Chương 5: Tiến vào Bắc Bộ phủ

Nhiệt Huyết Kháng Chiến

Chương 5: Tiến vào Bắc Bộ phủ

Chương 5: Tiến vào Bắc Bộ phủ

Kế hoạch sở dĩ được gọi là kế hoạch, là vì thực tế không phải lúc nào cũng thuận theo nó.

Đại bác nhóm Cường Tâm bắn xối xả, nhưng đám lính trong Nhà hát lớn vẫn cố thủ không xông ra. Chủ lực bao vây phủ Chủ tịch cũng không hề rút bớt.

Phía bên kia, 4 tên lính tuần tra bị hạ gục tại chỗ, nhưng trung đội địch đóng quân gần đó xả đạn xối xả. Không có bắn yểm trợ từ bộ đội trong phủ.

Phạm Tiến Dũng nấp trong quán cà phê, hắn cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Mấy lần Dũng ngoi đầu lên định bắn, nhưng hỏa lực địch rát quá, nếu không nhờ hệ thống, hắn đã bỏ mạng rồi.

"Giáp vô hình 30: Còn 28 lượt bảo vệ."

"Kế hoạch thế nào? Phía Cường Tâm không giữ được lâu nữa đâu."

Tiến Cường thì thào. Giờ phút này, Phạm Tiến Dũng là hy vọng duy nhất của cả bọn.

"Để tao nghĩ đã."

Dũng khoát tay. Ánh mắt hắn hướng về cửa hàng hệ thống. Nhưng điểm của hắn quá ít, hiện giờ chẳng thể kiếm được vật gì có giá trị. Nghiến răng, Dũng quyết định dùng 10 điểm hệ thống để mua món đồ bí ẩn trong cửa hàng.

"Tích… Người chuyển sinh đã mua Món đồ bí ẩn (Giới hạn)
Số lần mua còn lại: 9/10
Người chuyển sinh đã nhận được: Kỹ thuật sửa chữa và vận hành xe cơ giới và xe thiết giáp, trung cấp.
Điểm còn lại: 7,"

Phạm Tiến Dũng lắc đầu. Kỹ năng này hiện nay chưa có ích. Phải thêm hai mươi năm nữa, trong chiến tranh chống Mỹ, quân đội Việt Nam mới sở hữu một binh chủng tăng thiết giáp hoàn chỉnh.

Suy tư hồi lâu, Dũng quyết định nhanh.

"Rút, mang hàng tiếp tế tiến về ga đầu cầu trước."

"Không tiếp tế bộ đội trong phủ à?"

"Không vào được, nó bắt dày quá."

Những người còn lại trên mặt không cam tâm, nhưng cũng không có cách nào. Mặc dù quãng đường đến phủ Bắc Bộ chỉ khoảng 200 mét, nhưng ai cũng biết, xông vào hiện giờ là bất khả thi.

"Vậy thì ra hiệu rút lui đi."

Xuân chán nản ngồi xuống một chiếc bàn chưa hỏng. Theo quy ước từ trước, nếu đội tiếp tế không thể vào phủ, Dũng sẽ phải bắn chỉ thiên lên trời 3 lần, mỗi lần ba nhịp, mỗi nhịp năm viên. Nếu Hậu nghe được, anh sẽ bắn một quả pháo hoa lên trời.

Tiếng súng hòa vang với tiếng gầm rú của xe thiết giáp địch. Phạm Tiến Dũng điểm xạ từng đợt một, chậm rãi và u ám. Hắn không muốn rút lui, nhưng trời đất lúc này không hề có dấu hiệu nào cho thấy đội của hắn sẽ có thể xông lên.

Xung quanh Dũng, các đồng đội của hắn đã bắt đầu kéo xe tiếp đạn rời đi.

Chỉ có hai tiếng pháo hoa xám xịt nổ lên trời, cho biết rằng Hậu đã nhận được tín hiệu.

Hai quả.

Đó là tín hiệu kế hoạch tiếp tục tiến hành.

Dũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn ra hiệu cho Xuân ngừng kéo xe lại. Lúc này, một đợt súng máy của địch công kích tới tấp vào trong quán cà phê, phá hỏng nốt chút nội thất cuối cùng còn đứng thẳng được. Nhưng Dũng và mọi người nấp sau vách tường.

Họ đang đợi.

Và Hậu không để họ đợi lâu.

Ngay từ lúc quan sát tình hình từ xa, Hậu đã nhận ra lỗ hổng chết người trong kế hoạch.

Hỏa lực quá yếu, đạn đại bác quá ít, độ chính xác quá thấp.

Vì thế, anh gào lên gọi Cường Tâm, ra hiệu rằng kế hoạch cần phải điều chỉnh.

Vì thế cho nên, ngay lúc này, Phạm Tiến Dũng đang cười.

Trên bầu trời, những quả đại bác đang rơi xuống.

Cường Tâm quả không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Dòng máu của thế hệ những người quyết tử trên tường thành Hà Nội năm 1882 đang chảy trong huyết mạch khiến đôi tay gã tự nâng lên, khiến cho những viên đạn đại bác của gã bay vượt qua phủ Bắc Bộ, rơi xuống khoảng không gian sau phủ, nơi những tên lính Pháp đang bao vây. Có một hai quả pháo rơi sát vào quán cà phê, chấn động của chúng làm cơ thể Dũng hơi run lên. Máu dồn đến từng tế bào đang hưng phấn của hắn.

Dũng hiểu kế hoạch của Hậu.

Đạn đại bác có độ chính xác thấp, hoàn toàn vô dụng với lực lượng bộ binh.

Nhưng nó có thứ mà không vũ khí bộ binh nào có được.

Khói.
Và sự hoảng loạn.

Giữa cơn mưa đại bác từ trên trời trút xuống, đội kéo xe lao băng băng ra đường. Những con ngường không sợ bom đạn hiên ngang phóng đi trước làn đạn. Xuân và Dũng xung phong kéo đầu, Lâm và Tùng đẩy đằng sau, những người còn lại kéo xung quanh. Trên nóc xe, khẩu đại liên được lắp sơ sài được Tiến Cường liên tục xả đạn. Đạn không có nhiều, những chiếc vỏ đồng óng ánh rơi xuống đất tạo thành những tiếng lanh canh, bị át bởi tiếng bước chân dồn dập và tiếng đạn bom.

Súng máy hạng nặng Vickers, sản xuất bởi Anh, chiều dài thân súng 1,12 m, vận tốc đầu đạn 770m/s, tầm bắn hiệu quả 2000 m, băng đạn 250 viên, tốc độ bắn 450 viên/phút.

Trên khắp Đông Dương năm 1946, con quái vật này được gọi là vua của chiến trường.

Đại bác vẫn bay trên trời.

Bộ binh trong phủ cũng bắt đầu bắn đạn yểm trợ. Trước hỏa lực dày đặc cả hai bên, lính bộ binh Pháp bị buộc co cụm lại các công sự cát, không dám bắn trả.

Trong vòng 40 giây tiếp theo, trước khi súng đại liên hết đạn, bộ binh địch cơ bản đã bị vô hiệu hóa.
Chỉ còn lực lượng thiết giáp.

Dũng nhìn chằm chằm vào bốn chiếc xe tăng đang chốt ở gần đó. Chỉ cần nòng súng của chúng hướng về phía xe tiếp tế, hắn sẽ lập tức bật thẻ gia tốc và tiếp cận.

Đạn tiểu liên lắp ngược đầu có thể bắn xuyên qua lớp vỏ xe tăng thế hệ cũ. Kỹ thuật từng được sử dụng trong Chiến tranh thế giới thứ I này là một bí mật mà người Việt Nam lúc bấy giờ không biết. Nhưng Phạm Tiến Dũng biết, thế là đủ.

Tuy không thể phá hòa toàn xe tăng, nhưng cộng với khả năng bắn trúng đích của hệ thống, hắn hoàn toàn có thể vô hiệu hóa kíp lái.

Nhưng cho đến khi đoàn người an toàn tiến vào trong phủ, xe thiết giáp địch vẫn không hề quay đầu lấy một lần.

"Có ai bị thương không?"

Dũng nhảy xuống xe, cùng mọi người kéo xe vào trong phủ. Bộ đội từ trong ùa ra, hỗ trợ mọi người đưa hàng vào.
"Các đồng chí từ Liên khu II đánh vào à?"

Một người lính Vệ quốc quân nhìn quanh, thấy Xuân có vẻ là đội trưởng, nên quay qua bắt chuyện với gã. Xuân lắc đầu, cười như được mùa.

"Bọn tao là dân quân du kích, lúc đánh giặc ở cổng Pháp quốc lấy được nhiều vật tư quá, nên đem vào cho bộ đội đánh Pháp."

Người lính trẻ quan sát đội của Xuân, mỗi người vai đeo một khẩu súng, eo giắt dăm ba quả lựu đạn xịn, ngực mặc giáp vải, sau xe kéo lỉnh kỉnh đạn dược, thậm chí còn nhìn thấy một túi đồ hộp và thuốc men to tướng vứt bừa bãi, rồi lại nhìn mình và đồng đội, hai người một khẩu súng, thiếu thuốc men, thiếu đạn, cái gì cũng thiếu.

"Các đồng chí lấy được nhiều thật đấy."

"Còn có hai khẩu đại bác nữa. Nhưng mà đại bác nặng quá, bộ đội ạ, nên bọn tao khai hỏa tại chỗ. Bắn nãy giờ là đại bác bọn tao đấy, thằng Cường Tâm có ông nội là lính cụ Hoàng Diệu, nó bắn mát tay lắm."

Xuân được đà lại càng tiếp tục khoe khoang. Gã cảm thấy đội của gã xuất sắc lắm. Các đội du kích khác chỉ lấy được hai, ba khẩu súng, còn đội của gã lấy được không biết bao nhiêu mà kể. Nếu Phạm Tiến Dũng không nhảy ra cắt lời, chắc gã còn khoe nữa.

"Tình hình thế nào rồi đồng chí?"

"Không lạc quan. Từ đêm qua đến giờ địch đánh vào 3 đợt rồi. Mình có đánh cháy bốn xe của nó, nhưng nó lại huy động thêm từ phía Khách sạn Mê-tờ-rô-pôn. Anh em đều đói lả rồi, đạn dược cũng thiếu. Nếu không có đợt vật tư này, chúng tôi chỉ đành đánh thêm một đợt càn nữa rồi rút qua đường hầm thôi."

Phạm Tiến Dũng gật gật đầu. Lúc tiến vào, hắn đã nắm sơ bộ tình hình. Đem lương thực phân phối cho bộ đội xong, hắn trầm tư quan sát địa thế.

Tòa nhà Bắc Bộ phủ có hai tầng, khoảng cách hành lang hẹp, không phù hợp ồ ạt tiến vào. Nếu bộ binh địch đột phá vào trong, hắn có thể lợi dụng hệ thống tiêu diệt toàn bộ.

"Thế nhưng vấn đề không chỉ là bộ binh."

Dựa vào chút kinh nghiệm tổng kết từ những bộ phim điện ảnh, Phạm Tiến Dũng có thể xác định, trong đợt càn thứ tư, địch sẽ dùng thiết giáp phá cổng để ùa vào.

"Chúng ta còn bao nhiêu quả bom ba càng?"

"Hai quả, nhưng không dùng được. Đợt càn thứ hai của nó chiến sĩ bên mình dùng bom đánh cháy hai xe tăng, nên đợt ba nó cho hai xe Jeep đi xung quanh để bảo vệ. Chỉ có thể để bộ binh dùng súng máy từ nóc nhà bắn xuống."

Phạm Tiến Dũng gật đầu. Chiến thuật hộ vệ chủ công, từng được phi công Mỹ dùng để bảo vệ các pháo đài bay B-52. Thế nhưng chiến thuật này nhanh chóng bị phi công Việt Nam phá vỡ bằng một nguyên lý cực kỳ đơn giản: Chỉ cần bay nhanh hơn địch, thì hàng hộ vệ sẽ trở nên vô dụng."

So với B-52, thì xe tăng Pháp còn tù túng hơn rất nhiều: Xe tăng vô dụng ở phạm vi gần, đặc biệt là khi đối phó với bộ binh.

Phạm Tiến Dũng mỉm cười. Ngày hôm nay hắn đã cười rất nhiều lần rồi.

Nhưng Dũng tiếp tục cười.

Đúng như dự đoán, phía bên ngoài, hai chiếc xe tăng phá cổng. Một đại đội Tây dương tràn qua hàng rào, chiếm lấy giao thông hào trong sân.

Cuộc phòng thủ lần thứ tư, Bắc Bộ phủ, ngày 20 tháng 12 năm 1946.
Bắt đầu.