Chương 33: thông tin bí cảnh thí luyện Bắc Minh Tông

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 33: thông tin bí cảnh thí luyện Bắc Minh Tông

Sau khi dùng điểm tâm xong, vua sói lại lần nữa quay đầu quan sát xung quanh, chiếc mũi hít hít vài cái, vẫn không tìm thấy bóng dáng của tên kẻ thù không đội trời chung của mình, thậm chí ngay cả mùi hơi trên người cũng không còn, mang theo vẻ bất cam hú lớn một tiếng, dẫn theo đám thuộc hạ rời khỏi quay trở về hang ổ của mình.

Một khắc giờ sau, ngay nơi vừa xảy ra trận giao chiến, hình bóng của vua sói cùng đám thuộc hạ lại lần nữa xuất hiện.

Thì ra vua sói dẫn theo đám thuộc hạ rút về hang ổ của mình chỉ là ngụy trang, mục đích là muốn xem thử kẻ thù của mình có dùng bí pháp ẩn trốn ở gần đó không, tạm thời rút lui chẳng qua chỉ là muốn đánh lạc hướng để dụ đối phương xuất hiện mà thôi, ai ngờ lại một phen thất vọng, vẫn chẳng thấy bóng dáng của kẻ thù mình đâu cả.

Vua sói gầm thét một cách đầy bất cam, lần này thực sự dẫn theo đám thuộc hạ của mình quay trở về hang ổ của mình, nhưng khuôn mặt, hình dáng của Dương Kiệt vẫn in sâu vào trong tâm trí của nó, lần sau gặp mặt, chắc chắn sẽ lao tới phang thây xẻ thịt anh ta ra ngay tức khắc, không cho anh ta có cơ hội bỏ trốn thêm lần nữa.

Lại thêm một khắc giờ trôi qua, ngay vị trí Dương Kiệt vừa biến mất lúc nãy, xuất hiện một cái hố đen kỳ lạ, một bóng người có thân hình to như trái bóng khổng lồ từ trong hố đen phun bắn ra, ngã sóng soài trên mặt đất.

" May qua, may qua, suýt chút thì trúng kế của lũ Tuyết Sơn Lang, cũng may là mình thận trọng, ở lại trong không gian ảo thêm một thời gian nữa, nếu không thì bị dính chiêu hồi mã thương của chúng rồi."

Dương Kiệt dùng tay phủi phủi quần áo của mình, vẫn chưa hết sợ hãi từ từ đứng dậy.

Nhìn thấy chỉ còn lại vài vũng máu và những miếng vải quần áo rác nát, thậm chí là ba chiếc túi càn khôn ở cách đó không xa, chắc là máu của ba tên xấu số, lúc này đã nằm gọn trong bụng của lũ Tuyết Sơn Lang mất tiêu rồi.

Không ngờ chỉ vì một đóa Thiên Sơn tuyết liên mà đã bán sống bán chết như thế này, nếu như không phải Càn Khôn Tháp có thể tạo ra một khoảng không gian ảo để mình ẩn trốn vào trong, e rằng phải triệu hồi Phong ca ra tay hoặc bỏ mạng ở nơi này rồi, xem ra nhiệm vụ thu thập này không dễ xơi như mình đã tưởng.

Nghĩ tới số linh thạch đã tiêu tốn khi chế tạo ra không gian ảo để ẩn trốn vào trong đó, Dương Kiệt không kềm được đau đứt ruột.

Chế tạo ra cần tới 10000 viên linh thạch, và mình là chủ nhân của Càn Khôn Tháp (người khác trong trạng thái hôn mê không cần tiêu tốn linh thạch) nên cứ ẩn trốn một phút trong đó là 5000 viên, nãy giờ trốn vào đó hơn ba mươi phút, 160 ngàn viên linh thạch không cánh mà bay đi mất, không đau đứt ruột mới lạ á.

Biết thế triệu hồi Phong ca tới kết liễu bầy Tuyết Sơn Lang luôn cho rồi, đỡ tốn linh thạch.

" Mẹ kiếp, đừng để tao gặp lại tụi bây, lần sau mà để tao bắt gặp, tao sẽ gọi Phong ca tới một chiêu giáng long thập bát chưởng càn quét sạch lũ chó sói trời đánh tụi bây, hừ hừ ~~~!!"

Dương Kiệt không ngừng nguyền rủa lũ Tuyết Sơn Lang lúc nãy.

Khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện mặt trời đã gần xuống núi, đêm núi Thiên Sơn sẽ trở thành thiên đường của lũ ma thú, phải mau chóng tìm một hang động an toàn trốn vào trong đó, nếu không thì nguy to.

Dương Kiệt vội vã chạy tới vơ lấy ba chiếc túi càn khôn do ba tên xấu số để lại, vội vã rời khỏi hiện trường đi tìm nơi ẩn núp qua đêm.

Không quá khó khăn để Dương Kiệt tìm thấy những hang động an toàn thiên nhiên hoặc do những người đi trước tạo ra.

Thận trọng quan sát kỹ không có nguy hiểm ở bên trong, nhanh chóng ẩn mình vào trong hang động, từ trong túi càn khôn lấy ra một túi bột rải đầy trước cửa hang động, những hạt bột này là phân khô của những con ma thú cao cấp, rải đầy trước hang động, sẽ khiến những con ma thú cấp thấp lầm tưởng rằng nơi này thuộc lãnh địa của những con ma thú cao cấp, chúng sẽ không dám bén mảng tới gần, để người thám hiểm có thể an toàn qua đêm.

Nhóm lửa lên để sưởi ấm, lại lấy lương khô trong túi càn khôn ra dùng, ăn uống no say xong, bắt đầu lấy tích khí đan trung cấp trong lọ ra, bỏ vào miệng nhai, đợi tới khi linh khí của tích khí đan chảy xuống đan điền, lập tức vận hành tam chuyển thuần dương công để luyện hóa lực thuốc để tu luyện.

Luyện hóa đan dược tu luyện tuy khá tốn thời gian, nhưng tranh thủ trong những lúc nghỉ ngơi ngồi hấp thụ cũng không phải là vấn đề. Ít nhiều điểm kinh nghiệm cũng sẽ tăng lên, và thực lực càng lớn mạnh thì càng an toàn, Dương Kiệt không muốn rơi vào tình cảnh bị lũ Tuyết Sơn Lang rượt đuổi như chó như ngày hôm nay thêm lần nữa.

Chưa đầy mười phút đồng hồ, lực thuốc của một viên tích khí đan đã luyện hóa xong, nhận được thêm 5000 điểm kinh nghiệm, lại tiếp tục bỏ thêm một viên vào miệng, tiếp tục tu luyện.

Lộp cộp …Lộp cộp …..

Trong lúc Dương Kiệt đang tập trung luyện hóa tích khí đan, đột nhiên bên ngoài hang động vang lên tiếng bước chân đang di chuyển tới gần với tốc độ khá nhanh, từ trong trạng thái tu luyện mở to mắt ra, phát hiện bốn bóng người từ bên ngoài phóng thẳng vào hang động.

Đội hình bao gồm ba nam một nữ, một người đàn ông chạc tuổi ba mươi, mặt vuông mày đậm, mũi cao miệng khá to, trên người mặc một bộ giáp sắt màu trắng bạc, cảnh giới đạt tới tiên thiên tầng thứ 9, đi đầu nhóm, chắc là thủ lĩnh của nhóm này.

Ba người phía sau bao gồm hai thanh niên còn khác trẻ tuổi, một người khá điển trai, nhưng dáng vẻ đỏm đáng trông vô cùng khó ưa, đầu luôn ngẩng cao tỏ vẻ ta đây.

Người còn lại có khuôn mặt bình thường, thuộc dạng ném vào đám đông không ai phát hiện ra, nhưng tính khí tương đối trầm vững, lạnh lùng, có cảm giác như cả thế giới đều thiếu tiền hắn vậy.

Thành viên còn lại một cô gái khá xinh, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đặc biệt là núm đồng tiền luôn hiện lên trên má khi đang nở nụ cười, thân hình yểu điệu bốc lửa, đang dùng tay khoác lấy khủy tay của tên thanh niên đỏm đáng, dùng đôi mắt to nhìn quan sát Dương Kiệt với vẻ tò mò hiếu kỳ.

" Tiểu huynh đệ, trời đã chập tối, xung quanh không có hang động an toàn, chúng tôi có thể xin phép được tá tú ở đây một đêm được chứ." Tên thủ lĩnh tỏ vẻ bất ngờ hiếu kỳ khi nhìn thấy một thằng nhóc còn trẻ tuổi mới đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 2 mà dám một mình lặn lội tới Thiên Sơn thám hiểm, nhưng nhanh chóng gạt bỏ tò mò hiếu kỳ đó đi, bước ra phía trước chắp tay chào hỏi và đặt ra yêu cầu.

" Xì, đội trưởng cần gì phải khách sáo với thằng nhóc gà mờ này chứ? Hang động này đâu phải của hắn đâu, cần gì phải xin phép hắn làm gì cho mệt. Không đuổi cổ hắn ra khỏi hang động là cảm tạ trời phật rồi." Dương Kiệt còn chưa kịp lên tiếng, tên thanh niên đỏm đáng nhìn thấy cảnh giới của Dương Kiệt, tỏ vẻ khinh thường cười lạnh nói.

" Triệu Cao, không được vô lễ!!" Tên thủ lĩnh khẽ díu chặt lông mày, tỏ vẻ không hài lòng quát.

Tên thanh niên đỏm đáng tên Triệu Cao chỉ khẽ bễu bễu môi, chẳng thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa, quay sang ôm choàng con gái duy nhất trong nhóm vào lòng, kéo cô ta sang một bên ngồi xuống một cách không khách sáo.

" Tiểu huynh đệ thông cảm, thành viên của tại hạ có chút thất lễ, mong tiểu huynh đệ bỏ qua cho, không biết chúng tôi có thể …." Tên thủ lĩnh khẽ lắc đầu với thái độ của tên Triệu Cao, quay sang Dương Kiệt hỏi.

Lẽ ra Dương Kiệt chuẩn bị bùng nổ khi nghe xong những lời nói tên Triệu Cao, nhưng tên đội trưởng đã đứng ra xin lỗi, tất nhiên là không thể hẹp hòi, chỉ khẽ nhún nhún vai nói: " Hang động này là của thiên nhiên, mấy đại ca muốn ở thì ở, không cần phải xin phép tôi làm gì, chỉ cần không ai đụng chạm tới ai là được rồi." Nói tới từ đụng chạm, Dương Kiệt đặc biệt nhấn mạnh và liếc về phía tên Triệu Cao.

Tên Triệu Cao chỉ hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý tới Dương Kiệt nữa tiếp tục cười đùa với cô gái trong lòng mình, tỏ anh ta không đủ tư cách nói chuyện với mình vậy.

Tên thủ lĩnh chỉ gượng cười lắc lắc đầu, cám ơn Dương Kiệt một câu xong, đi về phía nhóm mình ngồi xuống, từ trong túi càn khôn của mình lấy ra lương thực, bắt đầu dùng bữa.

Dương Kiệt cũng không quan tâm tới họ nữa, tiếp tục đi vào trạng thái tu luyện, nhưng cũng không quên liên hệ với hệ thống theo dõi nhóm người lạ mặt này, nếu họ có động tĩnh, hệ thống sẽ thông báo cho anh ta ngay lập tức.

Trong khi Dương Kiệt rơi vào trạng thái tu luyện chưa được bao lâu, đã bị đánh thức bởi những tiếng cười đùa vô ý thức của tên Triệu Cao và bạn gái của mình.

Dương Kiệt khẽ díu mày tỏ vẻ không hài lòng, tên thủ lĩnh đã lên tiếng cảnh báo vài câu, cả hai chỉ yên lặng được một hồi lại chứng nào tập nấy, đành tỏ vẻ bất lực nhún nhún vai,lên tiếng tìm trò chuyện gì đó để bớt ngại ngùng: " Tiểu huynh đệ, hình như là môn đồ của Thánh Hỏa Tông thì phải."

" Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn quèn của Thánh Hỏa Tông mà thôi." Dương Kiệt đáp lời xong lại rơi vào tình trạng yên lặng, tỏ vẻ không muốn trò chuyện với hắn thì phải.

" Xì, biết mình là tên đệ tử quèn thì tốt, thế mà cứ tỏ vẻ cao ngạo không coi ai ra gì, người khác sợ Thánh Hỏa Tông, nhưng còn lâu ta mới sợ."

Nhìn thấy tên thủ lĩnh bị Dương Kiệt phất lờ, tên Triệu Cao cười lạnh khinh thường nói.

" Triệu Cao ~~~!!" Tên thủ lĩnh khẽ díu mày.

" Cao ca nói không đúng sao? Chỉ là một tên tiên thiên tầng thứ 2, nếu như không phải trên người hắn đang mặc bộ trang phục của Thánh Hỏa Tông, e rằng đã bị chúng ta đuổi cổ khỏi hang động này rồi, ở đó mà tỏ vẻ cao ngạo, đúng là không biết người biết ta chút nào."

Bạn gái của Triệu Cao mang theo vẻ khinh bỉ cười lạnh bênh vực người yêu của nói.

" Tôi cho phép các anh chị tạm trú tại hang động này, không có nghĩa là tôi nhu nhược, có thể nhảy lên đầu tôi tè ở trên đó, hy vọng anh chị đừng có thử thách tính kiên nhẫn của tôi." Dương Kiệt cũng không phải là tay vừa, bị người khác gần như chỉ thẳng vào mặt cười nhạo, nếu như không phản kích thì không còn là Dương Kiệt nữa rồi.

" Cái gì? Mày nói cái gì? Tưởng là người của Thánh Hỏa Tông là bọn tao không dám đụng vào sao?"

Triệu Cao lộ ra vẻ phẫn nộ đứng bật dậy, tạo ra tư thế chuẩn bị lao tới dạy cho Dương Kiệt 1 bài học về phép lịch sự.

Tên bạn gái của hắn cũng đứng dậy theo, đứng ngay bên cạnh chuẩn bị hỗ trợ chiến đấu.

" Thôi đi ~~~!!" Tên thủ lĩnh không muốn gây rắc rối, đành lớn tiếng ngăn cản.

" Anh hai, rõ ràng là con heo mập này vô lễ với chúng ta, nếu như không dạy hắn một bài học, hắn sẽ tưởng rằng chúng ta sợ hắn. Vả lại, Cao ca là ai chứ? Con cháu đích truyền của gia tộc họ Triệu hùng mạnh ở khu vực Ngư Tang này, cần gì phải sợ một tên đệ tử ngoại môn quèn chứ? " Bạn gái của Triệu Cao không hài lòng nói.

Tên thủ lĩnh nhức đầu vô cùng, nếu như tên Triệu Cao không phải là con cháu đích truyền của gia tộc họ Triệu, và là người của em gái mình, e rằng đã đuổi cổ hắn ra khỏi tổ đội từ lâu rồi, thực lực không có bao nhiêu mà luôn tỏ vẻ cao ngạo coi trời bằng vung, không chừng có ngày cái tổ đội này bị hắn liên lụy đắc tội những kẻ mạnh đáng sợ cho mà xem.

" Ta bảo thôi ngay có nghe chưa?" Trước mặt người ngoài, phải thể hiện uy quyền của mình, đặc biệt là không muốn đắc tội người của Thánh Hỏa Tông, tên Triệu Cao không sợ, không có nghĩa là một tên đội trưởng của một tổ đội không mấy tiếng tăm không sợ, tên thủ lĩnh cứng rắn lên tiếng.

Triệu Cao và bạn gái của hắn khẽ bễu bễu môi, dù sao cũng là anh rể và anh trai của mình, phải nể mặt đôi chút, miễn cưỡng nghe lời không thách thức Dương Kiệt nữa, ngồi xuống tiếp tục tâm sự tình cảm với nhau.

" Xin lỗi tiểu huynh đệ vì thái độ vô lễ của thành viên tổ đội của tôi lúc nãy, mong tiểu huynh đệ bỏ qua cho." Tên thủ lĩnh mang theo vẻ khó xử phải thay mặt thành viên của mình lên tiếng xin lỗi thêm lần nữa.

Dương Kiệt có thể thấy rõ nỗi khó xử của tên thủ lĩnh, nên cũng không muốn làm quá, vả lại đối phương đã lên tiếng xin lỗi, còn nắm chuyện không buông, làm mất đi phong độ đáng có của " chính nhân quân tử" gì cả, với một người luôn tự coi là " chính nhân quân tử" như Dương Kiệt, tất nhiên là không thể để chuyện đó xảy ra rồi.

Nên chỉ vẫy vẫy tay tỏ vẻ bỏ qua chuyện không vui.

" Tại hạ Hà Trung, còn thanh niên vừa xảy ra chuyện không vui với tiểu huynh đệ là Triệu Cao, cô gái ngồi cạnh là em ruột của tại hạ Hà Uyển Thanh, còn một thành viên nữa tên là Ngô Bình, chính là chàng thanh niên ít nói kia, xin hỏi quý danh của tiểu huynh đệ." Hà Trung bắt đầu bắt chuyện để thông dò tình hình của Dương Kiệt.

" Tại hạ Dương Kiệt." Cảm thấy Hà Trung không phải là người xấu, ít nhất không bênh vực một cách mù quáng đồng đội của mình, là một người biết phân biệt trái phải, đối phương đã lên tiếng giới thiệu về mình, không thể không trả lời, nên nói ra tên tuổi của mình.

" Sao Dương huynh đệ chỉ đi có một mình vậy, không có đồng môn đi chung cùng thí luyện sao? hay là đã vô tình đi lạc tách rời khỏi nhóm rồi? "

Hà Trung lo lắng nhất chính là Dương Kiệt vẫn còn đồng môn đi cùng, chẳng qua tạm thời tách rời khỏi nhóm, nên lúc nãy đã kềm chế không muốn đắc tội anh ta là vậy.

Đôi mắt của Dương Kiệt xoay tròn, cười nói: " Đúng là tại hạ đã đi theo các vị sư huynh trong tông môn tới đây thí luyện, chỉ là trong lúc hái lượm linh thảo, do quá say mê, nên đã không cẩn thận đi lạc lúc nào không hay, lúc này đang trên đường đi tìm kiếm các sư huynh của mìn."

Có thế để mượn, Dương Kiệt tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, nên vô cùng thản nhiên nói rằng mình đi chung với đồng môn.

Nghe xong lời nói của Dương Kiệt, Hà Trung thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi lúc nãy đã thận trọng không đắc tội người của Thánh Hỏa Tông, nếu như để người của Thánh Hỏa tông biết được người của mình bị kẻ khác đàn áp, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Hà Trung cũng không nghi ngờ lời nói của Dương Kiệt là thật hay không, vì một tên tiên thiên tầng thứ 2 dám một mình đi vào Thái Sơn thí luyện mới là chuyện bất thường, đi cùng đồng môn là điều hiển nhiên.

Hà Trung khẽ do dự một hồi, lên tiếng hỏi: " Không biết Dương huynh đệ có cách nào liên lạc với các vị sư huynh của mình không?"

Dương Kiệt giả vờ lộ ra vẻ khó xử, lắc đầu thở dài nói: " Nếu như liên lạc được thì tại hạ không đi một mình như thế này rồi."

" Thế sao …" Hà Trung lộ ra vẻ thất vọng.

Dương Kiệt tỏ vẻ tò mò hỏi: " không biết Hà đại ca muốn gặp các vị sư huynh của tại hạ có việc gì ạ?"

Hà Trung díu mày suy nghĩ một hồi, nói: " Là thế này, nghe nói di tích Bắc Minh Tông ở khu vực trung tâm của Thiên Sơn đột nhiên trở nên không ổn định, đã xuất hiện lối vào một bí cảnh giành cho đệ tử của Bắc Minh Tông dùng để thí luyện năm xưa. Đã có không ít quân đoàn đánh thuê và người của tông môn nghe được tin bắt đầu bí mật tụ tập về nơi đó chuẩn bị đi vào bí cảnh thám hiểm….

Tổ đội của tại hạ chỉ là một tổ đội tầm trung, thực lực không quá lớn mạnh, nên muốn dựa dẫm vào một tổ đội hùng mạnh nào đó, phát hiện Dương huynh đệ là người của Thánh Hỏa Tông, nên định hỏi thăm phía Dương huynh đệ có ý định hợp tác hay không, tổ đội của chúng tôi sẽ phụ trách trở thành người dẫn đường cho quý môn phái tìm tới lối vào bí cảnh đó, còn ăn chia thu hoạch thế nào sẽ thương lượng sau."

Hà Trung cũng không muốn như thế, nhưng thực lực của tổ đội quá yếu, chỉ có duy nhất mình là một tiên thiên tầng thứ 9, Ngô Bình chỉ là tầng thứ 8, còn tên Triệu Cao và em gái của mình chỉ là tiên thiên tầng thứ 5, thuộc loại vướng chân bận cẳng, tổ đội như thế đi vào bí tích thám hiểm, không bị những tổ đội hùng mạnh đàn áp mới lạ, thậm chí bị ngậm không còn xương nhả ra nữa là khác.

Ngay cả Triệu Cao và Hà Uyển Thanh cũng hiểu rõ vấn đề này, nên khi Hà Trung nói về ý định hợp tác, cả hai cũng giữ im lặng không lên tiếng phản đối.

Nghe thấy có bí cảnh mở cửa, trong lòng Dương Kiệt run lên một cái, nói: " Hay là thế này, các vị hãy dẫn theo tại hạ đi tới bí cảnh đó, trên đường đi tại hạ sẽ để lại ký hiệu cho các vị sư huynh của mình, nếu như các vị sư huynh nhìn thấy, chắc chắn sẽ đi theo ký hiệu tìm tới chúng ta, sau đó bàn chuyện hợp tác cũng không muộn mà."

Hà Trung lộ ra vẻ khó xử, lỡ như dẫn theo Dương Kiệt đi tới lối vào bí cảnh, người của Thánh Hỏa Tông tìm tới không có ý hợp tác, đá mình ra ngoài thì sao? Chẳng khác nào đào giếng cho kẻ khác uống à?

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Hà Trung, Dương Kiệt lập tức hiểu rõ đối phương lo lắng điều gì, giả vờ tạo ra vẻ thản nhiên cười nói: " Tại hạ biết Hà huynh lo lắng điều gì, nhưng nói thật là Hà huynh không cần phải lo lắng về vấn đề đó. Biết tại hạ vì sao mới đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 2 mà đã được các sư huynh trong tông môn dẫn tới nơi này thí luyện không?"

" Ý của Dương huynh đệ là …" Đôi mắt của Hà Trung rực sáng, dường như nắm bắt được điều gì đó.

Quả thật, dẫn theo một tên tiên thiên tầng thứ 2 tới đây thí luyện, chỉ là vướng chân bận cẳng, nếu như đối phương không có chút địa vị, không chỉ phải chia phần mà còn phải lo bảo vệ sự an toàn của đối phương, ai mà rảnh hơi dẫn theo đi làm phiền tới mình chứ?

Tổ đội mình cũng không phải tình trạng đó sao? Nếu như không phải tên Triệu Cao là thiếu gia của nhà họ Triệu, là em rể của mình, ai mà dẫn theo hai tên tiên thiên tầng thứ 5 vô dụng đi theo làm chi cho phiền phức chứ?

Dương Kiệt chỉ chỉ về phía trên cười nói: " Phía sau tại hạ có người. Lời nói của tại hạ cũng có chút trọng lượng đối với các vị sư huynh, nên yêu cầu hợp tác chỉ là chuyện nhỏ."

Mặc dù đã có chút động lòng, nhưng Hà Trung vẫn tỏ vẻ do dự không quyết.

" Nếu như Hà huynh cảm thấy tại hạ không đáng tin tưởng, vậy thì đừng bàn tới chuyện hợp tác nữa, thú thật, tại hạ cũng không mấy mặn mà với bí cảnh này lắm." Dương Kiệt giả vờ lộ ra vẻ bất mãn, nhắm mắt lại không muốn tiếp tục thảo luận nữa.

" Thôi được, chúng tôi sẽ dẫn Dương huynh đệ đi tới lối vào bí cảnh." Hà Trung sau một hồi cân nhắc được mất, cắn răng nói.

" Khoan đã." Dương Kiệt còn chưa kịp mừng thầm trong bụng, giọng nói đáng ghét của tên Triệu Cao lại vang lên: " Hợp tác với Thánh Hỏa Tông tôi không phản đối, chỉ là phải nói một cách rõ ràng. Trên đường đi thu hoạch được những gì, chúng ta không cần phải phân chia với hắn, ai có thực lực thì tự mà thu lượm lấy, ngoài ra, khi xảy ra nguy hiểm, chúng ta không có nhiệm vụ phải bảo vệ cho sự an toàn của hắn." Nói xong, phóng ánh mắt khiêu khích về phía Dương Kiệt.

" Cái này …." Hà Trung lộ ra vẻ khó xử.

" Đúng như Triệu Cao nói, trên đường đi ai có thực lực thu lượm được gì thì người đó từ giữ, ngoài ra, tại hạ không cần tổ đội của các vị bảo vệ." Dương Kiệt cũng có ý định nhờ họ bảo vệ, thú thật, khi giao chiến, ngay cả Hà Trung cũng không phải là đối thủ của Dương Kiệt, thì lấy gì mà đi bảo vệ mình chứ? Nói thẳng ra chỉ xem họ là kẻ dẫn đường mà thôi.

" Đúng là không biết trời cao đất rộng." Triệu Cao cười lạnh nói, sau đó ngồi xuống không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa.

" Nếu như thế thì, sáng mai chúng ta bắt đầu lên đường." Ngay cả Dương Kiệt cũng tự nói thế, Hà Trung cũng không phản đối gì nữa, nhanh chóng có quyết định.

Ngay sau khi thảo luận hợp tác xong, tất cả đều quay trở về vị trí của mình bắt đầu nghỉ ngơi hoặc tu luyện, không ai nói với ai câu nào nữa, tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức để sáng mai tiếp tục lên đường.