Chương 35: Quân đoàn đánh thuê Bá Nghiệp
Nhìn thấy Triệu Cao bị đè chết thê thảm dưới tòa tháp bằng vàng, cả Hà Trung và Ngô Bình không kềm được hít sâu hơi lạnh vào người.
Còn Hà Uyển Thanh mang theo ánh mắt phức tạp, đau khổ kềm theo chút vẻ cười lạnh khi nhìn thấy người yêu cũ của mình chết thảm.
Vội vã lấy kim sáng dược bôi lên vết thương trên má, cảm giác đau rát dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác mát rượi dễ chịu, vết kiếm đang dần lành lại với tốc độ khá nhanh.
" Dương huynh đệ, lúc nãy ….." Hà Trung có chút thấp thỏm không yên, không ngờ người mà mình cho rằng yếu đuối vô dụng lại có thực lực đáng sợ như thế này, đặc biệt là người trong nhóm dám đánh lén phía sau, nếu như Dương Kiệt trở mặt trút giận lên cả nhóm, không biết phải chống đỡ như thế nào.
Ngô Bình lộ ra vẻ cảnh giác, tạo ra tư thế sẵn sàng giao chiến nếu như Dương Kiệt muốn trút giận lên nhóm mình.
Dương Kiệt chỉ cười vẫy vẫy tay, nói: " Triệu Cao là Triệu Cao, nhóm của Hà đại ca là nhóm của Hà đại ca, những gì hắn làm không liên quan gì tới Hà đại ca cả, nên hãy yên tâm. Đệ không phải là người hẹp hòi mù quáng không biết phân biệt trái phải."
nghe Dương Kiệt nói thế, cả Hà Trung và Ngô Bình thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vào xác con Huyền Băng Chi Hùng và Hàn Băng Liên Tử ở phía xa, trong đôi mắt của Hà Trung lóe qua tia sáng tham lam, nhưng nghĩ tới thực lực của Dương Kiệt và ơn cứu mạng lúc nãy, nhanh chóng kềm nén lại, không dám nghĩ tới chiến lợi phẩm của anh ta nữa.
Mặc dù biết rằng đối phương chắc chắn sẽ không dám ra tay với mình, nhưng trong lòng cũng không kềm được cảnh giác nhất cử nhất động đối phương, tay phải đã nắm chặt tấm thẻ bài chiêu mộ Kiều Phong, đặc biệt là mình đang trong tình trạng trọng thương, nếu như đối phương là người vô ơn bội nghĩa ra tay sát hại chiếm đoạt chiến lợi phẩm, chỉ còn cách triệu hồi Phong ca tới tiễn chúng lên đường mà thôi.
Cũng may, đối phương còn chút lương tri, nên không xảy ra tình huống xấu nhất, Dương Kiệt tiếp tục nhắm mặt lại luyện hóa lực thuốc để điều trị, nhưng cũng liên lạc hệ thống canh chừng những người có mặt ở nơi này.
Hà Trung bước tới an ủi em gái của mình vài câu, sau đó kéo cả nhóm sang một bên ngồi xuống nhai thuốc điều trị, lúc nãy bị con Huyền Băng Chi Hùng đánh bay ra xa, lúc này xương cốt vẫn còn đau nhức, không điều trị kịp thời sẽ gây ảnh hưởng tới sau này.
Điều trị gần nửa tiếng đồng hồ, nội thương trong người lành lại gần 70, 80 %, chân khí trong cơ thể đã tinh luyện một chuyển thành công, đúng là chiến đấu luôn là cách gia tăng thực lực hiệu quả nhất.
Đứng dậy từ từ bước tới bên cạnh xác con Huyền Băng Chi Hùng, tế Càn Khôn Tháp ra hút xác của nó vào trong không gian ảo, quay đầu nhìn vào những viên Hàn Băng Liên Tử đang treo lơ lửng trên cành cây, đôi mắt lộ ra những tia sáng phấn khích.
Hàn Băng Liên Tử. linh dược cấp 3,
Có thể dùng để luyện chế thể loại đan dược tinh luyện gân cốt, cũng có thể phục dụng mà không có tác dụng phụ. điểm kinh nghiệm + 500 ngàn.
Trên cành cây có tới mười hạt, nghĩa là nếu luyện hóa hết mười viên, có tới 5 triệu điểm kinh nghiệm, đủ để thăng lên tới tiên thiên tầng thứ 6 và gần hơn nửa của cấp 7 cũng không chừng.
Dưới ánh mắt thèm muốn của Hà Trung và Ngô Bình, Dương Kiệt bước tới hái lấy mười hạt Hàn Băng Liên Tử trên cành cây, bỏ hết vào túi càn khôn để sau này có thời gian sẽ luyện hóa sau. Khẽ suy nghĩ lại, lại lấy ra bahạt đưa qua cho Hà Trung.
Hà Trung vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, luôn miệng nói không dám nhận, nhưng đôi mắt luôn dán chặt vào ba hạt Hàn Băng Liên Tử trong tay Dương Kiệt.
" Xem như là thù lao cho việc Hà đại ca dẫn đệ đi tới bí cảnh của Bắc Minh Tông vậy." Dương Kiệt đành viện lý do nói thế, cuối cùng Hà Trung cũng nhận lấy, thận trọng cầm lấy bỏ vào túi càn khôn của mình, đợi tới khi rời khỏi Thiên Sơn, sẽ phân chia với các thành viên trong nhóm.
Hành động rộng rãi của anh ta đã chiếm được thiện cảm của nhóm Hà Trung, ánh mắt cả nhóm khi nhìn vào Dương Kiệt trở nên thân thiện hơn trước kia rất nhiều.
Không phải ai cũng đủ hào phóng tặng cho người khác ba phần linh dược có giá trên trời như thế này.
Khẽ liếc nhìn nơi cái xác của Triệu Cao đã lún sâu xuống mặt đất, Hà Trung tỏ vẻ do dự quay sang Dương Kiệt trầm giọng nói: " Dương huynh đệ, tuy hành động của Triệu Cao thật đáng khinh bỉ, nhưng lẽ ra huynh đệ không nên trực tiếp sát hại hắn. hắn là con cháu đích truyền của một trưởng lão trong một gia tộc họ Triệu hùng mạnh ở khu vực Ngư Tang này, trên người chắc chắn sẽ có bí pháp ghi nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi chết, e rằng lúc này người của gia tộc họ Triệu đã biết được chuyện, không chừng sẽ phái cao thủ trong gia tộc tới báo thù cho hắn."
Dương Kiệt khẽ díu mày trước lời nói của Hà Trung, nếu như đúng như lời Hà Trung vừa nói, e rằng mình sẽ gặp rắc rối to rồi.
Gia tộc hùng mạnh ở khu vực Ngư Tang, chắc chắn sẽ đầy rẫy cao thủ, chỉ cần phái vài tên cảnh giới chân nguyên thậm chí là tông sư tới truy sát, sẽ nguy hiểm tới tính mạng của mình, cho dù có ắt chủ bài chiêu mộ Phong ca trong tay, nhưng Phong ca không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ mình chứ?
Lỡ như vừa mới thời gian triệu hồi, người của gia tộc họ Triệu lại tới tấn công, tới lúc đó cũng không biết chống đỡ bằng cách nào.
Chân nguyên còn đỡ, có thể tạo không gian ảo trốn vào trong đó, còn nếu gặp phải tông sư, chỉ sợ chưa kịp chế tạo không gian ảo thành công, đã bị người ta đánh tan xác mất tiêu rồi.
Tất nhiên, mặc dù có chút lo ngại, nhưng Dương Kiệt không hối hận khi giết chết tên khốn Triệu Cao, hắn đã muốn ra tay với mình, chẳng lẽ phải cắn răng đứng yên chịu đòn sao?
Cho dù quay lại thêm lần nữa, Dương Kiệt cũng sẽ lấy mạng hắn.
Tính cách của Dương Kiệt là thế, có ơn với ta, ta sẽ trả gấp 10 lần, có thù với ta, ta sẽ trả gấp 100 lần.
" Chuyện đó tính sau, giờ quan trọng nhất là nhanh chóng tìm tới bí cảnh của Bắc Minh Tông đi vào trong đó thám hiểm, không chừng có được cơ duyên nào đó thực lực gia tăng, không còn phải lo sợ người của gia tộc họ Triệu nữa." Dương Kiệt tỏ vẻ thản nhiên, Hà Trung cũng không nói thêm gì nữa, thu dọn hiện trường xong, đào hố chôn lấy cái xác đã bị dẹp lại gần nửa của Triệu Cao, dù sao cũng đã chết rồi, mọi ân oán xem như biến mất, rủ lòng thương hại chôn cất hắn thì đã sao nào, đặc biệt là từng là thành viên trong nhóm, Hà Trung không lỡ để hắn biến thành thức ăn của lũ ma thú trong rừng.
Giải quyết xong xuôi, cả nhóm lại tiếp tục lên đường đi tới lối vào bí cảnh của Bắc Minh Tông.
" Đứng lại ~~~!!"
Tốn khoảng một canh giờ đi xuyên qua khu rừng cây thông, cuối cùng cả nhóm cũng đã tiến gần lối vào bí cảnh của Bắc Minh Tông.
Chỉ là vừa mới rời khỏi khu rừng, lập tức bị nhóm người gần cả chục tên mặc trang phục giáp trụ giống nhau chặn lại, không cho phép tiếp tục tiến tới lối vào bí cảnh nữa.
" Người của binh đoàn đánh thuê Bá Nghiệp." Nhìn thấy trang phục của nhóm chặn đường, Hà Trung lộ ra vẻ mặt khó coi, vội vã ghé sát bên tai Dương Kiệt nói nhỏ: " Dương huynh đệ, không hay rồ, lũ người này là người binh đoàn đánh thuê khét tiếng của thành Ngư Tang, nổi tiếng tham lam, tàn ác và bá đạo, quân đoàn trưởng là một kẻ mạnh chân nguyên tầng thứ 7, thực lực đáng sợ, phía dưới có tam đại phó quân đoàn trưởng đều là chân nguyên tầng thứ 5, những kẻ dám làm phật ý và không hợp tác của Bá Nghiệp, đều bị chu di cửu tộc, ngay cả em bé sơ sinh cũng không tha, chỉ là trong quân đoàn cao thủ đầy rẫy, nghe nói phía sau lại có gia tộc hùng mạnh đỡ lưng, nên ngày thường tung hoành ngang dọc ở khu vực Ngư Tang này, không ai dám đụng vào….
không ngờ chúng lại nắm được thông tin về bí cảnh của Bắc Minh Tông, hiện giờ chúng chặn lại ngay lối vào bí cảnh, e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội đi vào bên trong rồi."
Dương Kiệt nghe xong lời giới thiệu về quân đoàn Bá Nghiệp, trong đôi mắt không kềm được lóe qua sát khí.
Mẹ kiếp, chu di cửu tộc, ngay cả em bé sơ sinh cũng không tha.
Lũ súc sinh này đáng tội chết.
Dương Kiệt tuy không phải là người tốt, nhưng có nguyên tắc và chuẩn mực của mình, tuyệt đối không liên lụy tới người không liên quan, huống chi là em bé sơ sinh vô tội chứ?
Nên lúc này người của quân đoàn Xích Luyện đã nằm trong bảng danh sách đen của anh ta rồi, nếu như dám đụng vào mình, sẵn sàng đưa tiễn lũ súc sinh này xuống địa ngục xám hối.
" Bắt đầu từ hôm nay, khu vực này thuộc quyền cai quản của binh đoàn Bá Nghiệp, không phải người của tam đại gia tộc, thập đại binh đoàn đánh thuê của khu vực Ngư Tang, không được phép bén mảng tới nơi này, muốn sống thì mau cút về nhà bú sữa mẹ đi."
" khà khà khà khà ~~~~ đúng, đúng, cút về nhà mà bú tý mẹ đi!!"
Một tên mặt mày bặm trợn, đặc biệt là mắt bên trái có vết sẹo chảy dài từ trán xuống tới lỗ mũi, bước ra lạnh lạnh quát tháo.
Ngay lập tức mấy tên đồng bọn ở phía sau chọc phá lên cười.
Nhóm của Hà Trung giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, nhưng không ai dám đứng ra chống đối với người của binh đoàn Bá Nghiệp, chỉ biết cắn chặt răng đầy vẻ bất cam nhìn chằm chằm vào đối phương.
" Không biết tại hạ có quyền vào đó không nhỉ?" Dương Kiệt từ phía sau bước ra, lạnh lạnh nói.
" Người của ngũ đại môn phái??" Nhìn thấy bộ trang phục trên người Dương Kiệt, trong đôi mắt của tên có khuôn mặt bặm trợn khẽ lóe qua tia sáng đầy sát khí, nhưng nhanh chóng được che giấu đi, giả vờ mang theo nụ cười thân thiện cười nói: " Ồ, thì ra là môn đồ của ngũ đại môn phái, tất nhiên là có tư cách đi vào bí cảnh rồi, mời vào."
Nói xong, khẽ né người qua một bên, tạo ra tư thế mời Dương Kiệt đi vào.
" Tại hạ muốn dẫn theo ba người này vào chung, được chứ?" Dương Kiệt đưa tay chỉ về phía nhóm Hà Trung, Hà Trung và Ngô Bình lập tức lộ ra ánh mắt cảm kích.
Tên khuôn mặt bặm trợn giả vờ lộ ra vẻ khó xử, nói: " Xin lỗi, người của ngũ đại môn phái chỉ được quyền đi vào một mình, không được phép dẫn theo người khác vào, nếu như ai cũng như tiểu huynh đệ, thì còn gì quy tắc nữa chứ?"
Nói xong, đột nhiên mang theo ánh mắt đầy dâm dục nhìn về phía Hà Uyển Thanh, khoái trá cười nói: " Tất nhiên, nếu như tiểu cô nương này đồng ý ngủ với tại hạ một đêm, tại hạ có thể châm chước cho phép cả nhóm đi vào bí tích, thế nào?"
" Hừ ~~~~!!" Hà Uyển Thanh phóng ánh mắt chán ghét về phía tên khuôn mặt bặm trợn, giận dữ hừ mạnh một tiếng.
Hà Trung hận không thể lao tới phang thây xẻ thịt tên khốn định mạo phạm em gái của mình.
" Ý các hạ là không còn gì để nói nữa phải không." Dương Kiệt sát khí đằng đằng, huyền thiết chùy xuất hiện trên tay, chuẩn bị lao tới kết liễu lũ súc sinh này.
Tên khuôn mặt bặm trợn chỉ mong có thế, thực ra hắn không muốn để một tên tiên thiên tầng thứ 2 như Dương Kiệt bước vào bí cảnh để tranh giành với người của mình tý nào, nhưng vì uy quyền của ngũ đại môn phái, nên đành cắn răng nhượng bộ, nhưng cũng không quên tìm cách chọc tức khiêu khích anh ta để có cớ ra tay trừ khử Dương Kiệt.
Nếu như là người của tông môn gây sự ra tay trước, cho dù có bị đánh chết, phía tông môn cũng không dám trách tội người khác, chỉ hận bản thân không có thực lực mà đi gây sự thì có chết cũng ráng chịu. (Tất nhiên, đệ tử thiên tài không tính. Dám đụng vào thử xem rồi biết cảnh.)
Nhưng nếu như người ngoài gây sự trước sát hại người của tông môn, thì phía tông môn sẽ không bao giờ tha thứ cho hung thủ, sẽ phái cao thủ trong tông môn tới tàn sát hung thủ và những người có liên quan, mục đích là giữ thể diện của tông môn, không phải ai cũng có thể khiêu khích được.
Hiện giờ xung quanh chắc chắn có không ít do thám đang ẩn núp đâu đó chờ thời cơ, nếu như vô duyên vô cớ ra tay sát hại người của tông môn, để chuyện này lộ ra ngoài, ngay thế thế lực ở phía sau đỡ lưng cũng sẽ gặp rắc rối to, nhưng nếu như đối phương ra tay thì lại khác, hoàn toàn có cớ tự vệ sát hại đối phương.
mặc dù trong lòng vui mừng tột độ, nhưng bề mặt giả vờ lộ ra vẻ bất mãn giận dữ: " Các hạ, binh đoàn Bá Nghiệp tôn trọng người của tông môn, nhưng không có nghĩa là sợ hãi, để các hạ muốn làm gì thì làm, nếu như các hạ còn vô cớ gây sự, đừng trách chúng tôi nặng tay à nha."
" Chẳng phải trúng ý của lũ súc sinh các ngươi sao? Còn ở đó mà giả nai chi nữa, muốn gì thì cứ nhào vô kiếm ăn, để xem bố mày có díu mày lấy một cái không nhé?" Dương Kiệt lộ ra nụ cười khiêu khích lạnh lạnh nói.
" To gan ~~~! Dám sỉ nhục khiêu khích binh đoàn Bá Nghiệp của bọn ta, cho dù là đệ tử tông môn, cũng đừng mong yên thân. Người đâu, bắt trói chúng lại cho ta, nếu như phản kháng, giết không tha ~~~!!" Tên khuôn mặt bặm trợn có chút muốn lao tới ôm hôn Dương Kiệt vài cái, mẹ kiếp, hợp tác quá đi, nếu như không trả lễ thì quả thật có lỗi với đối phương rồi.
" sát ~~~~~!!" " sát ~~~~~!!" " sát ~~~~~!!"
Người binh đoàn Bá Nghiệp ai nấy đều mang theo nụ cười tàn nhẫn khát máu, hùng hổ lao tới tấn công nhóm của Dương Kiệt.
Hà Trung và Ngô Bình lập tức tạo ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng Dương Kiệt giơ tay ra cản lại, nhìn về phía đám người của Xích Luyện như lũ sói nhìn thấy con dê béo hùng hổ lao tới, cười lạnh nói: " không cần các vị ra tay, để đó cho đệ giải quyết được rồi."
Mẹ kiếp, chúng đều là điểm kinh nghiệm không đấy, sao có thể nhường cho người khác được chứ, đối với lũ súc sinh này, giết chúng hoàn toàn không bị day dứt lương tâm, còn gì bằng nữa.
" Giới Vương Quyền X 3 ~~~! Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp ~~~!!" Huyền Thiết Chùy trực tiếp bổ thẳng vào đầu của tên chạy vượt trên cả nhóm, đầu và chùy va đập vào nhau, vô cùng hiển nhiên cái đầu của hắn lập tức vỡ tung ra như quả bong bóng bị vỡ.
Cảnh tượng ghê rợn đó, khiến mấy tên chậm chân hơn ở phía sau giật mình kinh hãi, không tự chủ dừng bước tiến lại.
" Dính dong, bạn tiêu diệt một tiên thiên tầng thứ 4, nhận được 10000 điểm kinh nghiệm."
Dương Kiệt tất nhiên không thể vì chúng chùn bước mà tha mạng cho chúng, tiếp tục lao tới mỗi người tặng cho một cú vào đầu, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của lũ súc sinh này.
" Ngừng tay lại ~~~~!!" Tên khuôn mặt bặm trợn nhìn thấy Dương Kiệt tàn sát thuộc hạ của mình, đôi mắt tràn đầy gân máu, khuôn mặt nhăn nhó vì căm phẫn, khí thế của một tiên thiên tầng thứ 9 phát tán ra, trực tiếp lao tới giải cứu thuộc hạ của mình.
" Cuồng Ma Loạn Vũ ~~~~!!" Cú chưởng tràn đầy khí thế tà ác vỗ ra, đó chính là tuyệt học đắc chí mà hắn dùng để tung hoành khắp Ngư Tang suốt mười mấy năm nay, uy lực tuyệt đối không tệ.
Dương Kiệt có cảm giác như đang bị vô số hồn ma bao vây, ớn lạnh cả xương sống, không dám xem thường, trực tiếp triệu hồi võ hồn Huyền Vũ, vung chùy quét thẳng vào cú chưởng do hắn ấn tới: " Biến ~~~~!!"
Pằng ~~~~!!
Chùy và cú chưởng va đập vào nhau, cả hai đều bị uy lực đòn đánh đối phương đẩy lùi về phía sau vài bước mới đứng vững.
Tên khuôn mặt bặm trợn mang theo vẻ mặt bất ngờ khó tin nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, không thể ngờ nổi một tên chỉ tiên thiên tầng thứ 2 mà có thể chống đỡ chiêu đánh bảy thành công lực của mình, thậm chí bàn tay tung chưởng vẫn còn đang run lên cầm cập.
Cho dù là sử dụng bí pháp cũng không thể đánh sợ tới cỡ đó chứ?
Gần chục tên thuộc hạ lúc này chỉ còn lại năm tên bước tới bên cạnh hắn, tên khuôn mặt bặm trợn díu mày nói: " Các hạ muốn đối địch của binh đoàn Bá Nghiệp thật sao?"
" Câu hỏi dư thừa! Chẳng phải các ngươi muốn tìm cớ giết ta sao? Giờ thấy ta là khúc xương khó ngậm, xì xì, cái gì mà khúc xương, thấy bố mày lợi hại nên định làm hòa sao? trễ rồi." Dương Kiệt cười lạnh khinh bỉ nói.
" To gan, tưởng ta sợ người sao? Huyền âm cửu trảm ~~~!!" Tay phải tạo thành thế đao, vẫy chém chín nhát về phía Dương Kiệt.
Hú ~~~~! Hú ~~~~! Hú ~~~~! Hú ~~~~!....
.
Âm thanh như ma quỷ rên khóc vang lên không dứt, chín tia khí màu đen như chiếc lưới khổng lồ khóa chặt mọi lối di chuyển của Dương Kiệt, khiến anh ta không thể né tránh mà phải trực diện chống đỡ.
" Tam Chuyển Thuần Dương Công, vận chuyển ~~~!! Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, giúp ta phá, phá, phá ~~~!" Thuần Dương Công chí cương chí dương, tuyệt đối là khắc tinh của những công pháp âm tà, một chiếc chùy dạng khí khổng lồ quét ra, va đập vào những tia khí màu đen, lập tức đánh tan tất cả, tiếp tục bắn thẳng về phía nhóm người Bá Nghiệp.
" Né ra ~~~!!" Tên khuôn mặt bặm trợn gào lớn một tiếng ra hiệu cho đám thuộc hạ còn lại tránh xa, bản thân không lùi mà tiến, một chiêu cuồng ma loạn vũ vỗ ra, ấn thẳng vào cây chùy khí đang bắn tới.
Pằng ~~~~!!
Cơ thể tên khuôn mặt bặm trợn bị uy lực của chiêu tấn công đẩy lùi về phía sau, nhưng đòn đánh của Dương Kiệt cũng bị phá vỡ, hắn cũng chưa kịp vui mừng phản công, ai ngờ Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, nhìn thấy nụ cười bí hiểm trên môi anh ta, trong lòng tên khuôn mặt bặm trợn lập tức cảm thấy không hay, không đợi hắn kịp phản ứng, tay phải tạo thành nắm đấm đấm thẳng vào ngực của đối phương: " Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~~!!"
" A ~~~!! Thần Quỷ Than Khóc ~~~~!!" Tên khuôn mặt bặm trợn cũng không phải tay vừa, thi triễn tuyệt học, phía sau lưng xuất hiện hình bóng một cái đầu lâu đang nhe răng cười, hình bóng đó tựa như bị hút hết vào cánh tay phải, tay phải bị bao bọc bởi một lớp khí như đóm lửa màu đen tung chưởng ấn thẳng vào cú đấm đang đấm tới của Dương Kiệt.
Pằng ~~~~~!!
Cả hai đồng loạt bị đẩy lùi về phía sau vài bước, tên khuôn mặt bặm trợn còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên lại cảm thấy một lực đẩy đáng sợ đẩy cơ thể hắn lùi về phía sau năm mét, sau đó té ngã xuống đất không động đậy được nữa.
Hiệu ứng tuyệt học kích hoạt, thời cơ đã tới!
Dương Kiệt nhanh chóng vận chuyển thuần dương công xua tan âm khí do đối phương đánh vào trong người, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, huyết khí lưu thông trôi chảy hơn, biết không thể tốn thời gian nữa, trực tiếp triệu hồi võ hồn: " Huyền Vũ, xuất trận ~~~!!"
Con rùa có rắn quấn quanh cổ to bằng lòng bàn tay xuất hiện trên đỉnh đầu rồi nhập thẳng vào cơ thể của anh ta, cân nặng của Dương Kiệt lập tức tăng lên gấp bốn lần, mỗi bước chạy đều khiến mặt đất rung chuyển như đang động đất vậy.
" Cản … cản hắn lại ~~~!!" Tên khuôn mặt bặm trợn cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể động đậy, nhìn thấy Dương Kiệt như chiếc máy ủi công sức lớn lao tới, hoảng hốt la hét ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ cản anh ta lại.
" Biến ~~~~!!" Dương Kiệt vung chùy quét bay những tên dám cản đường, khi cách nơi tên khuôn mặt bặm trợn nằm bất động còn khoảng một mét, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người lên không trung, hai tay hai chân dang rộng ra, tựa như một quả bom tiêm kích dội thẳng xuống cơ thể tên khuôn mặt bặm trợn.
" Phì Lũ Xung Thiên Pháo ~~~~~!!"
" không ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!"
Rầm ~~~~~~~!!
Crack ~~~~!!
Bị cơ thể nặng hơn 640kg đè vào người, xương cốt gần như gãy vụn ra hết, máu kèm nội tạng từ trong miệng phun bắn ra, cảm giác choáng váng đầu óc ập tới, toàn thân co giật liên hồi, dính phải chiêu này cho dù không chết cũng thành tàn phế rồi.
Tiếp tục tặng thêm một chùy vào đầu, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của tên súc sinh này.
" Dính dong, bạn tiêu diệt một tiên thiên tầng thứ 9, nhận được 50000 điểm kinh nghiệm!"
Xịt ~~~!! Xịt ~~~!! Xịt ~~~!!
Những do thám đang ẩn núp ở xung quanh nhìn thấy cảnh máu mê tàn nhẫn đó, đều không kềm được hít sâu hơi lạnh vào người.
Dương Kiệt lập tức bị họ liệt vào danh sách ác quỷ không nên đụng vào.
" Ác … ác ma, hắn là tên ác ma ~~~!!" " chạy, chạy mau ~~~!!"
Mấy tên thành viên Xích Luyện còn sống sót nhìn thấy đội trưởng của mình bị chết một cách thê thảm, toàn thân run lên cầm cập, không còn đủ dũng khí ở lại chiến đấu nữa, đồng loạt quay đầu bỏ chạy về hướng lối vào bí cảnh, định chạy đi tìm quân đoàn trưởng của mình để báo thù.
" Chạy? Bộ tưởng muốn chạy là chạy được sao?" Nhìn thấy điểm kinh nghiệm của mình định tháo chạy, Dương Kiệt tất nhiên là không đồng ý rồi, đặc biệt là những điểm kinh nghiệm đầy tội ác như thế này.
" Càn khôn Nhất Thiểm ~~~!" pằng ~~~!! Một cái đầu vỡ tung ra như bong bóng bị vỡ.
" Càn khôn Nhất Thiểm ~~~!" pằng ~~~!! Lại thêm một cái đầu cùng chung số phận với tên lúc nãy.
……
Năm tên thành viên cuối cùng của quân đoàn Bá Nghiệp đều chết thảm dưới tay Dương Kiệt, tên cuối cùng gần như một chân bước vào lối vào bí cảnh, còn chưa kịp vui mừng phấn khích khi sắp thoát nạn, một quả chùy khổng lồ từ phía sau bổ vào đầu, chết không kịp kêu lấy một tiếng nào cả.
" Mẹ kiếp, cái thứ gì đâu, tưởng mặt mũi bố mày trung hậu tưởng dễ ăn hiếp sao? Cái giá phải trả cho việc ỷ mạnh hiếp yếu là thế này nè, hừ hừ!!" Dương Kiệt thu lại huyền thiết chùy vào túi càn khôn, hướng về xác đám thành viên Xích Luyện nhổ miếng nước bọt, xem ra vẫn còn chưa hết căm hận lũ khốn định " ăn hiếp" mình.
" Vào thôi, còn đứng đó ngơ ngác làm gì nữa." Dương Kiệt vẫy vẫy tay ra hiệu cho nhóm Hà Trung vẫn còn đứng chết đứng ở phía xa.
" Ực ực …" Hà Trung và Ngô Binh nuốt mạnh miếng nước bột vào cổ họng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một người có khuôn mặt " hiền lạnh trung hậu" lại có thực lực đáng sợ và hung tàn như thế này, trong lòng không kềm được thở phào nhẹ nhõm khi ngay từ đầu đã không đắc tội Dương Kiệt, nếu không thì e rằng mình đã phải chịu chung cảnh với tên Triệu Cao và đám người của quân đoàn Bá Nghiệp rồi.
Nhưng cũng không kềm được có chút lo lắng sợ hãi, Dương Kiệt ra tay giết sạch người của Bá Nghiệp, chẳng khác nào động vào ổ kiến lửa, đặc biệt là ổ kiến lửa này có con kiến chúa là chân nguyên tầng thứ 7, tuyệt đối không phải cả nhóm lúc này có thể chống đỡ nổi, không chừng tan xương nát thịt cũng nên, có chút do dự nên tiếp tục đi theo Dương Kiệt vào trong bí cảnh hay không.
Trong lúc Hà Trung và Ngô Bình đang do dự không biết nên rút lui hay tiếp tục, Hà Uyển Thanh trực tiếp dùng hành động của mình để trả lời, nhẹ nhàng bước tới sau lưng Dương Kiệt, chuẩn bị theo chân anh ta đi vào trong bí cảnh.
Từ sau phản bội và cái chết của tên Triệu Cao, Hà Uyển Thanh trở nên lầm lỳ ít nói, xem ra cú sốc tâm lý khá nặng khiến cô ta trở nên chững chạc hơn, khép kín hơn, không còn là cô gái ngây thơ chìm đắm trong tình yêu như trước kia nữa.
Cũng không biết là điều tốt hay xấu đây.
Nhìn thấy em gái ruột có quyết định, Hà Trung chỉ còn cách cắn răng đi lên tàu giặc của Dương Kiệt, mặc dù muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hà Uyển Thanh, biết rõ rằng có ngăn cản cũng bằng thừa, nên đành tiếp tục đi theo bảo vệ an toàn cho em gái của mình.
Còn Ngô Bình khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, lặng lẽ đi theo phía sau Hà Trung, nói rõ quyết tâm của mình.
Dương Kiệt có chút không muốn dẫn theo nhóm Hà Trung đi vào trong bí cảnh, không phải anh ta muốn trở mặt, mà là vì trong bí cảnh biết bao nguy hiểm đang chờ đợi, trong bí cảnh tuyệt đối không phải chỉ toàn màu hồng như mọi người lầm tưởng, đặc biệt là đã kết thù với quân đoàn Bá Nghiệp, bản thân Dương Kiệt còn chưa chắc tự bảo vệ được bản thân, sao mà đủ sức đi bảo vệ người khác chứ?
Thế nhưng nếu như đối phương đã kiên quyết đi vào trong bí cảnh thám hiểm, Dương Kiệt cũng không phản đối, trong sức mình có thể cố gắng bảo vệ mạng sống của họ vậy.
Dẫn theo cả nhóm đi thẳng vào lối vào bí cảnh, khuất đi sau lối vào hình dạng giốn cánh cửa dạng khí lúc phình to lúc thu nhỏ không ổn định đang treo lơ lửng trên không trung.
" Mau, mau quay về báo cáo với tộc chủ rằng lối vào bí cảnh Bắc Minh Tông đã được khai thông, người phụ trách canh gác của Bá Nghiệp đã bị tiêu diệt sạch sẽ,tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm gặp này." Những tên do thám của các gia tộc nhỏ hoặc quân đoàn không quá lớn mạnh nhìn thấy nhóm Dương Kiệt biến mất sau lối vào, lập tức nhộn nhịp phấn khích hẳn lên, không ngừng phái người quay trở về gia tộc hoặc quân đoàn báo tin để phái những cao thủ trong tộc và quân đoàn đi vào bí cảnh thám hiểm.
Dương Kiệt vừa bước vào lối vào bí cảnh, chỉ thấy cảnh tượng trước mặt tối sầm lại, đầu óc choáng váng quay cuồng, cơ thể tựa như bị một thứ sức mạnh đáng sợ nào đó kéo giãn ra, đau đớn vô cùng.
Đó chính là tác hại khi đi vào pháp trận truyền tống không ổn định.
Cơn đau đớn kéo dài gần hai phút đồng hồ mới ngưng hẳn, đợi tới khi Dương Kiệt mở to mắt ra, phát hiện mình đang nằm giữa một thảo nguyên rộng mênh mông, xa xa ở phía trước mặt là những dãy núi hùng vĩ cao chót vót, bên phải là một khu rừng rậm bạc ngàn che khuất cả khu vực rộng lớn, còn sau lưng là bãi cát sa mạc vô biên vô giới.
Quay đầu liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của nhóm Hà Trung đâu cả, chắc là lúc truyền tống vào bí cảnh đã bị ngẫu nhiên phân tán ra khắp nơi rồi.
Chính một thế giới nhỏ do một kẻ đại thần thông dùng thần lực của mình chế tạo ra.
Linh khí trong này dồi dào hơn bên ngoài gấp đôi, nếu như tu luyện ở nơi này một thời gian dài, tốc độ sẽ tiến triễn thần tốc.
Tất nhiên, lợi ích đó không liên quan gì tới Dương Kiệt cả, vì anh ta thăng cấp nhờ điểm kinh nghiệm khi giết quái chứ không phải nhờ vào hấp thụ linh khí.
Nhưng ở một nơi linh khí dồi dào như thế giới nhỏ này, chắc chắn sẽ tràn đầy linh thảo, linh quả thậm chí là những con ma thú lớn mạnh.
Tất cả đều có thể trở thành điểm kinh nghiệm cho anh ta.
" Khoan đã, lối vào, lối vào biến đi đâu mất tiêu rồi? Nếu không có lối vào, sau này muốn rời khỏi phải làm sao đây??" Sực nhớ ra một điều quan trọng, sắc mặt của Dương Kiệt trở nên vô cùng khó coi.
Đúng thế, lối vào biến mất, lối ra không thấy đâu cả, chẳng lẽ suốt đời bị nhốt trong cái bí cảnh này sao?
" Không, chắc chắn là có lối thoát ra khỏi bí cảnh, nếu không thì người của quân đoàn Bá Nghiệp sao có thể an toàn đi vào trong này thám hiểm chứ? Trước khi vào, chắc chắn chúng đã từng cho người đi đầu mở đường, chắc chắn sẽ có cách thoát ra khỏi bí cảnh này nên cả quân đoàn mới kéo vào đây. Chỉ là do mình không biết, sau này bắt lấy vài tên, từ trong miệng chúng tra khảo cách rời khỏi bí cảnh cũng không muộn." Nghĩ tới điều đó, sắc mặt của Dương Kiệt dịu lại đôi chút.
" Hiện giờ cả nhóm bị phân tán ra, tạm thời hãy đi sâu vào trong rừng thám hiểm coi có thể tìm thấy cơ duyên gì không, sẵn tiện trên đường thăm dò hành tung của họ xem sao, nếu như hội tụ được cả nhóm thì càng tốt, còn nếu không thì mong họ tự giữ được an toàn cho bản thân thôi." Có được quyết định, Dương Kiệt trực tiếp phóng thẳng về phía khu rừng ở phía bên tay phải của mình.