạt đáp: " Con thấy chương trình học quá nhàm chán, quá phí thời gian khi học lại những thứ đã biết nên con bùng."

Hoắc Dịch Môn thoáng cái trở lại bình thường, không nói gì nữa.

Ông biết con trai ông thiên phú kinh người, thậm chí còn có thể vượt mặt ông.

Triệu Diêu lúc đó từ phòng bếp đi ra, hai mắt cong cong, chạy ra bế hắn lên: "Nhóc con, có nhớ mẹ không hả?"

Hoắc Dịch Khiêm gật gật đầu, kiếp trước không thể hưởng tình thương của cha mẹ, kiếp này lại có thể, hắn phải trân trọng.

Hoắc Dịch Khiêm hôn bẹp lên má mẹ mình một cái, cười rạng rỡ: "Nhớ ạ!"

Chỉ có trước mặt mẹ mới thật lòng mỉm cười.

Tất cả những người khác, kể cả ông hay bố đều không thể.

Mẹ, mẹ là tất cả của con.

Con yêu mẹ.

((Tình cảm mẹ con thôi nhé, đừng hiểu lầm))

Triệu Diêu hôn lên cái má mềm của thằng nhóc, Đã gần hai tháng không gặp lại, thằng bé lại trưởng thành hơn rồi...

Người làm mẹ đây cũng cảm thấy vui vẻ.

Hoắc Dịch Khiêm bị hôn má, vui vẻ hôn chụt một cái lên má mẹ.

Mẹ hắn nựng má hắn thêm một chút, rồi xoa đầu hắn, nói: "Lên nhà thay quần áo rồi xuống ăn cơm."

Hắn ngoan ngoãn lên nhà thay quần áo.

Xong xuôi, hắn xuống dưới nhà, ngồi vào bàn ăn sạch.

Ăn xong, có người máy dọn dẹp, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách.

Hoắc Dịch Môn hỏi: "Thể thuật cấp bao nhiêu rồi?"

Hoắc Dịch Khiêm hơi run rẩy, ổn định tâm trạng, nở nụ cười tiêu chuẩn: "Cấp bậc B3 ạ." Việc này thì không thể nói thật. Hắn vẫn là rất sợ mình bị lôi ra làm thí nghiệm nha...

Hoắc Dịch Môn nhíu mày, rồi mỉm cười: "Nhóc con, thiên phú kinh người, cố gắng luyện tập, về sau con sẽ là người gánh vác gia đình."

Hắn nắm chặt bàn tay. Không cần bố nói, mục tiêu của con chính là bảo vệ gia đình, gánh vác gia tộc.

____________________________________

Sắp thi học kì, khi nào thi xong mình ms viết tiếp, mong các bạn thông cảm