Chương 25: Huyết Lang Bang tuyên chiến
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Dương Kiệt đã thành công nhập môn tuyệt học thân pháp, trong phạm vi bốn mét có thể dịch chuyển tới địa điểm định vị ngay tức khắc, chỉ là mỗi lần sử dụng tuyệt học này tiêu hao khá nhiều chân khí, với lượng chân khí trong người của Dương Kiệt, chỉ có thể sử dụng mười lần là phải hấp thụ linh khí để bổ sung lại.
Còn tam chuyển thuần dương công, đã hoàn toàn chuyển hóa chân khí từ không thuộc tính thành chân khí thuộc tính dương. Chỉ là giật mình hoảng hốt khi phát hiện điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp tăng lên gấp ba lần.
Thì ra là với đặc tính thăng cấp của Dương Kiệt, không cần thiết phải như người khác phải tự tinh luyện linh khí ba lần. mỗi lần thăng cấp sẽ tự động tam chuyển thành công, chỉ là nhìn vào lượng điểm kinh nghiệm lúc này….
Lẽ ra định hất thụ hết 100 viên tính khí đan trung cấp để thăng cấp, lúc này thậm chí chưa đi được nửa đường nữa là. Đúng là tự lấy đá chọi chân mình mà.
Nhưng nghĩ tới công dụng của Tam chuyển thần dương công, sắc mặt của Dương Kiệt dễ coi hơn đôi chút. Xem như tăng độ khó trong trò chơi vậy.
Chỉ còn cách tự an ủi bản thân như vậy chứ biết sao giờ.
" Tiếp tục cắm đầu tu luyện cũng không phải là chuyện hay, thử đi tới nhiệm vụ đường xem xem có nhiệm vụ nào có thể kết hợp thí luyện và kiếm điểm tích lũy không, chứ với số điểm tích lũy còn lại của mình, muốn dùng để đổi những vật phẩm giá trị còn lâu mới đủ." Vươn người thở dài một tiếng, Dương Kiệt quyết định không tiếp tục ở lại trong trang viên nữa, tìm thời cơ đi thí luyện mở mang kinh nghiệm mới là thượng sách.
" Con heo mập trong kia hãy nghe đây, mau lăn ra đâu bố mày bảo ~~~~~!!" Trong lúc Dương Kiệt định rời khỏi trang viên, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gào thét đầy cao ngạo vô cùng khó nghe.
" Lại tên khốn nào ngứa mình rồi đây?" Dương Kiệt khẽ díu mày, cảm thấy giọng nói khá quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ tới ai, nhưng chắc chắn không phải bạn bè.
Vô cùng thản nhiên đẩy cửa bước ra khỏi trang viên, phát hiện một đám đông gần cả chục tên đang vây kín ở trước cửa nhà, xung quanh còn có vô số người trong môn phái tụ tập lại đứng ở phía xa, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đám người đang vây lấy trang viên.
Dương Kiệt vô cùng tinh mắt phát hiện trong đám gần chục người có mặt hai tên thanh niên của Huyết Lang Bang đã từng bị anh ta đập cho một trận, xem ra chúng đã dẫn theo người tới báo thù rồi đây.
Ngoài hai tên thanh niên đã từ bị đập cho một trận ra, còn có thể nhìn thấy hình bóng của tên Tư Mã Thiên hơn cả tháng không gặp.
ngoài ra, đứng bên cạnh hắn còn có Vô Nghĩa Hy, tên khốn đã từng làm nhục và cấu kết với không ít người định hãm hại Dương Kiệt lúc vừa mới gia nhập vào khu vực tạp vụ.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của kẻ thù, tân thù cựu hận, trên môi Dương Kiệt lộ ra một nụ cười sắc lạnh, đôi mắt như muốn phang thây xẻ thịt đối phương nhìn chằm chằm vào tên Vô Nghĩa Hy, hoàn toàn không thèm quan tâm tới tên thanh niên dẫn đầu nhóm đang không ngừng buông những lời khiêu khích khó nghe khi nhìn thấy Dương Kiệt bước ra.
Tên thanh niên dẫn đầu nhìn thấy Dương Kiệt dám không đếm xỉa tới mình, phẫn nộ tột cùng, định trực tiếp ra tay lao tới đập cho đối phương một trận vì cái tội hỗn láo với sư huynh.
Nhưng Tư Mã Thiên nhanh chóng áp sát tới tên thanh niên, ghé bên tai hắn to nhỏ vài câu, đôi mắt không ngừng phóng tia sáng sắc lạnh chế giễu về phía Dương Kiệt.
" Thì ra là thế, hèn chi dám to gan hành hung người của Huyết Lang Bang."
Tên thanh niên cầm đầu khẽ ngật đầu, sau lời giới thiệu của Tư Mã Thiên đã biết được danh tánh của Dương Kiệt, ánh mắt phẫn nộ lúc nãy khi nhìn vào Dương Kiệt lúc này tràn đầy vẻ chế giễu khinh thường, lạnh lạnh nói: " Con heo mập kia, mày dám to gan hành hung người của Huyết Lang Bang, đắc tội Thiên thiếu gia, giờ tao cho mày một cơ hội, bước tới đây quỳ xuống khấu đầu, chui qua giữa háng của Thiên thiếu gia, tự phế hai tay, sau đó dâng lên hết tài nguyên trên người mày, tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày, để mày an toàn cút về quê nhà."
Nghe xong lời nói của tên thanh niên cầm đầu, cả Tư Mã Thiên và Vô Nghĩa Hy đều lộ ra nụ cười sắc lạnh cười trên đau khổ người khác, còn những tên thuộc hạ đi theo bên cạch đều chọc phá lên cười, không ngừng buông lời trêu chọc khó nghe về phía Dương Kiệt.
Đặc biệt là hai tên đã bị anh ta đập cho một trận, vẻ mặt đầy điên cuồng, không ngừng gào thét chửi rũa anh ta.
" Toi rồi, toi rồi, ngay cả một trong ngũ đại đội trưởng của Huyết Lang Bang Trương Tuấn cũng đã xuất hiện, nghe nói Trương Tuấn sư huynh đã đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 6, cộng thêm võ hồn cấp 3 hàn băng thích vô cùng lợi hại, tuyệt học hàn băng miên chưởng đã luyện tới cảnh giới đại thành, trong giai đoạn cùng cấp không có đối thủ, lần này đích thân dẫn tiểu đội tới báo thù, xem ra tên đệ tử tạp vụ đó hết có cơ hội thoát nạn rồi."
" Xem tình hình dường như tên đệ tử tạp vụ kia có hiền khích với Tư Mã Thiên thì phải, anh trai của Tư Mã Thiên là một trong thập đại cao thủ ngoại môn, đồng thời là phó bang chủ của Huyết Lang Bang, nghe nói đang bế quan đột phá tới tiên thiên tầng thứ 9, thậm chí là tiên thiên cấp 10. Có thể nói là một tay che trời, hắn dám đắc tội Tư Mã Thiên, khu ngoại môn này sẽ không còn đất sống cho hắn đâu."
" Hèn chi hắn dám ra tay hành hung người của Huyết Lang Bang, thì ra là có mối thù hận trước kia rồi."
Ông trời làm chứng, Dương Kiệt hoàn toàn không biết Tư Mã Thiên là người của Huyết Lang Bang, nếu như biết trước điều đó, e rằng hai tên thanh niên bị anh ta đập cho một trận bữa kia không chỉ nhẹ nhàng như thế rồi.
Dương Kiệt thu lại ánh mắt căm hận đối với Vô Nghĩa Hy, quay sang nhìn vào Trương Tuấn, cười lạnh nói: " Quỳ xuống khấu đầu? Chui qua háng của tên vô dụng đó? Ngươi có thật là ngươi không đang nằm mơ chứ?"
" To gan ~~~!"
" Phản rồi, phản rồi, một tên đệ tử tạp vụ quèn mà dám cãi lời của đội trưởng, quả thật đáng chết ~~!!"
Nghe thấy Dương Kiệt dám gọi mình là tên vô dụng, khuôn mặt của Tư Mã Thiên cau có lại vì giận dữ, hận không thể lao tới đại chiến 300 hiệp với đối phương, để xem coi ai là tên vô dụng, nhưng đã nhanh chóng bị Vô Nghĩa Hy ở bên cạnh ngăn lại, thì thầm to nhỏ vài câu bên tai hắn xong, Tư Mã Thiên nhanh chóng bình tĩnh lại, trên môi lộ ra nụ cười sắc lạnh khát máu nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt như nhìn một người chết.
Trương Tuấn sắc mặt trầm đen như than, lạnh lạnh nói: " Ngươi dám cãi lời của ta, nghĩa là ngươi muốn tuyên chiến với cả Huyết Lang Bang này đúng không?"
" Tuyên chiến thì tuyên chiến, làm gì được nhau nào?" Dương Kiệt trợn mắt trắng với hắn, đã rơi vào tình thế này rồi, có tuyên chiến hay không có còn quan trọng nữa không chứ?
Vậy mà còn phải hỏi, không biết đầu óc tên này có bị gì kẹp qua không đây.
" Tốt, tốt, đã lâu lắm rồi, không có ai dám khiêu chiến với Huyết Lang Bang của bọn ta, xem ra có người tưởng rằng Huyết Lang Bang đã không còn đáng sợ như xưa, không còn run sợ trước uy danh của Huyết Lang Bang nữa rồi, ngay cả một con chó một con mèo cũng dám phản kháng."
Trương Tuấn giận quá hóa cười, quay sang đám thuộc hạ lạnh lạnh nói: " Bắt đầu từ ngày hôm nay, người của Huyết Lang Bang sẽ phong tỏa hết mọi đường sống của con heo mập này, ta không muốn nhìn thấy hắn nhận được bất kỳ một nhiệm vụ nào trong môn phái cả. Ngoài ra, hằng ngày mọi thành viên trong bang luân phiên khiêu chiến hắn, chỉ cần không đánh chết, đánh thành tàn phế cũng không thành vấn đề."
" Wa ~~~, Huyết Lang Bang đã ra tay rồi, luân phiên khiêu chiến! Cho dù tên đệ tử tạp vụ này thực lực cao cỡ nào, cũng chỉ có nước quỳ mà thôi."
" Đúng thế, đúng thế, đã lâu lắm rồi Huyết Lang Bang không ra tay đàn áp ai cả, không ngờ hôm nay lại có cơ hội theo dõi cuộc chiến đầy thú vị như thế này. Cá thử xem tên đệ tử tạp vụ chịu đựng được bao lâu, một ngày, hai ngày hay mười ngày?"
" Chắc chỉ được vài ba ngày là cùng, cũng phải cúi đầu như con chó mà thôi." Những người ở xung quanh nghe xong câu mệnh lệnh của Trương Tuấn ban phát xuống, vội vã hô hoán thì thầm to nhỏ với nhau.
" Khiêu chiến? Ngươi chắc chắn chứ?"
Trong lòng Dương Kiệt cười lạnh một tiếng.
Khiêu chiến? Bộ tưởng bố mày sợ sao? Bố mày chỉ mong có thế mà thôi, khi không lại có người mang điểm tích lũy tặng không cho mình.
Trong Thánh Hỏa Tông, đệ tử ngoại môn có thể khiêu chiến lẫn nhau, chỉ cần không vượt quá đối phương ba cấp trở nên, khi phát động khiêu chiến, người bị khiêu chiến không được phép từ chối, nếu từ chối sẽ bị người khiêu chiến lấy đi một nửa tài nguyên và điểm tích lũy trong người.
Và mỗi người có thể khiêu chiến cùng một người một tháng một lần, Huyết Lang Bang hoàn toàn có thể từng người luân phiên nhau khiêu chiến với Dương Kiệt, nếu như Dương Kiệt đồng ý chấp nhận, chỉ cần không khiến đối phương mất mạng, hoàn toàn có thể đánh thành tàn phế, còn nếu từ chối, một nửa tài nguyên và điểm tích lũy bị lấy mất, cứ thế tuần hoàn luân phiên nhau, anh ta sẽ không có tài nguyên tu luyện, sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Mục đích của tông môn là muốn thúc đẩy sự tiến bộ của môn đồ.
" Thế nào? Sợ rồi hả? Đã quá muộn rồi, bọn ta sẽ cho ngươi thấy sự đáng sợ của Huyết Lang Bang, bắt đầu từ hôm nay ngươi phải sống trong cơn tuyệt vọng không có lối thoát, hahahaha ~~!!"
Trương Tuấn phấn khích cười nói.
" Sợ? Ngươi nghĩ ngợi quá nhiều rồi đấy?"
Dương Kiệt cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt quét về phía Tư Mã Thiên: " Thế nào? kẻ bại trận kia, ngươi là người đầu tiên khiêu chiến ta chứ?" Sau đó lại quét ngang qua tên Vô Nghĩa Hy, lạnh lạnh nói: " Hay là ngươi?"
" Kẻ bại trận? Giờ ta đã tiên thiên tầng thứ 2, cộng thêm võ hồn cấp 3 " Huyền Băng Cự Hùng", thực lực sánh ngang với tiên thiên tầng thứ 5 không có võ hồn như ngươi, ngươi chỉ là tiên thiên tầng thứ 2, đủ tư cách để ta khiêu chiến nữa sao?" Tư Mã Thiên cười lạnh nói.
Đúng thế, chỉ trong vòng hai tháng Tư Mã Thiên đã từ một luyện thể tầng thứ 10 đột phá thành tiên thiên tầng thứ 2, ngoại trừ tư chất không tệ của hắn, tài nguyên của khu vực ngoại môn và anh trai hắn để lại, cũng góp công không nhỏ cho sự tiến bộ chóng mặt của hắn.
Nên hắn lúc này tỏ ra vô cùng tự tin, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới một tên không có võ hồn như Dương Kiệt.
Ngưng một hồi, lại nói tiếp: " Tất nhiên, nếu như ngươi đâm đầu vào chỗ chết, ta cũng sẽ cho ngươi được tọa nguyện, tân thù cựu hận, mối sỉ nhục trước khi gia nhập tông môn, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lời."
Dứt câu, chuẩn bị bước ra khiêu chiến với Dương Kiệt.
" Thiên thiếu gia, khoan đã, giết gà cần gì phải dùng tới dao mổ trâu, để thuộc hạ ra thử thử vài chiêu với con heo mập đó, đập cho hắn một trận thân tàn ma dại, sau đó Thiên thiếu gia tiếp tục hành hạ hắn cũng được mà."
Vô Nghĩa Hy từ phía sau bước ra, cản lại Tư Mã Thiên lên tiếng khuyên bảo.
Tư Mã Thiên khẽ suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời nói của Vô Nghĩa Hy có lý, nên lùi về phía sau một bước, tỏ ý chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn.
Vô Nghĩa Hy mang theo nụ cười lạnh lùng chế giễu từ từ bước ra phía trước: " Con heo mập kia, lần trước chơi không chết mày, lần này mày không may mắn như thế nữa đâu. Ra tay đi, tao nhường mày ba chiêu, nhớ kỹ, chỉ ba chiêu thôi đấy, mày hãy cố mà nắm lấy cơ hội ngàn năm hiếm gặp này."
Câu nói vừa dứt, khí thế của tiên thiên tầng thứ 3 từ trong người hắn bùng phát ra, khiến không ít người tỏ ra kinh ngạc bất ngờ.
Những người ở xung quanh theo dõi trận chiến lập tức lùi ra xa gần hai chục mét, tạo khoảng trống cho cả hai giao chiến.
" Vô Nghĩa Hy mới đột phá tới tiên thiên tầng 3, dùng con heo mập này làm vật tế để phô trương sức mạnh của mình, thú vị đấy."
Tư Mã Thiên bước tới bên cạnh Trương Tuấn, cười lạnh nói.
" Dám đ-ng tới Huyết Lang Bang, số phận của con heo mập đó đã được định đoạt rồi, giờ chỉ muốn xem xem hắn chịu đựng được bao lâu mà thôi, chỉ mong cuộc chơi đừng kết thúc sớm, nếu không thì chán lắm."
Trương Tuấn mỉm cười nhún nhún vai.
" Ba chiêu? Ngươi chắc chứ?"
" Đừng nói nhiều nữa, mau xuất chiêu đi, Thiên thiếu gia còn đang chờ đợi tới lượt hành hạ mày kìa."
" Được!! Để xem ai hành hạ ai nhé ~~~~!!"
Dương Kiệt cười lạnh, cơ thể đột nhiên mờ nhạt đi, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Vô Nghĩa Hy.
Càn khôn nhất thiểm ~~~!!
" Chiêu thứ nhất ~~~"
Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của Vô Nghĩa Hy, Dương Kiệt trực tiếp tung cú đấm thẳng vào mặt hắn.
Bốp ~~~~!!
Crack ~~~~!!
Á ~~~~~~~!!
Khuôn mặt của Vô Nghĩa Hy hứng trọn cú đấm thôi sơn của Dương Kiệt, sống mũi trực tiếp vỡ vụn ra, máu tươi từ trong mũi phun bắn ra như vòi sen, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn và cú đấm của Dương Kiệt, cơ thể bị đánh lùi về phía sau, không đợi hắn kịp hoàn toàn, tiếp tục áp sát vào, một cú đá thẳng đan điền của hắn.
Pằng ~~~~!!
A ~~~~~~~~~~~~!!
Vô Nghĩa Hy kêu lên một tiếng đầy đau khổ, khuôn mặt nhăn nhó như mông con khỉ, cơ thể tựa như bị chiếc xe tải tông thẳng vào, bị đẩy bay ra xa té ngã xuống đất, toàn thân co giật liên hồi.
Đặc biệt là đan điền bị vỡ tung ra, chân khí trong cơ thể không còn chỗ lưu giữ, lập tức phóng thích ra khỏi cơ thể của hắn, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trắng bệch như đang bệnh nặng, xanh xao khó coi, từ một tiên thiên tầng thứ 3 rơi xuống thành người bình thường không có tý sức lực nào nữa.
" Cái gì? mi dám …."
" Mau ngừng tay ~~~~!!"
" A, tên khốn …."
Quá trình đánh bại phế bỏ đan điền Vô Nghĩa Hy chỉ diễn ra trong tích tắc, khiến người của Huyết Lang Bang không kịp trở tay, vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khó tin không kịp ra tay ngăn cản, nhìn thấy Dương Kiệt đánh bại Vô Nghĩa Hy vẫn không chịu buông tha, định tiếp tục lao tới tấn công, không ít người gào thét lên vì căm phẫn, không ngừng buông lời hăm dọa.
Trương Tuấn trực tiếp tung người lên không trung nhảy về phía Dương Kiệt đang lao tới, tay phải tạo thành chưởng tung ra:
" Hàn băng miên chưởng ~~~~!!"
Hắn không thể không ra tay, bản thân Vô Nghĩa Hy sống chết ra sao hắn không quan tâm, nhưng nếu tiếp tục để Dương Kiệt làm nhục Vô Nghĩa Hy, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của Huyết Lang Bang sao?
Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra được.
" Tốt, tao chờ mày nãy giờ! Giới vương quyền X 2, phì lũ bạo liệt quyền ~~~!!" Dương Kiệt bỏ qua Vô Nghĩa Hy đang nằm hấp hối trên mặt đất, trực tiếp một cú đấm đấm thẳng vào cú chưởng của Trương Tuấn đang ấn tới.
Pằng ~~~~~~!!
Hai bàn tay va đập vào nhau, Trương Tuấn lập tức cảm nhận thấy một luồng sức mạnh đáng sợ truyền thẳng vào cú chưởng của mình, cơ thể không tự chủ bị đánh lùi về phía sau, từ trên không trung đáp xuống đất, phải bước lùi về vài bước mới trụ vững.
Bàn tay tung chưởng run lên cầm cập, có cảm giác như không còn là bàn tay của mình nữa.
Mang theo ánh mắt khó tin ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt vẫn đứng yên tại chỗ, không có vẻ gì khó chịu bị thương sau khi giao chiến với mình gì cả.
" Wa ~~~!! Không thể tin được, đỡ lấy hàn băng miên chưởng của Trương Tuấn mà không hề hấn gì, rốt cuộc tên này là quái vật phương nào thế? Hắn không phải chỉ là một tên đệ tử tạp vụ thôi sao? Sao có thể như thế được?"
" Hèn chi dám khiêu chiến với Huyết Lang Bang, thì ra có chút thực lực. Chỉ là Trương sư huynh chỉ hối thúc ra tay, cộng thêm vẫn chưa sử dụng võ hồn của mình, nếu như giao chiến thực sự, hắn chưa chắc có cơ hội."
" Chưa chắc, chưa chắc, chắc gì hắn đã dùng hết sức chứ, tôi có cảm giác mọi chuyện không đơn giản, hãy chờ xem."
Không chỉ những người theo dõi ở xung quanh, ngay cả người của Huyết Lang Bang, đặc biệt là Tư Mã Thiên cảm thấy bất ngờ khó tin, thậm chí có chút hoảng sợ.
Có thể chống đỡ chiêu tấn công của Trương Tuấn mà không hề hấn gì, tuyệt đối không phải là một tiên thiên tầng thứ 2 có thể làm được, cộng thêm việc kết liễu Vô Nghĩa Hy trong giây lát, tuy có phần đánh lén, nhưng nếu như không có thực lực, muốn đánh lén cũng không xong.
Lúc này hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá, lúc nãy mình còn định trực tiếp ra tay với con heo mập đó, cũng may là tên Vô Nghĩa Hy chịu đứng ra đánh do thám, nếu không e rằng người nằm trên mặt đất là mình rồi.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Crack~! Crack~! Crack~! Crack~!
Á ~~~~~~~~~~!!
Dưới ánh mắt kinh ngạc và khó tin của những người có mặt ở xung quanh, Dương Kiệt trực tiếp giẫm bốn cú cực mạnh vào hai tay và hai chân của Vô Nghĩa Hy, tiếng xương gãy vang lên liên hồi, cộng thêm tiếng kêu thét thảm thiết từ miệng hắn phát ra, hai mắt trợn ngược chết ngất đi,trực tiếp bị biến thành tên phế nhân phải nằm trên giường suốt đời.
" Ngươi …. Ngươi ….." Trương Tuấn không thể tin nổi những gì mình nhìn thấy, đối phương ra tay không chút do dự, tỏ ra vô cùng máu lạnh dứt khoát, trong lòng không kềm được ớn lạnh xương sống.