Chương 34: Cầm thú không bằng
Nhóm tổ đội của Hà Trung cũng đã thức giấc, bắt đầu dùng điểm tâm và thu xếp lại hành trang, chuẩn bị lên đường.
Dương Kiệt từ trong trạng thái tu luyện từ từ mở to đôi mắt ra, sau một đêm luyện hóa gần sáu chục viên tích khí đan, nhận được hơn 300 ngàn điểm kinh nghiệm. Vẫn thiếu khá nhiều mới có thể thăng cấp đượcc.
" Dương huynh đệ, có thể lên đường được chưa?" Sau khi cả nhóm dùng xong điểm tâm sáng, Hà Trung bước tới trước mặt Dương Kiệt hỏi.
" Sẵn sàng thôi." Dương Kiệt từ từ đứng dậy, vỗ vỗ mông mình, vươn người cơ giãn gân cốt một cái, mỉm cười đáp.
" Được, vậy chúng ta xuất phát thôi, tranh thủ mặt trời lặn phải tới ngay di tích của Bắc Minh Tông." Hà Trung ra hiệu cho thành viên trong nhóm chuẩn bị xuất phát.
" Chỉ mong ai kia đừng vướng chân bận cẳng chúng ta là được rồi." Triệu Cao không quên chọt vào một câu.
Nếu như không phải đang cần nhóm của Hà Trung dẫn đường, e rằng Dương Kiệt đã lao tới tặng cho tên khốn miệng hôi một chùy vào đầu rồi.
Mẹ kiếp! tưởng bố mày hiền muốn làm gì thì làm sao?
Hà Trung chỉ gượng cười lắc đầu, sau đó dẫn đầu nhóm rời khỏi hang động, định hướng đi thẳng về phía di tích của Bắc Minh Tông.
Trên đường đi không ngừng thu gom linh thảo trên mặt đường, lâu lâu lại xuất hiện những con ma thú cấp 2 trung cấp, không cần Hà Trung ra tay, tên Triệu Cao muốn thể hiện bản lãnh bản thân phấn khích lao tới đại chiến 300 hiệp, một kiếm đâm chết một con ma thú tương đương với tiên thiên tầng thứ 5, không ngừng phóng ánh mắt khiêu khích về phía Dương Kiệt.
Đối diện với khiêu khích của hắn, Dương Kiệt chỉ bễu bễu môi, tưởng gì, ngay cả con ma thú tiên thiên cấp 5 mà phải giao chiến tới gần nửa ngày trời mới giết được nó, thay mình vào, một cú chùy bổ xuống là có thể kết thúc cuộc chiến rồi đấy.
Nhìn thấy tên Triệu Cao phấn khích quỳ xuống thu gom vật liệu của xác con ma thú, vui mừng phấn khích như lượm được vàng khi phát hiện trong xác có một viên nội đan cấp 2, càng khiến Dương Kiệt khinh bỉ hắn hơn.
Ngay cả nội đan cấp 3 cấp 4 Dương Kiệt cũng có đầy, nội đan cấp 2 thậm chí không thèm lượm lấy, thế vào tên Triệu Cao tỏ vẻ dương dương tự đắc như vừa trúng độc đắc, đúng là không cùng một đẳng cấp mà.
Đi hết nửa ngày đường, băng qua hai quả núi, nhóm Dương Kiệt đã đi vào địa phận của Bắc Minh Tông trước kia.
Trên đường đi bắt đầu xuất hiện không ít ma thú cấp 2 cao cấp, nhóm Hà Trung đánh lại thì đánh, còn đánh không lại thì cố gắng đi đường vòng né tránh để trách giáp mặt với những con ma thú nguy hiểm, khiến đoạn đường đi tới di tích Bắc Minh Tông bị kéo dài hẳn ra.
Nếu như là Dương Kiệt tự mình lên đường, tuyệt đối sẽ càn quét dọn sạch đường đi, cần gì phải đi vòng qua vòng lại mất thời gian, nhưng vì không muốn gây nghi ngờ nhóm của Hà Trung nên đành giữ yên lặng, chỉ âm thầm đi theo phía sau lưng họ mà thôi.
" Vượt qua khu rừng này, đi thêm khoảng một canh giờ là có thể tiến gần bí cảnh của Bắc Minh Tông rồi đấy." Hà Trung cầm lấy tấm bản đồ bằng da dê trên tay, ngắm nghía một hồi, ngẩng đầu lên nhìn vào khu rừng toàn những cây thông chọc trời phủ đầy tuyết, nghiêm giọng nói.
" Vậy thì còn chờ gì nữa, mau mau tìm tới lối vào bí cảnh thám hiểm, chậm trễ không chừng để cho người khác thu hoạch hết những thiên tài địa bảo quý giá, chúng ta thành công cốc à? " Triệu Cao tỏ vẻ sốt ruột lên tiếng thúc giục.
Hà Trung lộ ra vẻ khó xử, quay sang Dương Kiệt hỏi: " Dương huynh đệ, không biết các vị sư huynh của quý phái khi nào mới tìm tới ký hiệu của chúng ta nhỉ? Chứ chỉ với thực lực của chúng ta hiện giờ, tôi e rằng …."
" Hà đại ca hãy yên tâm, trên đường đi đệ đã không ngừng để lại ký hiệu cho các vị sư huynh, nếu như họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhanh chóng tới tìm gặp chúng ta, chỉ là đệ không biết khi nào họ mới tới được."
Dương Kiệt giả vờ lộ ra vẻ khó chịu, díu mày nói.
" Thôi được, đành phải thế thôi." Hà Trung thở dài một tiếng, mặc dù trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ Dương Kiệt, nhưng còn nước còn táp, chỉ còn biết hy vọng những gì anh ta nói là sự thật mà thôi.
" Chú mày nên cầu mong những tên sư huynh của chú mày tìm tới, nếu không thì tao sẽ cho chú mày biết cái tội lừa đảo sẽ phải chịu hình phạt đáng sợ tới cỡ nào, hừ hừ."
Triệu Cao mặt đầy phẫn nộ quay sang Dương Kiệt quát.
Ngay cả Hà Uyển Thanh và Ngô Bình cũng đã phóng ánh mắt đầy nghi ngờ và thù địch về phía Dương Kiệt.
Dương Kiệt chỉ tỏ vẻ dửng dưng nhún nhún vai, hành động đó lọt vào trong mắt của Hà Trung được hắn hiểu lầm rằng anh ta đang nói thật, sẽ có sư huynh tìm tới nên không cần phải lo sợ gì cả.
" Đi thôi." Hà Trung mang theo dáng vẻ thận trọng dẫn đầu nhóm đi thẳng vào khu rừng cây thông ở trước mặt.
" Hàn Băng liên tử ~~~~~!!" Đi sâu vào trong khu rừng được khoảng một khắc giờ, đôi mắt của tên Triệu Cao rực sáng như bóng đèn pha dán chặt vào một cây thực vật chỉ cao bằng nửa thân người, trên cành cây có mọc đầy những hạt giống như hạt sen to bằng nốt ngón tay út, như được làm bằng băng vậy, hơi thở của hắn trở nên nặng nề lạ thường.
Không chỉ hắn, ngay cả Hà Trung và Hà Uyển Thanh cũng không khá hơn là bao, ngay cả một người ít nói ít cười như tên Ngô Bình cũng không kềm được lộ ra nụ cười kích động.
Hàn Băng Liên Tử, linh dược cấp 3, chỉ duy nhất sản sinh trên Thiên Sơn, có thể dùng làm dược liệu chính để luyện chế đan dược cấp 3 Huyền Âm Luyện Cốt Đan, là loại thánh dược dùng để tẩy luyện cường hóa gân cốt của người tu luyện, ngay cả những kẻ mạnh như chân nguyên hay tông sư cũng hay săn lùng thu mua, giá trị thị trường rất cao, chỉ là mỗi một viên có giá bán trên trời, không phải ai cũng có khả năng mua dùng.
Tất nhiên, cũng không nhất thiết phải luyện chế thành đan dược, cũng có thể trực tiếp phục dụng ngay tức khắc, tác dụng tẩy luyện gân cốt, gia tăng thực lực bản thân, chỉ là lực thuốc không hiệu quả bằng khi luyện thành Huyền Âm Luyện Cốt Đan mà thôi.
" Là của ta, tất cả là của ta ~~~~!!!" Triệu Cao đã bị lòng tham che hết lý trí, phấn khích tột cùng lao tới định hái lấy những hạt Huyền Băng Liên Tử trên cành cây.
" Không đã, cẩn thận ~~~~~!!"
Gào ~~~~~~~!!
Khi Triệu Cao lao tới cách nơi Hàn Băng Liên Tử còn khoảng vào mét, một con ma thú có hình dáng như con một gấu khổng lồ cao gần 3 mét, toàn thân phủ đầy lông trắng như tuyết, đặc biệt là sống lưng có những khúc xương hình lưỡi đao như được đúc bằng băng dựng đứng như con kiếm long, từ phía sau một cây thông ở gần đó lao ra, phẫn nộ vung bàn tay thô to gần bằng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành quét thẳng vào tên khốn đã dám đụng tới báu vật của mình.
Bốp ~~~~!!
Crack ~~~~!!
Á ~~~~~!!!
Triệu Cao trực tiếp bị vỗ bay ra xa té ngã xuống đất, một vũng máu từ miệng phun bắn ra, nhuộm đỏ cả quần áo trên người.
" Cao ca ~~~~~!!" Hà Uyển Thanh gào thét đầy đau xót, vội vã chạy tới đỡ lấy Triệu Cao đang nằm phun máu trên mặt đất.
Huyền Băng chi Hùng!!
Một con ma thú thuộc dạng bá chủ ở giai đoạn cấp 2, thuộc tính băng, sức mạnh vô song, da thịt cứng như thép, ngay cả một chân nguyên tầng thứ 1 gặp phải cũng phải đau đầu, nó chính là thú bảo hộ cho Hàn Băng Liên Tử, đợi khi Hàn Băng Liên Tử chín muồi, phục dụng xong thậm chí có cơ hội đột phát tới ma thú cấp 3, đủ hiểu nó phẫn nộ cỡ nào khi nhìn thấy có kẻ định hớt tay trên cơ duyên của mình.
Gào ~~~ gào ~~~~~!!
" Uyển Thanh cẩn thận ~~~~!!"
Huyền Băng Chi Hùng không muốn dễ dàng buông tha cho tên khốn định hớt tay trên của mình, tiếp tục lao tới định xé xác tên Triệu Cao đang trọng thương trên mặt đất, cùng lúc Hà Uyển Thanh lao tới định đỡ lấy hắn, nhìn thấy em gái ruột gặp nguy, Hà Trung biết rõ không phải đối thủ của con ma thú, nhưng vẫn liều mình lao tới giải cứu.
" Man Ngưu thần quyền. Man Ngưu xung đỉnh ~~~~!!" " Sơn Hà Đao, nhất đao phá đại sơn ~~~!!"
Hà Trung tựa như hóa thân thành một con thần ngưu khổng lồ, trực tiếp lao tới tung quyền đánh thẳng vào ngực của Huyền Băng Chi Hùng.
Ngô Binh lao theo bên cạnh, tay cầm đại đao với khí thế phá sơn đập núi chém thẳng vào đầu của con ma thú.
Pằng ~~~~~!! Pằng ~~~~!!
Huyền Băng Chi Hùng có thể sánh ngang với chân nguyên tầng thứ 1, tất nhiên không phải một tiên thiên tầng thứ 9 như Hà Trung và một tiên thiên tầng thứ 8 như Ngô Binh có thể chống đỡ nổi rồi.
Chỉ thấy đôi mắt của nó lộ ra tia sáng khinh bỉ, chỉ vẫy cánh tay thô to quét nhẹ một cái, cả Hà Trung và Ngô Binh trực tiếp bị vỗ bay ra xa, thậm chí không thể gây được chút áp lực cho nó nữa.
Gào ~~~~~~!!
Giải quyết hai con ruồi muỗi xong, nó tiếp tục hùng hổ lao về phía Triệu Cao, cánh tay phải giơ cao lên, với tư thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng vào đầu của hắn.
" Không ~~~~~~!! Ta không thể chết ~~~~!! " Tên Triệu Cao gào lên một tiếng đầy kinh hãi, đôi mắt tràn đầy gân máu, cắn chặt răng dùng tay đẩy mạnh Hà Uyển Thanh đang đứng ở bên cạnh về phía Huyền Băng Chi Hùng, mục đích định dùng bạn gái của mình làm kẻ thế mạng.
" Không ~~~~!!" " Triệu Cao, mày dám ~~~~~!!!" Hà Trung và Ngô Binh bị thương nằm ở phía xa nhìn thấy cảnh đó, không kềm được phẫn nộ gào lớn.
Hà Uyển Thanh đầu óc trống rỗng như người mất hồn, không thể tin nổi người mà yêu thương hết lòng, thề sông hẹn biển, sẵn sàng dùng sinh mạng ra bảo vệ mình bấy lâu nay, thế mà trong tình thế nguy cấp nhất, lại đẩy mình ra làm vật thế mạng.
Căm phẫn, hối hận, thậm chí là sợ hãi xen lẫn trong lòng, thậm chí bàn tay thô to mang theo tiếng gió rít đáng sợ đang vỗ xuống cũng không đủ tỉnh táo để né tránh, chỉ còn nhắm chặt đôi mắt lại chờ chết mà thôi.
Pằng ~~~~~~!!
Tiếng va đập vang lên, toàn thân Hà Uyển Thanh run lên cầm cập, nhưng cảm giác đau đớn trước cái chết chờ mãi vẫn chưa thấy tới, không tự chủ từ từ mở mắt ra, phát hiện một bóng lưng thô to như quả bóng khổng lồ không biết từ lúc nào đã đứng chắn ngay trước mặt, còn con Huyền Băng Chi Hùng đã bị đẩy lùi ra xa, trong miệng không ngừng gầm vang những tiếng gào thét đầy phẫn nộ.
Chính là người đó ~~~~!!
Hà Uyển Thanh không thể tin vào đôi mắt mình nữa, người mà mình hằng khinh thường bấy lâu nay, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã đứng ra cứu mạng mình, thậm chí lớn mạnh tới nỗi có thể đẩy lùi Huyền Băng Chi Hùng?
Không chỉ Hà Uyển Thanh, ngay cả Hà Trung và Ngô Bình cũng trố mắt ra ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng thô lớn mạnh mẽ đó.
Chỉ duy nhất Triệu Cao không ngừng phóng ra những tia sáng hiểm độc, cắn chặt răng trong lòng không ngừng gào thét: " Cố ý! Hắn nhất định là cố ý, có thực lực mà không đứng ra ngay từ đầu, đợi mình thất thế mới đứng ra, muốn xem mình mất mặt sao?"
Tên khốn đó hoàn toàn không nghĩ rằng chính mình là người đã giẫm vào đuôi của con ma thú mới xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vả lại Dương Kiệt muốn hỏi hắn một câu: " Mày là cái thá gì mà tao phải đứng ra cứu mày?"
" Con bánh bèo vô dụng kia, hùng hổ thế đủ rồi, ở đâu tới thì cút về nơi đó, đừng để bố mày nổi giận đánh mày thành bánh dẹp luôn à." Dương Kiệt mang theo nụ cười khiêu khích trên môi, vẫy vẫy cây huyền thiết chùy chĩa thẳng về phía Huyền Băng Chi Hùng nói.
Gào ~~~!! Gào ~~~!!
Bị đối phương khiêu khích, Huyền Băng Chi Hùng phẫn nộ dùng tay vỗ liên hồi vào ngực, sau đó tung mình lao thẳng về phía Dương Kiệt tấn công.
" Mẹ kiếp, tưởng bố mày sợ mày sao? Võ hồn xuất hiện ~~~!! Giới vương quyền X 3, mở ~~~!!"Mặc dù miệng đầy khinh thường, nhưng trong lòng vô cùng thận trọng, đặc biệt là con Huyền Băng Chi Hùng này có thể sánh ngang với chân nguyên tầng thứ 1, Dương Kiệt trực tiếp mở hết thực lực vốn có của bản thân, vẫy múa huyền thiết chùy lao tới sáp lá cà với kẻ địch.
" Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp ~~~!!" Dương Kiệt vẫy múa cây chùy trên đầu một vòng, dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình bổ thẳng vào đầu của con ma thú.
Pằng ~~~~~~!!
Huyền Băng Chi Hùng giơ tay phải của nó lên hứng đỡ cú bổ chùy của Dương Kiệt, hai chân trực tiếp lún sâu xuống đất do uy lực đánh sợ của cú bổ của anh ta, nhưng nó vẫn không hề hấn gì cả, tay trái vung lên phản công quét thẳng vào bên hông của Dương Kiệt.
" Cái gì ~~~!! Á ~~~~!!" Dương Kiệt có chút bất ngờ bị cú bổ đầy uy lực của mình không thể làm gì được kẻ địch, trong lúc sơ hở trực tiếp hứng trọn cú quét đáng sợ vào người.
Rầm ~~~!!
Dương Kiệt bị quét bay ngã trên mặt đất, máu từ trong miệng phun bắn ra, chỉ cảm thấy nội tạng đảo lộn, xương như muốn gãy vụn ra hết.
Gào ~~~!! Gào ~~~~!!
Huyền Băng Chi Hùng thừa thế xông lên, khi lao tới cách Dương Kiệt còn khoảng vài mét, nó đột nhiên tung người nhảy lên, hai tay hai chân dang rộng, giống hệt như tư thế Phì Lũ Xung Thiên Pháo mà Dương Kiệt thường sử dụng, định dùng cơ thể khổng lồ nặng gần chục tấn đè thẳng lên người anh ta.
Đè người nhiều quá cũng có lúc bị người khác đè lại, Dương Kiệt không ngờ ân quả báo ứng lại xuất hiện nhanh như thế này, tất nhiên là không muốn nếm thử bị cái thớ thịt gần cả chục tấn đè vào người rồi, không thành bẹp dí mới là lạ ạ.
dốc hết toàn bộ sức lực tung người lăn sang một bên né tránh.
Rầm ~~~~~~~~~~!!
Vang thanh vang dội như vừa thả xong một quả bơm nguyên tử vang lên, mặt đất rung chuyển như động đất cấp 5, ở vị trí Dương Kiệt vừa nằm xuất hiện một cái hố sâu gần hai mét, trên trán anh ta đã chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám hình dung xem nếu như không kịp né tránh bị thớ thịt đó đè vào người, sẽ có kết cục như thế nào nhỉ?
Gào Gào ~~~~~~~~~~!!
Huyền Băng Chi Hùng một chiêu không thành, nhanh chóng từ dưới hố sâu bò dậy, tung mình nhảy ra khỏi hố, hai tay vẫy đập liên hồi, hùng hổ lao thẳng về phía Dương Kiệt, thề không đè chết anh ta không trở về.
Trong lúc Huyền Băng Chi Hùng từ dưới hố bò dậy, Dương Kiệt nhanh tay lấy một viên đan dược liều trị ném vào miệng nhai, cơn đau khủng khiếp trong người đã dịu lại đôi chút, lúc này nhìn thấy kẻ địch lao tới, nhanh như chớp tung người nhảy lên không trung, né qua cú vồ mồi đầy khí thế của nó, trực tiếp nhào lộn một vòng vòng tới sau lưng con ma thú, tung chùy chọt thẳng vào lưng đối phương.
Boong ~~~!!
Dương Kiệt có cảm giác như vừa dùng chùy chọt mạnh vào ván sắt vậy, con Huyền Băng Chi Hùng chỉ loạng choạng bước về phía trước vài bước rồi trụ vững, nhanh chóng quay thân lại hai tay dang rộng ra, lao tới định ôm lấy kẻ thù của mình vào lòng.
Mẹ kiếp, hứng trọn cú ôm hôn của nó, không chết cũng thành tàn phế!
Dương Kiệt vung huyền thiết chùy chọt thẳng vào ngực của Huyền Băng Chi Hùng, đỡ lấy cơ thể của nó tạo khoảng cách an toàn không cho hai tay của nó vơ trúng mình, nhưng lại bị sức mạnh đáng sợ của nó không ngừng đẩy lùi về phía sau, hình thành hai vết chân bị đẩy lùi trên mặt đất.
" Càn Khôn Nhất Thiểm ~~~!!" Dương Kiệt thi triễn tuyệt học thân pháp thoát ra khỏi phạm vi tấn công của kẻ địch, chỉ trong nháy mắt xuất hiện ngay sau lưng của con ma thú, tay trái tạo thành nắm đấm đấm thẳng vào lưng của nó: " Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~!!"
Bốp ~~~~~!!
Gào ~~~~!!
Cơ thể của nó không tự chủ tiếp tục chạy về phía trước không thể ngừng lại, được khoảng năm mét đột nhiên té ngã xuống đất.
Kích hoạt hiệu ứng tuyệt học!
" Cơ hội tốt ~~~!!" Dương Kiệt tung người nhảy lên không trung, huyền thiết chùy vung lên canh ngay đầu của kẻ địch bổ mạnh xuống: " Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp ~~~~!!!"
" Cái gì? Đó là ….." Quả chùy chỉ còn cách đầu của Huyền Băng Chi Hùng trong gang tấc, nó đột nhiên trở mình, một luồng hàn khí đáng sợ từ miệng phun bắn ra, bắn thẳng vào cây chùy đang bổ xuống của Dương Kiệt.
Crack crack crack ~~!!
Cả cánh tay và cây chùy đụng trúng hàn khí lập tức bị đóng băng tại chỗ, Dương Kiệt giật mình hoảng hốt thu lại thế tấn công nhảy lùi về phía sau tạo khoảng cách an toàn, tam chuyển thuần dương công vận chuyển, phá vỡ lớp băng trên cánh tay và huyền thiết chùy.
Gào ~~~~!!!
Huyền Băng Chi Hùng từ dưới đất bò dậy, gào thét một cách đầy phẫn nộ, chỉ vì chút sơ sẩy, suýt chút nữa thì bị thương dưới tay con kiến yếu ớt kia, thật không thể chấp nhận được.
Gào ~~~~!! Phụt ~~~~!!
Luồng hàn khí đáng sợ từ trong miệng nó phun bắn ra với tốc độ nhanh như chớp, bắn thẳng về phía Dương Kiệt, nếu như bị dính vào người, toàn bộ cơ thể sẽ bị đóng băng không nhúc nhích được nữa, sẽ trở thành con cá nằm trên thớt của nó.
" Càn Khôn Nhất Thiểm ~~~!!" Luồng hàn khí từ hình bóng của Dương Kiệt xuyên thủng qua, không lùi mà tiến, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch, một chiêu phì lũ bổ dưa đại pháp bổ thẳng vào đầu nó.
Pằng ~~~~!!
Mặc dù nó đã vung tay lên chống đỡ, nhưng đột nhiên một cảm giác choáng váng xuất hiện trong đầu, cơ thể lảo đảo như người say rượu.
Hiệu ứng tuyệt học kích hoạt, nhận thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, vung chùy bổ liên hồi vào đầu nó.
" Giới Vương Quyền X 4 ~~~~!! Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp ~~~!!"
Bốp ~~~!! Bốp ~~~!! Bốp ~~~!! Bốp ~~~!!
Gào~~~~~!! Gào~~~~~!!.....
Crack ~~~!!
Huyền Băng Chi Hùng đang trong trạng thái choáng váng không thể chống đỡ, hứng trọn liên hoàn chùy vào đầu, cho dù nổi tiếng là phòng thủ số một trong các loại ma thú, cũng không tránh khỏi tình trạng xương sọ vỡ nát, máu tươi và dịch não pha trộn lẫn nhau từ vết nứt trên đỉnh đầu phun bắn ra, miệng không ngừng gào lên những tiếng đầy đau khổ, bất cam, thậm chí có chút hoảng sợ.
Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Pằng ~~~~~~~~!!
Á ~~~!!
Ngay sau khi thoát khỏi trạng thái choáng váng, Huyền Băng Chi Hùng dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, vung tay vỗ thẳng vào ngực của Dương Kiệt đang say mê vung chùy bổ vào đầu mình, gào lên một tiếng đầy bất cam, cơ thể gần cả chục tấn " rầm" một tiếng té ngã xuống đất, cơ thể co giật liên hồi.
Dương Kiệt cũng không khá hơn là bao, hứng trọn cú vỗ toàn lực của đối phương, bị đánh bay ra xa té ngã trên mặt đất, xương cốt trong cơ thể gần như gãy vụn, trọng thương không đủ sức đứng dậy nữa.
Lưỡng bại câu thương!
Cũng may là Huyền Băng Chi Hùng đã bước tới giai đoạn cuối cùng của cuộc sống, còn Dương Kiệt tuy bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần điều trị một thời gian sẽ lành lặn như xưa.
" Dính dong, bạn tiêu diệt được ma thú lãnh chúa cấp 2, nhận được 100 ngàn điểm kinh nghiệm. Do bạn lần đầu tiên tiêu diệt ma thú lãnh chúa, nên điểm kinh nghiệm X2."
Chỉ diệt một con Huyền Băng Chi Hùng đã nhận được 200 ngàn điểm kinh nghiệm, quả thật là đáng mừng.
Nhưng quan trọng hết là phải mau chóng điều trị nội thương nghiêm trọng của mình, ném viên thuốc điều trị vào miệng nhai, sau đó vận chuyển tam chuyển thuần dương công để luyện hóa lực thuốc, điều trị nội thương nghiêm trọng của cơ thể.
" không được ~~~~!!"
" Dương huynh đệ cẩn thận ~~~~!!"
Trong lúc Dương Kiệt đang tập trung điều trị nội thương, đội nhiên bên tai vang lên tiếng kêu hét của Hà Trung và Ngô Bình, vội vã mở to mắt ra quay đầu lại nhìn, phát hiện tên khốn Triệu Cao mặt mày nhăn nhó mang theo nụ cười hiểm độc đang vung kiếm định đâm thẳng vào cơ thể của mình.
Tên khốn đó cho rằng Dương Kiệt chính là nguyên nhân khiến hắn bị bẽ mặt, vả lại trước đó không ngừng đắc tội anh ta, quan hệ khó có thể hàn gắn, sợ bị trả thù sau này, nên định tranh thủ anh ta đang bị trọng thương hạ độc thủ giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Dương Kiệt đang trong tình trạng trọng thương không đủ sức nhúc nhích cơ thể, giương to đôi mắt ra hết cỡ nhìn mũi kiếm mang theo tiếng gió rít tử thần đang đâm thẳng vào mặt mình với tốc độ đáng sợ, trong lòng phẫn nộ tột cùng, cơ thể theo bản năng phản ứng tự nhiên khẽ nhích đầu sang một bên, mũi kiếm xước qua má bên phải, mang theo tia máu nhuộm đỏ cả bả vai.
Vừa đau vừa rát, má bên phải của Dương Kiệt xuất hiện một vết cắt cực sâu, đỏ hết cả đôi mắt, cắn chặt răng hét lớn: " A, đồ khốn khiếp, mày phải chết ~~~!! Càn khôn tháp, đè chết hắn cho ta ~~~~~~!!!"
Triệu Cao thấy một chiêu không thành, định bồi thêm một chiêu, đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm lại, vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời, giật mình hoảng hốt phát hiện một tòa tháp bằng vàng khổng lồ từ trên cao giáng xuống, định đè thẳng vào người mình.
" không ~~~~~~~!!"
Triệu Cao bỏ qua cơ hội kết liễu Dương Kiệt, lo giữ mạng trước tính sau, hai tay giơ lên cao định đỡ lấy tòa tháp đang giáng xuống.
Rầm ~~~~~!!
Tòa tháp nặng hơn 10 ngàn kg từ trên cao giáng xuống, tuyệt đối không phải một người có cơ thể mỏng cơm và thực lực không cao như tên Triệu Cao có thể hứng đỡ nổi, hắn chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội xuất hiện trên tay, thậm chí nghe thấy tiếng xương gãy, hai chân lún sâu xuống đất tới gần đầu gối, một vũng máu kèm theo nội tạng từ trong miệng phun bắn ra.
" Đỡ hả? Để xem mày đỡ được bao lâu, Càn Khôn Tháp, giúp ta tiếp tục đập ~~~~!!" Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng, chỉ vì chút sở sẩy, suýt chút nữa thì mất cả mạng, tuyệt đối không thể tha thứ cho tên khốn định sát hại mình rồi, tiếp tục ra lệnh cho càn khôn tháp bay trở lên không trung, một lần nữa từ trên cao giáng xuống, tựa như cây búa đập vào cây đinh đóng cột vậy.
" không ~~~! Mau ngừng tay ~~~! Ta là con cháu đích truyền của gia tộc họ Triệu, nếu ngươi giết …… A~~~~~~"
Rầm ~~~~~~!!
Cho dù mày là con cháu của Ngọc Hoàng đại đế, đã dám ra tay sát hại mình, Dương Kiệt tuyệt đối không nương tay.
Càn Khôn Tháp một lần nữa giáng xuống, Triệu Cao đã gãy hết hai tay không thể chống đỡ, nửa thân trên hứng trọn tòa tháp hơn mười ngàn kg, trực tiếp bị đè cho bẹp dí, trên mặt đất chỉ còn nhìn thấy tòa tháp, không còn nhìn thấy cơ thể của hắn đâu nữa.