Chương 8: Đáng nhớ

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 8: Đáng nhớ

Chương 8: Đáng nhớ

Buổi tối tại thủ đô Tokyo, khu trung tâm thương mại của quận Nerima (20) luôn sáng tưng bừng đủ loại màu sắc, kèm theo dòng người nhộn nhịp đi lại qua các con phố rộng lớn, làm nổi bật lên cuộc sống thành thị đặc trưng ở nơi đây.

" Chiemi-Chan, tôi biết một nhà hàng rất ngon, chúng ta đi chứ? " Gojou nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn về thiếu nữ bên cạnh như đợi câu trả lời, đánh giá qua chiếc áo thun cộc tay trắng ôm sát người thiếu nữ làm lộ ra hai quả núi bự, được sơ vin trong chiếc váy ngắn đen hở ra hai cặp chân trắng muốt như mời thịt, cổ họng của cậu khẽ nuốt nước bọt.

Thật ra thì vấn đề tài nguyên không để Gojou phải bận tâm nữa rồi, bởi vì hệ thống đã mở ra chức năng mới, đó là nghề nghiệp, hiện tại nghề nghiệp trên hệ thống của cậu là diệt ghoul, khi diệt được một con thì sẽ được một số điểm tích lũy tương ứng với cấp độ của con ghoul đó, điểm tích lũy có thể đổi thành tiền mặt tùy vào hình thức mà thôi.

" A, nếu Gojou-Kun nói vậy thì chúng ta đi " Chiemi mỉm cười nói, hai má thoáng ửng hồng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn lấy nam tử bên cạnh, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng với quần Jean nam, làm nổi bật chiều cao 1m77 của mình, vì thế mà trong lớp là người to cao đẹp nhất, cô cũng biết cậu kém mình đến hai tuổi nhưng các kiến thức ở trên học viện lại vượt quá xa với mình, đó là vì sao Gojou không đủ tuổi mà vẫn có thể học tại học viện, thành tích đứng đầu khối mà cô chỉ đứng thứ mười khối thôi a.

Thành tích của từng học viên được dựa trên điểm đánh giá thể chất, lý thuyết và thực chiến kỹ năng để đối phó với ghoul thật sự, nên rất công bằng về khoản này.

Nhà hàng Pháp Ý, một nơi chuyên làm về ẩm thực nổi tiếng của hai nước, Pháp và Ý, là một nơi rất lãng mạn dành cho những cặp đôi đang yêu đương.

" Gojou-Kun, hay là chúng ta đi nơi khác đi, mình thấy hơi... " Chiemi ngượng ngùng nói, một phần là do cô cũng lo là nơi này rất bán đồ đắt đỏ, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến kinh tế của bạn trai mình, đổi lại là những nơi khá rẻ mà cả hai đều vui vẻ là được rồi, cô thực sự không xem nặng về tiền bạc.

" Tôi đã nói, sẽ mời cậu đi ăn bữa tối thì sẽ không nói lần hai, nhanh nào " Gojou mỉm cười nói, nắm lấy tay của thiếu nữ mà đi vào nhà hàng sang trọng.

[Quyết đoán quá *-*] Chiemi mắt sáng nhìn nam tử đang cầm tay mình, đến bây giờ cô mới biết mình phải lòng người này ở điểm nào a.

" Cạch " Gojou nhẹ mở cánh cửa, vừa mới bước vào thì Chiemi đã bị nội thất trong nhà hàng làm cho trầm trồ, còn Gojou vẻ mặt hờ hững kiểu không để ý lắm.

Đa số những vật trang trí bên trong đều chỉ có hai màu, màu đỏ và màu vàng, màu đỏ như tượng trưng cho tình yêu sâu sắc của các cặp đôi, còn màu vàng tăng lên vẻ quý phái và nâng tầm cao mới trong chuyện tình của cả hai, những chiếc bàn màu tròn vàng được phủ lên khăn đỏ chẳng hạn, rèm đỏ cũng được treo một cách đầy nghệ thuật tại mỗi vách tường.

" Hai vị mời vào trong " một nữ nhân viên tiến đến nói.

Cặp đôi gật đầu mà tiến vào phía trong tìm một cái bàn còn trống, chỉ gặp Gojou kéo chiếc ghế để Chiemi ngồi xuống trước rồi anh mới về chỗ ngồi của mình.

[A, cậu ấy thật ra dáng quý ông] thế là Gojou lại lấy được thêm hảo cảm của thiếu nữ xinh đẹp.

Trong bữa ăn, đến cả gọi thực đơn Gojou cũng để cho nàng gọi trước còn mình thì gọi sau, đến khi thức ăn ra đến nơi, cậu cũng lau chiếc chén và dĩa cho cô.

" Cậu từng đi ăn nhà hàng hay sao. Gojou-Kun? " Chiemi thắc mắc, bởi vì phong cách này của quý ông phải học nhuần nhuyễn rồi ấy chứ, đến cả khí chất toát ra cũng ăn khớp nhau đến từng chi tiết.

" Tôi chưa, nhưng đây là việc mà người đàn ông nên làm trong các cuộc hẹn với mỹ nữ " Gojou mặt dày không biểu tình nói, phải biết là cậu học phong cách lịch lãm trên mạng dạy rất nhiều a, học hết một đêm mới ăn sâu vào trong não cậu muốn quên cũng không được, bởi vì không còn là người thường nên trí nhớ cũng không bình thường luôn.

" Ăn đi kẻo nguội "

" Ưm "

"... "

Tối hôm đó, cặp đôi lót dạ xong đã rủ nhau đi rạp phim 3D, một bộ phim tình cảm kịch tình, đa số người xem là khóc không hết nước mắt, riêng chỉ có...

" Go... Gojou-Kun, hức hức, tội nghiệp cho nam chính quá phải không, chỉ vì cứu cô ấy mà phải đánh đổi cả mạng sống của mình " Chiemi nức nở nói, hai mắt cô đã đỏ hoe và giàn giụa nước mắt.

" Khò khò "

" Nếu là cậu thì cậu sẽ làm như thế nào, Goj... " Chiemi đang định nói tiếp thì quay sang, nhìn thấy một màn làm cho cô khóe miệng giật giật.

Nam tử đang gục xuống ngủ gật ngay bên cạnh mình, tiếng ngáy khò khò phát ra từ anh khiến cô không còn lời gì để nói.

" E hèm, Gojou-Kun, hết phim rồi đi về thôi " Chiemi lau hết nước mắt còn vương vấn trên đôi mi, vỗ lấy khuôn mặt cho tỉnh táo lại rồi đánh thức nam tử.

" Hả, à ờ phim hay quá " Gojou giật mình giụi mắt nói, chỉ gặp thiếu nữ dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.

" Có chuyện gì sao, Chiemi? "

" Không có " cô né tránh đáp, cũng cạn lời với người thanh niên này.

"..." Gojou nét mặt vô tội, đúng là nói phụ nữ luôn khó hiểu là không sai.

" À mà Gojou-Kun? "

" Ơi? "

" Mình muốn cậu đi đến một nơi cùng mình được không? "

" Được " Gojou mỉm cười nói, dù sao thì cậu cũng đã sinh cảm tình đối với cô nàng, mặc dù chỉ đến độ thích nhưng cũng có thể tiến xa hơn nữa nếu cả hai chịu tìm hiểu nhau, nhưng có lẽ, thân phận của cậu nên được giữ bí mật vẫn tốt hơn.

Bởi vì khi có người thân bên cạnh, những kẻ mang thù với ta sẽ lợi dụng tất cả thủ đoạn để đối phó với họ, khiến cho ta tuyệt vọng, sống trong sự day dứt và đau khổ, nên khi không có thực lực tuyệt đối, Gojou sẽ không suy tính đến điều đó.....

10 giờ 30 phút đêm.

Đầm hoa Heisei, một khu du lịch khá có tiếng ở quận Nerima, tồn tại trong hai mươi năm sau khi được xây dựng, ở đây có những khu vườn được trồng vô số loại hoa tuyệt đẹp, màu sắc của chúng thật sự rất bắt mắt khiến người nhìn vào mà u mê.

Một cặp đôi đang dắt tay nhau bước đi trên con đường vắng vẻ, nét mặt của thiếu nữ hiện rõ lên sự hạnh phúc, còn nam tử thì luôn ôn hòa nhìn lấy cô.

" Ngày xưa, lúc mẹ mình còn sống, bà thường hay dắt mình ra đây mỗi khi có chuyện buồn, hồi đó mình còn chỉ là cô nhóc năm đến sáu tuổi, bây giờ... giờ, bà ấy đã mất rồi... " Thiếu nữ mỉm cười nói, được nửa đoạn như nhớ được điều gì, giọng nói của cô bỗng nghẹn ngào như có gì chặn lại, giọt nước cũng từ khóe mắt mà lăn xuống, cô cố nhịn để không làm mất đi buổi hẹn hò đầu tiên của mình, nhưng điều cô muốn... là...

Nơi này từng là nơi chôn nhiều kỷ niệm của cô và mẹ mình, hình ảnh lúc bỗng chốc ùa về, một nữ tử trẻ tuổi dắt tay một cô bé non nớt đi ngắm những bông hoa, cây cỏ và dạo quanh cả mảnh vườn như trong mộng, nhưng rồi cũng đã phai đi theo năm tháng, hôm nay ngày hẹn hò của hai người lại chính là ngày mà bà mất.

" Ừm, nếu muốn khóc thì hãy khóc đi, tôi sẽ là ngọn lửa để làm ấm con tim cậu, Chiemi " Gojou ánh mắt thương cảm nhìn thiếu nữ, anh nhẹ vòng hai tay qua ôm lấy cô vào lồng ngực.

" Hức hức huhuhu... " tiếng khóc cứ thế non nỉ trong ngực của nam tử.

Một lúc sau cũng lắng lại, chỉ gặp hai người đã quấn quít ôm chặt lấy đối phương, thiếu nữ được nam tử nhấc nhẹ lên vừa tầm mình, hai đôi môi cũng vì thế mà dán lại với nhau, kéo dài đến mười phút thì mới tách ra.

" Anh có thể cùng em thăm mộ mẹ được chứ, hôm nay là ngày giỗ của bà " Thiếu nữ nhìn nhằm chằm vào ánh mắt của nam tử như chờ đợi câu trả lời.

" Vậy mình cùng đi " Gojou có chút bất ngờ, thật đúng trùng hợp mời bạn gái đi ăn đúng ngày mẹ mất mới sợ.

Chiemi nghe anh đồng ý thì vui vẻ hẳn lên, nhưng tự nhiên nhìn thấy Gojou ngồi xuống nhổ những bông hoa có màu đẹp nhất, cô ngầm hiểu là ý gì, nhẹ nhàng bước đến chỗ bạn trai mà cùng ngồi xuống gom những cành hoa.

Gom đủ số hoa cần thiết, Gojou lấy cái dây mây của gốc cây mà buộc chặt thành một bó hoa cực đẹp, bó hoa này để dành tặng cho mẹ của Chiemi, hôm nay cậu không ngờ nên cũng không có chuẩn bị thứ gì liền nảy ra ý này.

Chiemi mặt đỏ mà lại nép vào lồng ngực Gojou một lúc, cậu cũng nhẹ nhàng mà vuốt lấy mái tóc của cô, lúc sau thì thiếu nữ mới chịu buông ra khỏi người hắn.

[Phụ nữ ai cũng có một mặt như thế này sao] Gojou cố nén ý cười thầm nghĩ.

" Để tôi cõng em " nam tử cúi người nói.

" Vâng " cô nàng ngượng ngùng đáp.

" Mẹ em được chôn ở gần đây đúng không "

" Đúng rồi, vì nơi này là nơi bà ấy gắn bó lâu nhất nên gia đình quyết định chọn nơi này làm nơi an nghỉ của mẹ em "

Hình bóng của hai người đẹp mà trong sáng, dưới ánh trăng cùng với cỏ cây ở hai bên đường, tạo nên một hình ảnh lãng mạn của đôi trai gái, chỉ là cũng mang vài sự u buồn tĩnh mịch theo từng bước chân và bóng dáng ấy, dần khuất khỏi nơi này, chỉ lưu lại những kỷ niệm, hình ảnh đáng nhớ thuộc về hai người, rồi cũng sẽ trôi theo năm tháng.