Chương 26: Hu hu, Diệp sư tỷ, đệ ngóng chờ tỷ mãi ~~~!!
so với những đau khổ mà tên khốn này từng mang lại cho mình, phế bỏ hai tay hai chân của hắn chẳng đáng là gì cả, thậm chí còn có chút không bằng một góc nhỏ những gì mình đã phải hứng chịu.
" Ý ngươi muốn nói là ta máu lạnh, tàn nhẫn phải không?" Dương Kiệt từ từ ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười lạnh lùng nhìn vào Trương Tuấn nói
" Đừng có đùa nữa, nếu như hoàn cảnh giữa ta và hắn hoán đổi cho nhau, ngươi dám chắc là ta sẽ không bị đối xử như hắn chứ?"
Trương Tuấn cứng họng nói không nên lời, quá rõ ràng rồi, nếu như Dương Kiệt không phải là đối thủ của Vô Nghĩa Hy, hoàn cảnh chắc chắn sẽ còn bi thảm hơn Vô Nghĩa Hy lúc này.
Dương Kiệt lộ ra nụ cười chế giễu, dùng ánh mắt sắc lạnh quét ngang qua người của Huyết Lang Bang, lạnh lạnh nói: " Còn ai muốn khiêu chiến với ta, bước ra đây!!"
Còn ai muốn khiêu chiến với ta, bước ra đây!!
câu nói đầy bá khí của Dương Kiệt phải trầm trồ thán phục, không phải ai cũng đủ bản lãnh và can đảm thản nhiên nói câu đó trước mặt người của Huyết Lang Bang.
Thành viên của Huyết Lang Bang nghe xong câu nói của Dương Kiệt đều không kềm được phẫn nộ tột cùng, cắn chặt răng hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng khi ánh mắt của anh ta quét ngang qua, không ai dám đối diện nhìn thẳng vào, cũng không ai dám bước ra hùng hổ khiêu chiến như lúc ban đầu, kết cục bi thảm của Vô Nghĩa Hy vẫn còn ở đó.
Đối phương không cần biết mình có phải người của Huyết Lang Bang hay không, uy danh của Huyết Lang Bang chỉ là đồ bỏ đi trong mắt đối phương mà thôi, dám đứng ra khiêu chiến chắc chắn sẽ đi theo vết xe đổ của tên Vô Nghĩa Hy cho mà xem.
Trương Tuấn giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, hận không thể lao tới đập đối phương thành tàn phế, nhưng thật đáng tiếc là không thể.
Trương Tuấn đã là một tiên thiên tầng thứ 6, Dương Kiệt lộ ra chỉ là tiên thiên tầng 2, cao hơn tới 4 cấp, nếu như khiêu chiến đối phương hoàn toàn có thể từ chối, không có cớ thì làm sao mà dám ra tay chứ?
Lỡ như bị người của chấp pháp đường biết được thì khổ. Ở trống vắng vẻ thì không sao, hành hung xong không có nhân chứng, chấp pháp đường cũng không làm gì mình được, nhưng hiện giờ biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về đây, tuyệt đối không thể ra tay được.
Mặc kệ ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống của tên Trương Tuấn, Dương Kiệt quét ánh mắt về phía Tư Mã Thiên, cười chế giễu nói: " Thế nào Thiên thiếu gia, ra đây chơi với tôi vài chiêu chứ? Lúc nãy ngươi hùng hổ lắm mà, sao giờ làm con rùa thụt đầu rồi?"
Tư Mã Thiên toàn thân run rẩy, răng cắn vào môi tới nỗi suýt chảy máu, nhưng lý trí đã chiến thắng phẫn nộ, cho dù Dương Kiệt có trêu chọc cỡ nào, cũng không bước ra khiêu chiến.
Hãy đợi đấy, sẽ có lúc mày khóc thôi!
" Chớ có ở đó mà phách lối, chuyện này vẫn chưa xong đâu." Nhận thấy không thể làm gì đối phương, Trương Tuấn không muốn ở lại xem cái bản mặt đáng ghét của đối phương nữa, buông ra một câu hăm dọa xong, vẫy tay định dẫn theo đám thuộc hạ rời khỏi, chờ đợi thời cơ phục thù.
" khoan đã ~~~!!"
Người của Huyết Lang Bang chưa đi được vài bước, giọng nói của Dương Kiệt lại vang lên.
Trương Tuấn quay đầu lại phẫn nộ cắn răng nói: " Giờ muốn gì? Đừng tưởng người của Huyết Lang Bang sợ ngươi à nha."
Dương Kiệt cười lạnh nói: " Đúng như ngươi nói, chuyện này chưa xong đâu đấy, chẳng phải ngươi muốn đập ta một trận sao? Giờ ta cho cơ hội ngươi đấy, nhào vô kiếm ăn nào!!" Nói xong, ngoắc ngoắc tay tỏ vẻ khiêu khích.
" Cái gì? Hắn dám khiêu chiến với Trương Tuấn, hắn không sợ chết sao?"
" Xì, tưởng mình hạ được Vô Nghĩa Hy là thiên hạ vô địch sao? Trương sư huynh là tiên thiên tầng thứ 6, cộng thêm võ hồn cấp 3, ngay cả một tiên thiên tầng thứ 9 không có võ hồn cũng không phải là đối thủ, huống chi là một tên đệ tử tạp vụ chỉ mới tiên thiên tầng thứ 2 chứ? Đúng là không biết trời cao đất rộng mà."
không ít người tỏ vẻ lắc đầu trước quyết định khó hiểu của Dương Kiệt.
" Hahahaha ~~~!!" Trương Tuấn cười lớn vì quá giận, chỉ là một tên đệ tử tạp vụ quèn mà dám trực tiếp khiêu chiến với mình, hắn tưởng rằng đỡ được một chiêu chưởng trong trạng thái chưa chuẩn bị kỹ lưỡng là đủ tư cách sánh ngang với mình sao?
không đập hắn một trận thân tàn ma dại hắn còn không biết mình đang ở đâu.
" Được, được, lẽ ra ta còn định tìm cớ để xử lý mày, không ngờ mày lại tự đâm đầu vào chỗ chết, thích thì chìu."
Quỳnh ~~~~!!
Chân khí từ trong cơ thể Trương Tuấn phóng thích ra, trên đỉnh đầu xuất hiện một cây thích dạng khí toàn thân phát tán ra hàn khí đáng sợ, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể của hắn, chân khí của Trương Tuấn lập tức chuyển sang màu xanh lam, nhiệt độ ở xung quanh lập tức giảm xuống tới mức độ có thể đóng băng tất cả.
Trực tiếp sử dụng võ hồn!!!
không ít người tỏ ra bất ngờ trước quyết định của Trương Tuấn. Chỉ là xử lý một tên tiên thiên tầng thứ 2 thôi mà, phải sử dụng tới võ hồn sao? Sao có cảm giác như giết gà mà phải dùng tới dao mổ trâu thế này.
Trương Tuấn tất nhiên là có suy tính của mình, một phần vì cảm thấy Dương Kiệt tuyệt đối không phải là một tên tiên thiên tầng thứ 2 tầm thường, khinh thường đối phương không chừng chạy theo vết xe đổ của tên Vô Nghĩa Hy cũng không chừng, mặc dù tỷ lệ đó rất thấp, nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra.
Một phần vì muốn dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình hạ gục đối phương với lợi thế tuyệt đối, để dằn mặt với những người đang theo dõi ở xung quanh, nói cho chúng biết rằng người của Huyết Lang Bang không phải ai cũng có thể đ-ng vào, khi đ-ng vào thì chuẩn bị sẵn tâm lý phải hứng chịu hậu quả bi thảm.
" Hô hô, một tiên thiên tầng thứ 6 phải dùng tới võ hồn để đối phó với một tiên thiên tầng thứ 2 không có võ hồn, Trương Tuấn, xem ra ngươi càng sống càng thụt lùi rồi đấy." Trong lúc Trương Tuấn đang chuẩn bị tung đòn tấn công về phía Dương Kiệt, đột nhiên một giọng nói du dương thánh thót vang lên.
" Kẻ nào ~~~!!" Trương Tuấn phẫn nộ quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên, phát hiện hai bóng người yểu điệu mảnh mai từ trong rừng người bước ra, một trong hai người đang mang theo nụ cười đầy chế giễu phóng về phía mình, khiến Trương Tuấn phẫn nộ tột cùng, cắn răng nói: " Lâm Thu Nguyệt, chuyện này không liên quan gì tới cô cả, cô muốn gì đây??"
" Không muốn gì cả, chỉ là thấy chuyện bất bình nên lên tiếng nói vài câu thôi, không được à?" Lâm Thu Nguyệt cười chế giễu trợn mắt của Trương Tuấn một cái hoàn toàn không thèm quan tâm tới ánh mắt muốn giết người của hắn.
" Diệp sư tỷ ~~~~~~!!" Một tiếng kêu thét đầy phấn khích, kích động vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng sặc đầy mùi thuốc súng, chỉ thấy mỡ thịt trên khuôn mặt và thân thể của Dương Kiệt rung chuyển vì kích động, hai tay dang rộng ra, dùng một tốc độ cực nhanh " lăn" thẳng về phía bóng người đi bên cạnh Lâm Thu Nguyệt.
Rầm ~~~!! Rầm ~~~!! Rầm ~~~!! …..
Mặt đất rung chuyển sau mỗi bước chạy của Dương Kiệt, dưới ánh mắt kinh ngạc ngơ ngác của vô số người, lao tới ôm chặt lấy một chân của " Diệp sư tỷ", bật khóc nức nở: " Hu hu, Diệp sư tỷ, đệ chờ tỷ mãi ~~~!! Sư tỷ lỡ lòng nào bỏ bê đệ một mình ở nơi nguy hiểm này chứ, xem kìa, xem kìa, đám người hung hăng kia ỷ đông hiếp ít muốn hành hung đệ kìa, cũng may là sư tỷ tới kịp thời, nếu không e rằng đệ không có cơ hội gặp lại sư tỷ nữa đâu, hu hu ~~~"
Không ít người choáng váng té xuống ngất xỉu tại chỗ.
Mẹ kiếp, có còn là tên điên máu lạnh không sợ trời không sợ đất lúc nãy không vậy? Sao thay đổi nhanh thế này? Bị ăn hiếp hành hung? Rốt cuộc là ai ăn hiếp hành hung ai đây? Bộ không thấy tên Vô Nghĩa Hy vẫn còn nằm chết ngất trên mặt đất à? Sao lại có tên mặt dày như thế này chứ, nói dối mà không nháy mắt lấy một cái.
" Diệp sư tỷ" từ trong cơn hoang mang ngơ ngác hoàn hồn trở lại, toàn thân run lên vì giận dữ,chân không bị ôm lại trực tiếp tặng cho tên khốn dám thừa cơ sàm sỡ một cú đá vào mặt: " biến ~~~~!!"
Bốp ~~~~!!
Á ~~~~~~!!
Một tiếng kêu thét thảm thiết như con heo bị giết thịt vang lên, Dương Kiệt trực tiếp bị đá bay ra xa, nhưng nhanh chóng trở người ngồi dậy, dùng tay xoa xoa khuôn mặt vài cái, không hề hấn gì cả, lại mang theo ánh mắt đầy oán trách nhìn chằm chằm vào " Diệp sư tỷ" vừa tấn công mình.
" Nhìn gì mà nhìn, đồ háo sắc, đồ biến thái, đồ hám tiên, chỉ biết thừa cớ sàm sở ta, biết thế ta chẳng thèm tới đây giúp ông làm gì, mặc ông chết quách đi cho rồi." Người dám xưng hô Dương Kiệt bằng những biệt danh đó không ai khác chính là người đã đồng hành cùng Dương Kiệt đi tới Thánh Hỏa Tông, kích hoạt võ hồn cấp 5 được trực tiếp gia nhập vào khu vực ngoại môn trước kia, Diệp Tuyền!!
" Sàm sở? Làm gì có, chẳng qua đệ lâu ngày mới gặp lại sư tỷ, nên xúc động quá không kềm chế được bản thân thôi mà, bạn bè bấy lâu nay, chẳng lẽ sư tỷ còn không hiểu rõ con người của đệ như thế nào sao? Đệ dám dùng nhân cách của mình ra bảo đảm không có chuyện thừa cơ sàm sở sư tỷ đâu ạ." Dương Kiệt tỏ vẻ không phục phân trần.
" Nhân cách? Ông thì làm gì có nhân cách mà bảo đảm chứ? Chính vì hiểu rõ con người của ông như thế nào, nên ta mới trực tiếp tặng cho một cú đá vào mặt đấy, đồ hám tiền, đồ háo sắc, đồ biến thái ~~~!!" Diệp Tuyền hai tay chống eo, không nể mặt Dương Kiệt tý nào, trực tiếp lên tiếng hạ thấp anh ta.
Nhìn thấy hai người cãi nhau như đôi oan gia, không ít người cười khóc không được.
Ngay cả Lâm Thu Nguyệt cũng khẽ co giật mép miệng vài cái, không ngờ Diệp sư muội ngày thường đoan trang dịu hiền như thế, lại có bộ mặt khác thường như thế này.
Đoan trang dịu hiền? Nếu như để Dương Kiệt biết được Lâm Thu Nguyệt đánh giá Diệp Tuyền là người như thế đó, chắc chắn sẽ kéo tay áo lên cãi tay đôi chấn chỉnh lại cách nhìn người của cô ta ngay tức khắc.