Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 7: Thắng

Chương 7: Thắng

Buổi sáng, những tia nắng dịu chiếu cả một bãi cỏ xanh, tại đây chỉ nghe thấy được tiếng cười đùa của hai đứa trẻ con, không ai khác là Touka và Ayato.

Arata ngồi tại gốc cây to lớn, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ đang chơi với nhau.

Bởi vì Gojou cách một tuần là trở về đây một lần nên hai đứa trẻ cũng rất vui mừng, mà mỗi lần lại mang quà về cho cả Arata và hai đứa, đồ vật, tiền bạc và những món ăn lạ.

[Cậu sẽ có một ngày biết được sự thật, liệu cậu có thể bỏ qua cho chúng ta sao, Gojou-Kun] Arata ánh mắt thoáng qua sự áy náy, lúc đầu anh muốn cậu trở thành một phần gia đình mình là vì thấy sự cô độc trong ánh mắt của cậu, cha mẹ bị ghoul giết hại, không nơi để về, những điều đó đã khiến cho tình cảm của người cha toát ra từ anh đối với cậu, nhưng anh vẫn chưa tiết lộ sự thật về gia đình mình cho cậu ta biết, bởi vì điều đó có thể gây ra tai hại không cần thiết, mặc dù không giữ được mãi.

" Arata-San! " chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, rũ bỏ tâm tình buồn bã,anh quay lại nhìn thì gặp Gojou mỉm cười đang xách đồ về phía mình, nhìn kĩ thì mới nhận ra là hai hộp quà.

Hôm nay là ngày nghỉ của khóa cậu nên về thăm gia đình thêm một lần, gọi hai đứa trẻ lại để phát quà, mặt đứa nào cũng rất vui khi nhìn thấy Gojou, xong hai đứa cứ bám lấy cậu đến tận trưa, Arata cũng làm bữa trưa gọi cậu ở lại ăn, Gojou cũng gật đầu mà bồi gia đình nhỏ một bữa cơm, ăn xong hai đứa nhỏ mệt quá mà phải đi ngủ, còn cậu với Arata thì lại ra ngoài ngồi ngay gốc cây to gần đấy tâm sự.

" Gojou-Kun, tôi có thể nhờ cậu một việc? " Arata ánh mắt ảm đạm hỏi, dường như muốn tâm sự điều gì đó.

" Vâng " Gojou bắt gặp vẻ mặt anh như vậy cũng nghiêm túc lên vài phần.

" Khi tôi không còn nữa, mong cậu có thể thay tôi chăm sóc cho hai đứa nhỏ, tôi xin cậu " Arata vẻ mặt cầu xin hướng về Gojou nói.

" Anh đang nói cái gì vậy, Arata-San? " Gojou nhíu mày hỏi, cảm thấy rất nghi hoặc về điều mà Arata đang nói, chẳng lẽ có ám chỉ điều gì.

" Tôi chỉ yêu cầu mỗi vậy, mong cậu thành toàn "

" Arata-San, tôi sẽ không để cho gia đình của mình gặp chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ anh và hai đứa nhỏ, vì tôi có trách nhiệm của riêng mình, mong anh rút lại lời xui xẻo vừa rồi, điều đó sẽ không xảy ra " Gojou nghiêm túc nói.

" Cậu..., tôi thật cảm ơn vì suốt bấy lâu nay đã quan tâm đến gia đình này " Arata cảm động khi nghe được lời của Gojou.

" Giữa chúng ta đâu cần phải câu nệ như vậy, tôi luôn xem anh là cha mình, Arata-San " Gojou mỉm cười nói, đúng thật là cậu xem đây là gia đình mình, bởi vì cậu khi đến đây thì chỉ đúng bản thân mình lưu lạc thôi, không rõ thân phận, nhưng lại gặp được gia đình nhỏ này làm cậu rất xúc động, cậu quyết tâm sẽ bảo vệ ngôi nhà của người đàn ông và hai đứa nhỏ.

Hai người tiếp tục trò chuyện đến quá trưa, Gojou xin phép trở lại học viện để có vài chuyện cần giải quyết, Arata gật đầu.....

Tại trong chiếc xe sang trọng, có hai người đang ngồi ghế sau, một thanh niên tóc nâu và một người đàn ông trẻ tuổi.

" Raigo-Kun, đừng làm mất mặt người nhà Kousuke " người đàn ông nhẹ giọng nói với thanh niên.

" Vâng, thưa Ji-San " Raigo lễ phép nói, cậu rất kính trọng người đàn ông này, người này chính là một điều tra viên hạng cao cấp, là anh trai ruột của cậu, Kousuke Houji.

Raigo đã chuẩn bị tinh thần khi thách đấu với người mạnh nhất năm nhất, Fumetsu Gojou, mà cậu lại là người đứng đầu năm ba, tin chắc mình có bảy phần chiến thắng đối phương bằng những môn võ Karate, Takewondo, MMA và cả sức mạnh cơ thể mà cậu có.

Chiếc xe cuối cùng cũng đến trước cổng học viện, có vô số học viên đứng bên ngoài cổng học viện, đa số đều mang theo vẻ phấn khích vì sắp được tận mắt nhìn thấy hai người đứng đầu khối so tài thực lực.

" Họ so tài về cái gì vậy, có ai biết không " một thiếu niên nghi hoặc.

" Tao nghe nói là so về võ thuật trên sàn đấu trong Câu lạc bộ MMA ấy, nghe thôi đã muốn hô hào một phen " thiếu niên khác kích động nói.

" Tớ sẽ ủng hộ cho Gojou-Kun, vì cậu ấy đẹp trai cao to " thiếu nữ trong mắt lóe lên nói.

" Ủng hộ Gojou-Kun, vì cậu ta đã nhặt được chiếc ví của tôi còn nguyên vẹn "

" Tôi cũng vậy, cậu ta từng cứu tôi khi bị bọn côn đồ bắt nạt a, GOJOU! GOJOU! "

" Ủng hộ Raigo-San, anh ta là người có thực lực rất mạnh, có thể thăng lên điều tra viên hạng ba khi tốt nghiệp a "

" Raigo-San! " " Raigo-San "

Tiếng huyên náo của đám đông làm cho cổng học viện thành một tràng náo nhiệt.

" Xe của Kousuke Raigo đến rồi "

" Hú "....

Câu lạc bộ MMA, sở hữu một nhà thể chất khá to lớn, tổng là hai trăm mét vuông chiếm diện tích khá lớn ở Học viện, đa số đều rèn luyện cận chiến cho học viên ở tại đây, nên đầu tư rất nhiều chuyên thiết bị và vật dụng để nâng cao nhu cầu của học viên.

Hiện tại khu nhà thể chất đã chật kín các học viên khắp bốn phía, một số thì phải đứng bên ngoài quan sát do bên trong đã hết ghế ngồi, trung tâm được trải rộng một tấm thảm thi đấu, tổng diện tích của tấm thảm là sáu mươi mét, độ dày năm đến bảy phân dành cho trận đấu lớn.

Trên sàn đấu đứng lấy hai người mặc võ phục, một trắng một đen, cả hai đều là những nam thanh niên trẻ tuổi, võ phục đen là người có mái tóc đen vuốt ngược hướng phía sau, võ phục trắng là người có mái tóc nâu rẽ ngôi giữa, cả hai đều có thân hình rất cứng chắc và khỏe khoắn, chỉ khác là nam thanh niên tóc đen thân hình cơ bắp mà săn chắc thon thả, còn người kia thì khung người lực lưỡng và vững vàng.

" Luật so đấu như sau, điều một được dùng tất cả các bộ phận trên cơ thể để ra đòn "

" Điều hai cấm đánh vào bộ hạ, cổ, gáy và những yếu điểm gây chết người của đối phương "

" Điều ba người thắng chỉ khi đối thủ đã mất khả năng chiến đấu hoặc đầu hàng "

" Bây giờ, trận so tài giữa học viên Fumetsu Gojou và Kousuke Raigo chính thức bắt đầu " trọng tài nghiêm giọng nói, ánh mắt nhắc nhở lấy hai người là ra tay cũng phải có chừng mực, đừng náo ra nhân mạng là được.

" Yeahhhh, Gojou! Gojou! "

" Húuu, Raigo! Raigo! "

Đám đông như bị kích thích tinh thần một dạng gào thét lên, có vài người là mang cả trống ra mà cổ vũ thêm sĩ khí làm cho náo nhiệt cả một đoàn.

" Chiemi-chan, cậu sướng thật, được hai anh chàng giành lấy giành để mà quyết phân thắng bại để đoạt được cậu đâu " Cô bạn thân than thở bên cạnh thiếu nữ tóc lam, ánh mắt thoáng qua sự ghen tị và ngưỡng mộ.

"... " Chiemi im lặng không nói cái gì, ánh mắt cô nghiêm trọng nhìn về phía võ đài, cô chỉ mong hai người không quyết liệt quá mà làm ra chuyện nguy hiểm.

Trên thảm đấu

Raigo ánh mắt nghiêm túc, tiến đến đối với Gojou hành lễ, người kia cũng đáp lại bằng cách ôm đấm cúi người.

" Tôi sẽ ra tay rất mạnh, cậu nên chú ý mà tung hết thực lực của mình đi " Raigo nói.

" Tôi cũng vậy " Gojou khóe miệng mỉm cười nói, ánh mắt cũng bất chợt mà nghiêm túc theo.

[Né tránh các đòn tấn công của anh ta, rồi tặng kèm theo ba đá ba đấm để đánh gục anh ta là oke] Gojou âm thầm tính toán, Raigo mà biết được suy nghĩ này chắc phải sống chết đến cùng với cậu, ngươi nghĩ ta là gà mờ muốn gục là gục được hay sao.

" Bắt đầu! " tiếng hô vừa dứt, Raigo lập tức lấy đà chân phải trùng xuống, sau đó bật mạnh về phía Gojou.

[Vẫn còn chưa thủ thế, để xem tự tin của mày đến đâu nào] Raigo ánh mắt lạnh lùng, vừa tiếp cận được Gojou đúng một mét, tay phải nắm thành quyền đầu hơi đưa về phía sau để lấy lực, sau đó là tốc độ ra đòn cực nhanh.

[Đấm móc từ phải sang sao, để khiến ta né rồi mất thăng bằng] Gojou bình tĩnh nhận biết tình hình, ánh mắt hờ hững lướt qua, chân phải bước lui một bước, nhẹ ngả lưng về phía sau.

" Soạt " Đầu quyền của Raigo quét ngang qua mặt Gojou, nhưng chưa dừng lại ở đó, nắm đấm cứ liên tục oanh ra hướng về phía Gojou, mục tiêu là ngực trái và mặt của cậu, có vẻ như muốn một chiêu đánh trúng khiến cậu mất sức phản kháng.

Nhưng làm sao có thể để đối thủ của mình như ý muốn được, chỉ thấy trước mắt bao nhiêu con người, đối mặt với Raigo không lưu thủ mà tung từng đợt quyền mạnh mẽ, cậu nhẹ nhàng né tránh từng phát một, chỉ liên tục hai động tác đó là chân rút lui vòng cung và nghiêng người một cách trơn tru, đã hoàn toàn khiến cho Raigo mất bình tĩnh.

Bởi vì các chỉ số sức mạnh chạm đến 70 nên thực lực đã bước đến một tầm cao khác, những đòn đánh của đối thủ trước mặt Gojou chẳng khác gì một đứa nhóc 3 tuổi ngây thơ cả.

" Cậu ta né tránh dễ dàng quá "

" Nhìn động tác nghiêng người tránh từng đòn của Raigo thật nhẹ nhàng, như là biết trước đòn đánh ra vậy "

" Gojou tung đòn đê, né hoài "

Vô số học viên trầm trồ nhìn lấy một màn trước mắt, từng khuôn mặt hiện lên sự kích thích không hề nhỏ hô to vang khắp khu nhà thể chất.

[Chết tiệt, mình đã tung đòn rất nhanh mà tại sao...] Raigo nhíu mày, người thanh niên trước mắt làm cho anh thật sự rất khó hiểu, bởi vì chỉ có tránh và né, chưa tung ra đòn đánh trả nào cả, điều này làm anh nghĩ đến mình bị khinh thường.

" Gojou!, né tiếp xem " Raigo nổi giận nói, anh trực tiếp thu lại tay và bất ngờ thay đổi đòn tấn công, chân trái làm trụ, chân phải lấy lực tung ra một đòn đá vào phần cẳng chân trái của Gojou, ý định muốn quạt ngã cậu.

" Anh đang giận vì cái gì mà tôi không đánh trả sao, Raigo " Gojou hờ hững nói, chân trái của cậu nhẹ nhàng đưa lên.

" Bộp " tiếng va chạm vang lên, chỉ thấy Gojou hóa giải thế đòn của Raigo bằng một cái nhấc chân.

" Không thể nào... " Raigo lập tức lui về sau năm bước thủ thế.

[Tại sao đòn đánh của mình lại không gây tí lực nào cho cậu ta?] nét mặt ngưng trọng quan sát lấy thanh niên trước mắt, linh tính mách bảo anh rằng người này ẩn giấu rất sâu, rõ ràng khi tung ra cú đá, anh đã dùng hết phần lực mà mình giữ để làm cậu ta không một chút chống đỡ mà ngã, nhưng..., lại bị chặn lại bằng một cái nhấc chân.

" Bởi vì anh quá yếu " nói xong, Gojou lấy tốc độ cực nhanh đã xuất hiện trước mặt Raigo, tay nắm thành quyền chốt vào bụng hắn.

" Hự " Raigo rên lên đau đớn, cảm giác như bị hơn chục quả đấm thay nhau đánh vào bụng mình, người bắn ngược ra đằng sau ba mét, hai chân hắn run rẩy mà khuỵu xuống ôm lấy cái bụng tê dại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ cố không để bị ngất ngước lên nhìn Gojou.

" Tại... tại sao chứ, tôi sao có thể gục trước một đòn của cậu được " cảm xúc cay đắng hiện lên trên mặt của Raigo, anh cắn răng cố gắng đứng dậy nhưng vô pháp làm được, tay chân đã run đến kịch liệt vì quả đấm vừa rồi.

" Cậu còn thi đấu được chứ, Raigo-Kun " Trọng tài nhíu mày hỏi, nhìn thấy bộ dạng run run của Raigo mà nhổ nước bọt, chỉ ăn một đấm mà đã vậy rồi, thanh niên bây giờ ham chơi mà không chịu rèn luyện gì cả.

" Tôi... đã thua rồi " Raigo nhẹ giọng nói.

" So tài đến đây là kết thúc, người thắng là Fumetsu Gojou đến từ lớp 1B " Trọng tài hô lên.

" What the F****, tao đang xem cái gì vậy, không khỏi kết thúc quá nhanh đi? "

" Raigo... Raigo thế mà không chịu nổi một kích? " thần sắc của đám học viên ngơ ngác nhìn về phía thảm đấu, như vừa chứng kiến một chuyện hoang đường.

" Ôi mẹ ơi, cậu ta chỉ đấm một cái mà anh ta đã văng xa ba mét rồi, ảo thật đấy "

" Tao chỉ sợ là diễn thôi mày ạ, chứ làm gì có ai chịu một đấm vào bụng mà ngất bao giờ "

" Mày bị nó đấm chưa mà biết? "

"... " Nam học viên câm như hến, cổ họng nuốt nước bọt.

Gojou mang vẻ bình tĩnh bước ra khỏi thảm đấu, nét mặt cậu không kiêu ngạo, không vẻ kênh kiệu và cũng chả quan tâm gì đến sự hò reo của đám học viên quần chúng, cậu đi về phía một đám nữ học viên.

" A, Chiemi-Chan, cậu ta hình như đang tiến về phía bọn mình thì phải " cô bạn tóc ngắn giật mình nói với thiếu nữ tóc lam.

" Cậu ta định tỏ tình với cậu ngay tại đây sao, trời ơi " cô bạn khác chen thêm câu.

" Sướng nhất cậu đấy, Chiemi-Chan "

" Các cậu đừng trêu mình nữa, mình... " Chiemi xấu hổ lấy hai tay che lại sắc mặt đỏ hồng, giọng ngượng ngùng nói.

[Aaaa, cậu ấy đang tiến về phía mình, chắc không phải muốn nói điều gì đâu a] Suy nghĩ vẩn vơ cứ xoay trong đầu của Chiemi, nói thật là cô cũng rất vui nếu được tỏ tình trước mặt đám đông trong học viên, như vậy chẳng phải đánh dấu chủ quyền hay sao.

" Chiemi "

" Ha *-* " Cô vội ngước lên nhìn lấy nam tử đang mỉm cười nhìn mình, tim đập thình thịnh liên hồi, hai tay nắm chặt với nhau, nói đi a.

" Tối nay tôi muốn mời cậu đi chơi, cậu đồng ý chứ " Gojou nhẹ nhàng nói, bây giờ đánh cược đã thắng, ngại gì mà không đoạt vợ chưa cưới của người ta.

cả đám mà biết được suy nghĩ trái ngược với biểu tình hiện tại của cậu, chắc khinh bỉ còn không hết.