One Piece Trọng Sinh Thành Koby

Chương 21: Say

Người như súng, kiếm như đạn. Một kiếm vung ra, hội tụ tất cả sức mạnh và chính xác nhắm thẳng về phía Ginko.

Một kiếm này, Koby dùng toàn bộ lực bộc phát, gần như đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.

Ginko dù kiếm cảnh cao hơn nhiều, nhưng dưới trạng thái khinh thường không kịp tránh né, trực tiếp bị một kiếm của Koby trảm trúng ngực.

Nếu không cẩn thận, một kiếm này có thể đem gã chém thành hai mảnh.

Nhưng….

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý.

Yuki và Ume một trái một phải xuất kiếm chém tới. Cả hai đều nhắm tới chỗ yếu hại của hắn, họ tuyệt đối là nổi lên sát ý.

"Hai người…" Koby tức giận gằn lên, nhưng động tác cũng không chậm.

Hai chân mạnh mẽ đạp xuống đất, cả người bay ngược lên không trung tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Ưu nhã đáp xuống đất, Koby trong lòng vừa tiếc rẻ vừa nổi giận đến tột độ.

Một kiếm vừa rồi không đủ lấy mạng đối phương, chỉ khiến Ginko ăn một vết cắt sâu từ vai trái đến tận hông.

Dù không chết ngay nhưng nếu gã không lập tức trị liệu vẫn chết như thường.

"Chết tiệt!" Koby thầm mắng một tiếng, gã trước mắt cực kỳ khó chơi, khó khăn lắm mới có cơ hội gã lơ là, ai ngờ….

Hai mắt Koby tràn ngập khó chịu nhìn cặp song sinh.

"Ginko, anh chạy trước đi." Yuki hai mắt cảnh giác nhìn Koby, đồng thời thúc giục.

"Nhưng mà…." Ginko mừng quýnh lên, tâm một triệu lần nguyện ý, nhưng gã vẫn còn đủ tỉnh táo để diễn kịch.

"Bọn em sẽ cản hắn, sau đó tìm anh sau." Ume hai tay cầm chặt kiếm, cực độ căng thẳng khuyên.

Ginko giả vờ ngập ngừng suy nghĩ hồi lâu liền đáp ứng

"Vậy anh đi trước."

Dứt lời gã nhanh chân chạy mất.

"Khốn kiếp, có giỏi đừng chạy." Koby nổi điên vội vung kiếm truy sát.

Koong!!!

"Koby, cậu đừng hòng làm loạn." Yuki và Ume hợp lực mới miễn cưỡng chặn được một chiêu của đối phương.

"Hai cô mới là kẻ làm loạn." Koby nổi sùng trở sóng kiếm đánh văng hai người họ rồi tiếp tục truy kích.

Nhưng cặp song sinh không từ bỏ, bọn họ như không sợ chết liều mạng ngăn cản.

Dây dưa liên tục chục kiếm, Ginko cũng đã chuồn mất. Koby nổi giận đến tột độ.

Thoáng chốc, hắn đối với hai người "đồng bạn" này nổi lên sát ý.

Sát ý như hoá thành thực chất, Yuki và Ume run rẩy chùn bước. Vừa rồi giao thủ tuy có vẻ như ngang hàng, nhưng thực tế Koby đã nhường nhịn đủ đường, nếu hắn dùng toàn lực thì họ không phải là đối thủ.

Hơn nữa, vừa rồi hời hợt vài chiêu đã đem tay bọn họ đánh cho mệt lả, hiện tại cầm kiếm cũng không chặt.

"Hai cô…." Koby hai mắt ngưng tụ, giọng nói tràn đầy vẻ khô cứng.

"Thật không biết điều."

Chữ cuối vừa dứt, thân ảnh Koby biến mất, cặp song sinh ngay lúc này vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của họ không cách nào so được với đối phương.

Chạy được vài bước bên tai hai người đã vang lên từng hồi tiếng gió.

"Chết tiệt, mau tách ra." Yuki nghiến răng mắng một tiếng rồi quát.

Ume thoáng gật đầu vội nhảy sang một bên rồi xuất kiếm tấn công ngược lại.

Họ không còn đường trốn nữa, chỉ có thể liều.

Koby hung thần ác sát tuỳ tiện vung kiếm đánh cho họ tơi bời tan tác.

Rắc!!! Rắc!!!

Theo hai tiếng vang trầm muộn cất lên, hai thanh kiếm của cặp song sinh tươi sống bị phá thành nhiều mảnh.

Nếu Koby nhớ không nhầm thì đây là hai thanh bảo kiếm họ cất công tìm được, đáng thương chúng tồn tại chẳng được bao lâu.

Bỏ qua chuyện đó, thế địch tan rã, Koby hung ác vung kiếm chém liên tục, hại hai cô gái đáng thương nằm gục dưới đất, liên tục kêu la thất thanh.

Nơi này vắng lặng ít người nên chẳng có ai giúp đỡ. Mà cho dù có cũng chỉ là một lũ cùng hung cực ác đến xem vui mà thôi.

Koby thật sự cũng không cắn rứt đến nỗi giết người. Hắn chỉ dùng sóng kiếm "chém" bọn họ vài cái cảnh cáo rồi thôi.

Đánh phụ nữ cảm giác vô cùng chột dạ….

Ít nhất Koby thấy vậy.

"Tôi…. Xin lỗi……"

Yuki nhăn mặt xoa xoa vài lằn tím tái trên người mình, ủ rũ cúi đầu không nói câu nào.

Còn cô nàng hiếu chiến Ume, hiện tại vẫn tiếc rẻ xoa xoa mảnh kiếm vỡ nát dưới đất.

Bọn họ đều phớt lờ Koby, hay nói trắng ra là không muốn đối mặt.

Thở dài một hơi, Koby mặc kệ cả hai chống cự, trực tiếp vác họ lên vai tìm một bệnh xá xem xét.

Vừa rồi hắn ra tay có chút nặng…

Hòn đảo này tuy không tốt lành gì, nhưng hội tụ đủ loại hải tặc lại khiến ngành y phát triển mạnh mẽ.

Dù vậy, Koby vẫn không tìm được bác sĩ nữ.

"Đây là cái thế đạo gì không biết nữa." Koby phàn nàn một tiếng, sau đó đoạt thuốc trên tay một ông lão bác sĩ, sau đó bôi lên vết thương cặp song sinh.

Hắn ra tay thường tránh vị trí khó nói nên cũng không có gì phải ngại ngùng.

"Tránh ra!" Yuki giùng giằng chống cự.

Koby mặc kệ cô ta, nghiêm túc xoa thuốc.

Chát!!!

Một bên hiếu chiến Ume không chịu được nữa mạnh mẽ vung cho đối phương một cái tát.

Koby yên tĩnh.

Cặp song sinh yên tĩnh.

Tên bác sĩ yên tĩnh…

Toàn trường yên tĩnh…

Ông lão bác sĩ ngớ người vài giây vội xoay người ra ngoài, để lại không gian cho người khác xử lý "gia sự".

Koby lần nữa tiếp tục công việc, trong đầu dấy lên vài suy nghĩ chẳng đáng.

Ume hơi kinh ngạc nhìn tay mình, nhưng thấy đối phương lần nữa cưỡng ép liền nổi nóng.

Chát!!!

Lại một cái tát nữa, Koby xem như lãnh đều hai bên.

"Rốt cuộc cậu muốn cái quái gì? Cậu nghĩ mình là ai?" Yuki thay Ume nối tiếp, đứng phắt dậy quát.

……………………………………………….

"Tuổi trẻ bây giờ thật nóng nảy a…"

Ngoài phòng, ông lão bác sĩ thở dài cảm thán.

Sau đó tiếp tục dõng tai nghe ngóng…..

……………………………………………….

"Cậu tự ý đi chẳng nói một tiếng nào. Luôn luôn làm việc một mình."

"Hiện tại hết chuyện lại đi đánh đuổi Ginko, còn suýt chút nữa giết chết người ta."

"Cậu thật sự nghĩ có chút thực lực thì muốn làm gì thì làm à!!"

Koby cúi đầu, gương mặt bình thản đến không thể bình thản hơn. Hắn yên lặng nghe đối phương trách móc, hồi lâu, đợi Yuki im lặng, hắn mới nói

"Gã đó là hải tặc Koba."

"Cậu nói cái gì?" Yuki còn đang đắm chìm trong cảm giác sôi máu, Ume giành trước một bước ngạc nhiên hỏi.

"Chẳng phải các cô rất căm thù băng hải tặc Koba sao. Tôi sợ chúng gây hại đến các cô nên đánh đuổi………. Chỉ vậy thôi." Koby xoa xoa gương mặt đau rát, nhàn nhạt đáp.

"Cậu… cậu đừng có nói bậy." Yuki hoàn hồn, lắp bắp nói không ra lời.

"Ginko không thể gia nhập băng hải tặc Koba được." Ume cứng rắn khẳng định.

"Vậy sao…" Koby cười nhạt rồi kể lại toàn bộ quá trình gặp gã kiếm sĩ.

"…"

"Chuyện này…"

Cặp song sinh kinh ngạc đến ngơ ngác. Bọn họ tin vào lập trường của mình, nhưng đồng thời cũng tin tưởng Koby.

Koby không nói láo, hơn nữa cũng chẳng có lý do gì phải nói láo. Một thời gian dài vào sinh ra tử khiến họ theo bản năng tin tưởng vào gã đồng bạn này.

Nhưung tín niệm bao nhiêu năm, không phải nhất thời có thể thay đổi được. Chưa kể đến việc này quá vô lý.

"Chuyện này rất khó tin sao?" Koby khó hiểu vừa giúp hai người kia xoa thuốc vừa hỏi.

…………………………………………………………….

Trong một quán ăn nào đó trên đảo, ba người Koby lựa một bàn nhỏ trong góc khuất tuỳ ý ăn uống.

"Giờ thì kể ra được rồi chứ, hai cô tính im lặng đến lúc nào nữa?" Koby phiền chán nhìn cặp song sinh trước mắt.

Tuy họ rất đẹp nhìn vô cùng thích ý nhưng bộ mặt trầm tư ngơ ngác kia khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nói đến, bọn họ đã rời bệnh xá kia được một lúc lâu, tiền thanh toán tất nhiên là Koby rút túi hai cô gái trả. Cả ba đi loay hoay rồi lâu liền chọn một quán ăn đi vào.

Yuki và Ume sầu tư nhấp một ngụm rượu, động tác thuần thục và y hệt đến không ngờ.

Koby nghĩ đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết. Nói đến ở cái thế giới này quán ăn và quán rượu chẳng khác là bao, quán ăn có nhiều món ăn và bán cả rượu. Còn quán rượu có nhiều thức uống và bán cả thức ăn, đơn giản là vậy.

"Cậu muốn nghe chuyện của bọn tôi không!"

Yuki lầm bầm như hỏi mà cũng như tự nói cho mình nghe. Koby không đáp, hắn biết phía dưới chắc chắn chưa hết.

"Ngày trước, chúng tôi sống ở đảo Kensha, một hòn đảo lấy kiếm làm đầu. Ở đó, rất nhiều kiếm quán mọc lên, trong một vùng biển rộng lớn, nơi này tuyệt đối là thánh địa của kiếm. Gia đình tôi từ xưa cũng mở một kiếm quán, Ginko được xem là học trò đắc ý nhất vào thời điểm này."

"Khoảng mười năm trước, Koba hoành hành ngang ngược, nhiều thế lực chống phá hắn dữ dội, kiếm sĩ từ đảo Kensha đóng vai trò dẫn đầu trong đó. Cuối cùng, bọn chúng quyết định đánh phủ đầu nơi này."

"Cha vào phút cuối cố gắng liều mạng cắt vòng vây, đưa hai chúng tôi lên một chiếc thuyền nhỏ bỏ trốn. Cũng vào lúc đó, Ginko đến sát cánh bên cha tôi."

Koby trầm mặc, theo lý thuyết thì tên Ginko này có vẻ rất trung thành và tận tâm, vào thời điểm nguy ngập nhất vẫn liều mạng được.

Nhưng thái độ của gã trên bến cảng cùng cách điều binh khiển tướng rõ ràng là biết Alvida sẽ đến nơi này sau đó chặn đánh.

Hơn nữa mọi thứ dường như được sắp xếp một cách vô cùng tinh vi.

Ginko giết mấy chục tên hải tặc Koba lấy được cảm tình của cặp song sinh, đây dường như là một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Nhưng Koby theo dõi sát phía sau gã nên có thể khẳng định đây là sắp xếp.

Ginko là một con sói, một con sói tham lam và độc ác.

Koby trầm mặc nhìn hai cô gái ưu sầu uống rót rượu liên tục. Hắn không muốn nói rõ, bởi vì nói đối phương cũng không tin. Những gì hắn có thể làm là vậy, còn quyết định vẫn là họ tự ra.

Ngồi rãnh rỗi cũng chán, hắn dứt khoát bồi rượu.

Cả ba uống đến quên trời quên đất.

Những ký ức cuối cùng của Koby là hắn thuê một căn phòng nghỉ, sau đó ôm hai cô nàng này vào.

Cả ba….

Dường như quấn quýt lại với nhau……………………