Chương 22: Diễm Ngộ

One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 22: Diễm Ngộ

Một buổi sáng đẹp trời, trời xanh gió mát.

Từng ánh nắng mở đầu ngày mới nhẹ nhàng phủ xuống căn phòng.

Căn phòng đơn bạc chỉ có một cái bàn và giường.

Mà trên giường lúc này, một nam hai nữ không một mảnh vải trên thân quấn chặt vào nhau.

"Ưm…" Quyến rũ rên nhẹ, một trong hai nữ hơi nhúc nhích liền mở mắt.

"Aaaaaaghhhhhhghggggggg!!!!!!!!!"

Một tiếng la như muốn xé rách cả quán ăn, nhưng những tên hải tặc ngồi trong chỉ cười dâm uế một cái rồi thôi.

Chuyện này chẳng có gì là lạ cả…………

Chát!!!

Hai cô gái đồng loạt vung một cái tát, sau đó từng trận quyền đấm cước đá đem gã kia vứt xuống giường.

"Chuyện gì xảy ra thế????" Koby còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, xoa xoa cái đầu đau nhức quát lên hỏi.

Vừa dứt câu, hắn liên tục bị gối mền đập vào người.

"Chuyện…" Koby quýnh lên định hỏi tiếp, nhưng sau đó hắn đớ lưỡi.

Trên giường, Yuki và Ume đem mọi thứ ném đi, bất giác, cả hai không còn gì để che thân.

Bao nhiêu cảnh huyền bí dụ hoặc Koby đều một lần xem hết.

Cặp song sinh gấp đến mức tay chân loạng choạng, chỉ kịp che đi chỗ bí ẩn rồi cuộn người khóc lóc.

Dù không biết chuyện quái gì xảy ra, nhưng trước mắt Koby vội vàng lấy hai cái chặn cuộn lại họ rồi tính tiếp.

Hai cô gái vội vã cuộn người vào chăn rồi đồng loạt khóc lóc thảm thương, Koby nhìn muốn nát cả cõi lòng.

"Cậu là đồ khốn nạn!!!"

"Cậu…."

Hai người vừa nức nở vừa chửi mắng. Koby ngơ ngác một hồi liền lâm vào trầm tư.

Đêm qua, hắn và hai cô nàng này nhậu đến mức say lắc lư. Cuối cùng bọn họ vào phòng, sau đó….

Koby nghĩ nát óc nhớ lại, hình như hai cô nàng này níu hắn lại, sau đó cả ba ôm lại một chỗ.

Từng mảnh quần áo bay đi…

Mềm mịn…..

Thoải mái………….

Koby vội cho mình một cái tát lấy lại tỉnh táo, gương mặt hắn kích động đến mức đỏ lựng.

Đêm qua, hắn đem cặp song sinh trước mắt ăn gần hết.

Sở dĩ gần hết là vì hắn hình như chưa có làm đến bước cuối cùng. Hay nói trắng ra là qua loa một chút rồi gục. Dù sao lúc đó hắn đã say đến ngất ngưỡng rồi.

Nhưng nhìn hai cô gái thảm thương hề hề trước mắt, Koby không tự tin vào trí nhớ mình cho lắm.

"Tôi…" Koby ngập ngừng không biết nói gì, qua một lúc, hắn ưỡn ngực quát lớn

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!!!"

Yuki và Ume thoáng chốc bị hắn kéo lại sự chú ý, nhưng dáng đứng của hắn hoàn toàn hiển lộ ra cái thứ lủng lẳng giữa đùi.

Lập tức, cả hai vớ vài thứ linh tinh trên bàn cạnh giường ném đến.

Koby cũng hơi xấu hổ, vội vàng vớ lấy quần áo gần đó mặc vào.

"Mau cút ra ngoài!!!" Yuki tiếp tục ném vài thứ đến bất lực gào lên.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà."

"Cút ra!"

"Cút!!"

Được rồi, Koby lủi thủi mở cửa phòng đi ra rồi lịch sự đóng cửa, tựa đầu vào nghe ngóng.

Bên trong phòng lục đục liên hồi, có lẽ cặp song sinh đang mặc quần áo.

Tiếp đó, từng tiếng khóc nghẹn lại vang lên. Koby đứng nghe mà trong lòng nổi lên từng hồi chột dạ.

Dù một bước cuối cùng có hay không thì hắn cũng đã làm "bẩn" con gái nhà người ta.

"Yuki, chờ đã."

Đột nhiên vang lên tiếng hô của Ume, Koby lấy lại tinh thần nghe tiếp. Phía sau đó hai người xì xào bàn tán cái gì đó hắn không nghe rõ. Đợi đến cuối cùng, chỉ nghe Yuki giận dữ quát

"Koby!!! Cậu chết chắc!!!"

Koby nghe xong nào dám lưu lại, hai ba bước liền xoay người vọt mất. Nhưng cặp song sinh dưới trạng thái "đặc biệt" bộc phát ra tốc độ kinh người, thoáng chốc đuổi kịp hắn.

Ba người rượt đuổi đến sảnh quán, đám người ngồi xung quanh chỉ cười khẩy nhìn họ xem cuộc vui.

Còn về phần tiền bạc, đêm qua Koby đưa cho gã chủ quán rất nhiều nên chẳng ai làm khó họ.

Vừa ra đường, Koby liền hoà vào đám người đông đúc trốn mất, cắt đuôi hai cô gái phía sau.

Hắn chắc chắn chịu trách nhiệm, nhưng hiện tại ở lại chính là chịu chết.

Koby cũng không ngu dại đến mức đó.

Nhưng hắn cũng không đi đâu xa, vừa thấy họ không tìm được mình liền lần nữa vòng ra sau lưng theo sát họ.

Ai biết được hiện tại cả hai tinh thần không tốt lại gây ra sự cố gì.

Koby không dám đảm bảo.

Cặp song sinh tức tối đuổi theo, nhưng không cách nào bắt được Koby. Khẽ nhìn nhau bối rối nghẹn lời, hai cô gái chán nản ghé vào một tiệm tắm rửa.

Uống nhiều rượu cộng thêm đêm qua "vật lộn", ca người sền sệt rất khó chịu.

"Hôi thật." Koby ngửi ngửi người mình đánh giá một câu rồi nối gót tiến vào nhà tắm.

Nơi này rất rộng, nam nữ tạo thành hai khu tách biệt nên Koby cũng không lo đụng mặt. Dễ dàng đặt một phòng tắm, Koby hào hứng bừng bừng bước vào.

Nhưng hắn không biết ở phía sau có một người bám theo.

……………………………………………

"Thật thoải mái."

Ngâm mình trong bồn nước nóng, Koby cảm thấy mọi phiền não đều bay hết.

Hòn đảo này cũng không có suối nước nóng tự nhiên. Đoán chừng là bên dưới được xây dựng một hệ thống lò nung đặc biệt cho những bồn tắm.

Chuyện đó không quan trọng, đang trầm mê hưởng thụ, cửa phòng tắm đột nhiên bung ra.

Koby toàn thân căng cứng, cảnh giác đề cao đến tột độ.

Hắn búng người lên, ánh mắt xuyên qua màn hơi nước nhìn chằm chằm người đến.

Ngay sau đó, con ngươi hắn co rụt lại…………..

"Koby…. cuối cùng cũng tìm ra cậu…."

"Al… Alvida…." Koby thả lỏng toàn bộ cảnh giác, luýnh quýnh che con khủng long lại rồi lắp bắp không biết nói thế nào.

Rầm!!!

Alvida mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, không hề ngại ngùng nhìn chằm chằm Koby.

Tên tóc hồng hiện tại xem như nếm trải cảm giác lúc cặp sinh đôi bị hắn nhìn chằm chằm.

Vô cùng ngượng ngùng.

Vô cùng khó chịu.

Phòng tắm chỉ khoảng bốn mét vuông, ngoài bồn tắm chỉ có giá treo quần áo, cửa vào lại bị Alvida chặn, Koby muốn nấp cũng không được mà muốn trốn cũng không xong.

"Cô ra ngoài cho tôi mặc quần áo cái đã." Koby hấp tấp nói.

"Cậu lấy hết tất cả của tôi rồi còn ngại ngùng gì nữa." Alvida mặt lạnh như băng chậm rãi áp sát.

Koby không còn đường lui, lần nữa ngã nhào vào trong bồn, mượn nước che chắn thân thể.

Mà hắn lấy hết cái gì của Alvida? Lấy hết của Yuki, Ume còn chấp nhận được. Chuyện này căn bản là vô lý.

"Cô đừng nói hươu nói vượn, mau ra ngoài đi đã."

Alvida trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi người, vươn tay túm cổ Koby, trực tiếp đem hắn lôi lên.

"Cô…" Koby bất khả tư nghị nhìn Alvida.

Cô nàng này đem hắn nhấc lơ lửng trên không, thân thể hai người gần như dán chặt vào nhau.

Nước trên người Koby nhỏ xuống, ướt sũng quần áo Alvida, hiển hiện rõ rệt thân thể dụ hoặc bốc lửa.

"Tại sao lại trốn?" Alvida duỗi đầu hỏi, mặt hai người như dán vào nhau.

"Tôi… tôi muốn thì đi thôi." Koby nhắm tịt hai mắt, luống cuống đáp.

"Muốn thì đi?" Alvida tức giận gằn giọng, sau đó đè hắn nằm ngửa dưới đất, bản thân trực tiếp nằm lên bụng đối phương, mạnh mẽ vung vài cái tát.

Koby bị đánh đến choáng váng, nhưng đồng thời cũng kích thích tính tình của hắn.

"Cô làm cái quái gì thế? Tôi đi ảnh hưởng gì sao? Tự nhiên tìm rồi đánh tôi làm gì?"

Chát!!! Chát!!!

Alvida lại vung hai cái tát.

Koby nổi nóng định bật lại, nhưng đập vào mắt hắn là gương mặt buồn ngơ ngác cùng đôi mắt rưng rưng của Alvida.

Ngàn câu nói nuốt ngược xuống bụng.

"Tôi là gì của cậu?" Alvida đột nhiên hỏi.

Koby đớ lưỡi, vốn định đáp ngay nhưng nhìn thái độ của đối phương hắn liền cố gắng suy nghĩ thật kỹ.

Vốn lúc đầu, cả hai chỉ là chủ nô, nhưng về sau như bạn. Về sau nữa, cả hai vượt qua sống chết vài lần nên khá thân thiết.

Thuỷ chung chỉ là bạn, nhưng Koby vẫn còn tị hiềm lúc còn ở giai đoạn chủ nô.

"Cậu thật sự không xem tôi ra gì sao? Chẳng lẽ khi trước cậu chỉ toàn lừa dối?" Alvida lại hỏi.

Lừa dối? Koby trợn căng hai mắt. Hắn hiện tại nhận ra vấn đề rồi, cô nàng này là nhắc lại chuyện hắn "tỏ tình" lúc trước.

Cái thiên đại hiểu lầm này Koby vẫn chưa có dịp để giải thích.

Lâu dần dưới tác dụng của nhiều chuyện, hiểu lầm này hình như trở nên lớn hơn rất nhiều.

Hiểu lầm đến một mức nào đó, có khi lại biến thành sự thật.

"Koby~~~."

Alvida nỉ non một tiếng, sau đó cúi xuống, cả thân trên áp vào người Koby.

Cánh mũi chạm nhau, hai người tiếp xúc vô cùng thân mật.

"Trở lại thuyền được không~~~."

Koby suýt chút nữa gật đầu đồng ý, nhưng một tia lý trí đánh tỉnh hắn lại. Hắn cũng không muốn tiếp tục cuộc sống như trước, quá gò bó, quá thiếu tự do.

Ít nhất Koby cho là như vậy.

"Alvida, tôi đã làm nhiều việc cho cô, ít nhất lần này để tôi tự quyết được chứ?" Koby nhắm mắt không dám nhìn đối phương, khó khăn nói.

Alvida sâu sắc nhìn hắn một chút rồi…………

"Ưm!!!" Koby trợn tròn mắt kháng nghị, nhưng mọi lời nói đều bị ngăn ở cổ họng.

Miệng hắn bị ngăn lại.

Mà thứ ngăn lại chính là một đôi môi rực lửa.

Là Alvida?

Koby giãy nãy vài cái nhưng bị Alvida kiềm chặt.

Lần đầu tiên hắn hôn là đêm qua…. Điều này không chắc lắm nhưng theo trí nhớ thì là vậy. Nói chung là không có cảm giác gì, nhưng hiện tại…

Non mềm, thơm ngát.

Koby lập tức chìm đắm vào đó.

Lưỡi theo bản năng vươn ra, tay vòng tới ôm chặt đối phương.

Koby đảo khách làm chủ, đem Alvida áp dưới người…………………