Chương 1: Tokyo Ghoul

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 1: Tokyo Ghoul

Chương 1: Tokyo Ghoul

Khắp nơi là khung cảnh hoang tàn của từng con phố, những nhà cao tầng đều bị phá hủy một cách triệt để, mọi phương tiện giao thông hầu như là tan nát một dạng, tràng cảnh vô số thi thể nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất khiến nơi này như là một a tu la địa ngục.

" Ta xin lỗi, vì đã không thể bảo vệ em " Nam tử tóc trắng ôm lấy thân thể yêu kiều tóc xanh vào lòng, hai hàng lệ khẽ rơi xuống mặt thiếu nữ, sắc mặt cô trắng bệnh cùng với vết máu loang lổ, nhưng không thể che đi sự mỹ lệ vốn có của khuôn mặt.

Cơ thể nhỏ nhắn được một chiếc váy đen ôm lại, nhưng giờ đây nó đã rách tơi tả, thậm chí có thể nhìn thấy được miệng vết thương rỉ ra máu.

[Như vậy là kết thúc ư] Nam tử ánh mắt đau thương nhìn thiếu nữ, trên người anh mang lấy toàn vết sẹo và lỗ thủng đang không ngừng tuôn ra máu, nhưng điều anh quan tâm lúc này chỉ có mình thiếu nữ nằm trong vòng tay mình, cảm nhận được sự lạnh ngắt dần lan truyền đến tay, bất đắc dĩ mỉm cười trong tuyệt vọng.

" Quá khứ quy hồi " giọng nói bình tĩnh phát ra sau cùng, với ánh mắt căm hận mang màu huyết sắc, cũng tại thời khắc này một bóng đen khổng lồ sắp hạ xuống bao phủ lấy cả địa cầu, một trùm sáng dần lan tràn làm tan biến cảnh vật, mọi thứ đều hóa thành hạt bụi nhỏ trôi theo hư không.

" Ngươi... tên sâu kiến khốn kiếp " tiếng gầm âm u vang lên vọng lại vô tận hư vô, rồi cũng dần dần biến mất..........

Không gian trắng xóa mờ mịt sương khói, một thiếu niên nằm bất động tại nơi này, cậu có mái tóc đen dài vuốt ngược lại phía sau, ngũ quan tuấn tú mang vài nét kiên nghị, trang phục của cậu là chiếc áo sơ mi trắng và quần vải đen giành cho những học viên ở tuổi trung học.

Đôi mắt khẽ động và chậm rãi mở ra, cậu sững sờ nhìn khung cảnh xung quanh mình, đưa hai tay lên xoa xoa ở huyệt thái dương, cố nhớ lại những gì đã và đưa cậu đến đây.

" Sao mình lại không nhớ gì hết? tên của mình? tại sao mình lại ở nơi này? " dường như cậu đã đánh mất ký ức của mình, nét mặt hiện lên sự nghi hoặc của chính bản thân mình.

" Chủ nhân đã thức tỉnh " một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên.

" Ai " thiếu niên vui mừng hỏi, người thứ hai ở đây chắc chắn có thể biết những chuyện mà cậu không rõ.

" Ta phụng sự cho người kế nhiệm thứ hai của Thứ nguyên hệ thống, và ngài, chính là người kế nhiệm đó " âm thanh lạnh lẽo nói.

" Nhưng tôi không biết gì cả, những ký ức của tôi đã biến mất rồi, sao lại có chuyện đó được, tôi muốn biết hiện tại mình đang ở đâu? " thiếu niên giọng gắt lên nói, cảm xúc của cậu đang rất rối loạn nên khó giữ được sự bình tĩnh.

" Ta không được tiết lộ những thông tin đó, và ngài cũng chưa đến lúc để biết chuyện đó, mong ngài hiểu cho " âm thanh máy móc nói.

Thiếu niên nghe vậy liền đen mặt, tâm tình ủ rũ hiện lên vẻ mặt cậu, chẳng lẽ nói mình là tay sai của cái Thứ nguyên hệ thống kia đi, nên sẽ hạn chế sự tìm hiểu của cậu mặc dù mang tiếng là chủ nhân.

Thiếu niên lạnh giọng thay đổi cách xưng hô hỏi " Ta phải làm gì? "

" Ngài sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ ở mỗi vị diện để lấy điểm tích lũy và Thứ nguyên tinh hoa, Thứ nguyên tinh hoa sẽ giúp ích cho ngài rất nhiều nên ta sẽ phổ cập sau, quan trọng là phải sống sót trong mọi hoàn cảnh, chết đồng nghĩa với tan biến mãi mãi " âm thanh máy móc nói.

Thiếu niên nửa tin nửa ngờ nghe âm thanh máy móc nói, thật sự bây giờ cậu chẳng khác gì quân cờ mặc cho người bày bố a, thôi nghe để tồn tại còn hơn chống đối bị khử sớm.

" Ta sẽ dùng một viên Thứ nguyên tinh hoa còn sót lại trong hệ thống để truyền tống ngài đến vị diện đầu tiên, ngài phải lo cho tự thân "

Thiếu niên nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng nói " Nếu ta vừa xuống mà vô tình bị chết đâu? ".

" Đó là do ngài đen đủi nên phải chịu " âm thanh vô cảm của máy móc làm cho thiếu niên muốn chửi cả họ nhà nó, thật sự như kiểu sống chết mặc bay a.

Thiếu niên thở dài lẳng lặng chờ đợi một phút trôi qua, tâm tình của cậu cũng có chút hồi hộp và lo lắng, bảo cậu xuống nơi xa lạ để tồn tại bằng chính sức mình là điều quá khó khăn đối với mình hiện tại.

" Bắt đầu truyền tống, chúc ngài thượng lộ bình an " âm thanh máy móc có vài phần mang theo sự trêu tức nói.

Một chùm sáng bao bọc lấy thiếu niên rồi biến mất ngay tại đây.

" Ngài sẽ được trở lại thời kỳ đỉnh phong của mình sớm thôi, Gojou Fumetsu " âm thanh cũng tan biến theo sự biến mất của không gian nơi này.....

Nhật bản, Tokyo ngày x tháng x năm xxxx

Buổi đêm, tại trong con hẻm u tối, một ánh sáng bỗng phát ra rồi biến mất, bởi vì quanh nơi đây không có một bóng người nên sẽ không có ai để ý.

" Hộc hộc " một âm thanh thở dốc phát ra, một thiếu niên chừng 16 tuổi bước nặng nề ra khỏi con hẻm.

Thiếu niên nhìn xung quanh không có một bóng người, nơi này chỉ có vài căn nhà và những ánh đèn đường chớp chớp không ổn định, cậu nhíu mày cẩn thận quan sát, cảm thấy an toàn thì cậu mới quyết định rời khỏi đây.

" Bắt đầu tiếp nhận huyết mạch của Bất Tử Vương, 10%... 20%, 50%, 100%, hoàn tất " một âm thanh máy móc vang lên trong đầu cậu, tiếp theo đó là một cơn đau dữ dội ở kéo đến trên người cậu.

[Cái quỷ, tại sao lại cơ bắp lại nhức nhối và đau đến vậy]

Thiếu niên nổi đầy gân xanh hai bên mặt, đôi mắt xanh của cậu đã biến đổi thành màu đỏ tươi cùng với đồng tử thoi dẹt như mắt mèo, móng tay dài nhọn hoắt đen kịt lộ ra trên những đầu ngón tay cậu.

" Hệ thống, chuyện này là sao, HỆ THỐNG! "

Tìm cách nói chuyện với hệ thống qua suy nghĩ, cậu chỉ có thể làm như vậy vì bây giờ hai hàm răng của cậu đã tự mọc ra bốn chiếc răng nanh, cắn chặt lại với nhau để chịu cơn đau giày vò cơ thể này.

" Ngài hãy bình tĩnh lại, đây chỉ là trải qua sự biến đổi từ huyết mạch của con người sang huyết mạch cao hơn mà thôi, tuy thống khổ nhưng khi kết thúc quá trình thì sẽ là kết quả hoàn toàn xứng đáng đối với ngài " âm thanh máy móc nói.

" Tại sao ngươi không nói trước khi truyền tống ta tới đây? "

" Do ta quên -_-, mong chủ nhân bỏ qua "

[Định mệnh]

Âm thầm văng tục, cậu dựa vào vách tường nhẫn nhịn cơn đau hành hạ.

Các tế bào dần bị nuốt chửng bởi các tế bào kì hình tròn kỳ dị, chúng có hình tròn màu huyết mực nhưng lại mọc ra hàm răng nhọn như quỷ mà thôn phệ lấy các tế bào vô hại kia, dần dần tất cả các tế bào được thay thế, chúng vậy mà nằm im di chuyển theo tuần hoàn lưu thông máu trong cơ thể của cậu.

Cơ bắp trên người Gojou dường như nhận được sự kích thích mà nở ra và săn lại trên từng tấc thịt, các gân xanh nổi lên khắp người trông rất dữ tợn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, do kiệt sức về mặt thể xác lẫn tinh thần nên cậu đã ngất đi.....

Sáng hôm sau, ánh mặt trời ló rạng treo trên bầu trời, từng tia nắng chiếu xuống con đường, hai người đàn ông già dặn bước đi trên con đường.

" Mikito-Kun, chúng ta được lệnh thăm dò tại khu 24 này từ cấp trên sao? " người đàn ông cao to nói với người bên cạnh nhìn trẻ hơn vài tuổi.

" Đúng vậy, khu 24 này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của CCG từ lâu rồi, cấp trên đã hạ lệnh quan sát động tĩnh, nếu có điều gì thì chúng ta sẽ báo để họ cử đội khác, phối hợp với chúng ta tiêu diệt nhanh gọn chúng, cho nên anh phải cẩn thận đấy, Iwao-San " Mikito Urie nói.

" Mà đội 3 chúng ta có thành viên mới rất xuất sắc, tên gì nhỉ, à là Arima Kishou, hạng ba thanh tra 18 tuổi, rất tài năng đâu " Iwao Kuroiwa tán thán.

" Cậu ta sẽ là hạt giống của CCG chúng ta sau này " Mikito nói, cậu thanh niên tóc xanh đấy để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc, thử nghĩ xem 16 tuổi đã có thể giết chết ghoul cấp SS, chỉ có thiên tài trong thiên tài mới có thể đi xa được đến vậy.

" Mikito-Kun, đằng kia có người, chúng ta đến xem " Iwao vội vàng nói.

Mikito lập tức đưa mắt nhìn về phía con hẻm nằm giữa hai căn nhà bỏ hoang, nơi đó đúng thật có người, anh ra hiệu cho Iwao cùng mình tiến đến.

Dần dần hai người tiến về phía con hẻm, chỉ thấy có một thanh niên tóc đen tựa lưng vào bức tường bất động.

Iwao nhìn Mikito gật đầu ra hiệu đến tiếp cận, cả hai đều nắm chặt lấy chiếc vali ở trên tay mình, dưới ánh mắt của hai người, nam thanh niên thân trên trần lộ ra cơ bắp săn chắc như người đã qua tập luyện bài bản, kinh ngạc hơn là người này khuôn mặt hết sức trẻ tuổi, chỉ đến độ thiếu niên 16 17 là cùng.

[Cơ thể luyện tập ghê gớm thật, mặc dù còn trẻ tuổi như vậy] cả hai người thầm than.

" Cậu ta còn sống, hơi thở cũng bình thường nhưng... " Iwao nhíu mày thu ngón tay đặt ở trước mũi nam tử lại.

" Cậu ta có phải là con người hay không sao? tôi vừa gửi thông báo về trụ sở rồi, rất nhanh sẽ có đội đến đây " Mikito bình tĩnh nói.

[Muốn biết có phải là ghoul hay không, chẳng phải có máy thăm dò được đặt ở trụ sở hay sao, đưa về đấy là sẽ rõ].....

" Hạng đặc biệt Urie-San, đã đo được nồng độ RC trong cơ thể của người này "

" Kết quả ra sao "

" Mời anh đi theo tôi "

Vị nữ bác sĩ dẫn Mikito đến bên ngoài một căn phòng, xuyên qua cửa kính từ bên ngoài nhìn vào là một căn phòng dành cho bệnh nhân bình thường, trên giường bệnh nằm một thiếu niên tóc đen rũ xuống, có vẻ vẫn trong cơn hôn mê chưa tỉnh lại.

" Người này nồng độ RC rất không ổn định, thậm chí tiếp cận ghoul cấp A "

" Vậy sao, giết cậu ta luôn vậy " Mikito nghe vậy liền cau mày, anh đã sẵn sàng rút ra quinque giết chết người thiếu niên kia trước khi hắn tỉnh lại.

" Khoan đã, nghe tôi nói hết " nữ bác sĩ vội nói.

" hửm, nếu là ghoul thì giết chết là được, không lẽ cô phát hiện ra điều gì " Mikito nhìn biểu tình của nữ bác sĩ đoán ra.

" Đúng vậy, người này không phải ghoul, bằng chứng là lượng enzym tiết ra trong khoang miệng rất nhiều khi cậu ta tiếp xúc với đồ ăn bình thường "

" Cô thấy hắn ăn thức ăn con người sao? " Mikito nhìn chăm chăm nữ bác sĩ hỏi.

" Chắc anh cũng đã biết ghoul ăn thịt con người, vì chúng có cơ quan tiêu hóa hấp thụ khác hẳn với người bình thường đi, khi ăn xong lượng thức ăn sẽ đi qua một cơ quan nội tạng đặc biệt của chúng, cơ quan đó gọi là Kakuhou, nó chỉ có thể hấp thụ nguồn dinh dưỡng từ thịt con người, Kakuhou giúp chuyển hóa nguồn dinh dưỡng đó thành tế bào RC lớn mạnh trong cơ thể và sử dụng thứ vũ khí gọi là Kagune "

" Tôi đã chụp X quang qua người này, hoàn toàn không có Kakuhou trong cơ thể cậu ta, đó là lý do tôi mới thử cho cậu ta ăn một cái xúc xích đấy, mặc dù đang trong trạng thái hôn mê sâu không hiểu lý do, nhưng khoang miệng của cậu ta rất tích cực bị hấp dẫn lấy cái xúc xích đó " nữ bác sĩ nói.

" Cô bảo lượng RC của cậu ta tiếp cận ghoul cấp A, nhưng không phải ghoul mà là người bình thường, ý của cô là người này dị biến sao? " Mikito vẫn có chút tin tưởng lấy nữ bác sĩ, vì cô đã gắn bó với nơi này lâu năm rồi nên cũng đáng tin.

" Dị biến theo anh là con người mang sức mạnh thể chất ngang với ghoul?, cũng có thể đi, mà anh phát hiện thấy cậu ta ở khu 24 sao? " nữ bác sĩ ánh mắt lóe sáng như mới phát hiện được điều không tưởng.