Chương 3: Gia đình

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 3: Gia đình

Chương 3: Gia đình

Buổi tối hôm đó, Gojou đã được thanh tra Urie Mikito đặc biệt trả lại sự tự do và gỡ bỏ hết nghi ngờ.

Do đang trong quá trình họp, một lúc sau thanh tra Kiyoko Aura nhận được cuộc điện thoại của cấp dưới báo là đã tìm được thông tin của thiếu niên tóc đen kia.

" Chúng tôi thành thật xin lỗi vì điều này, khu 24 rất nguy hiểm không có một người nào sống ở đấy, vì thế khi chúng tôi bắt gặp cậu tại đó đã hiểu lầm " Mikito nhẹ giọng nói, biểu cảm tỏ ra rất áy náy về sự hiểu lầm không may này, thiếu niên đứng trước mặt anh chỉ là một cậu thiếu niên 16 tuổi, cha mẹ đã bị ghoul giết hại nên phải sống dưới sự giúp đỡ của họ hàng, mà họ hàng về sau cũng gặp tai nạn cả nhà mà qua đời, thật đúng là thiếu niên đáng thương.

" Không có gì, chỉ là sự hiểu lầm nên tôi không để ý làm gì " Gojou mỉm cười nói, trang phục bệnh nhân đã được thay bộ quần áo thể thao đen,cách xưng hô đã thay đổi kèm theo ánh mắt tang thương làm cho Mikito cảm thấy áy náy hơn.

" Mà cậu cảm thấy cơ thể mình bình thường chứ? " Mikito chợt nhớ ra điều gì hỏi, chính xác là lúc đầu tế bào RC trong cơ thể thiếu niên tóc đen này rất cao a, trường hợp này hắn đúng là mới nhìn thấy đi.

" Tôi cảm thấy ổn, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi về, hôm nay là ngày cha mẹ tôi mất " Gojou nét mặt hiện lên vẻ buồn bã nói.

" Ừm, cậu có thể ra về " Mikito đồng ý nói, thân phận của người này đã rõ, còn giữ lại thì có ích gì, chỉ là đau thương đến mức nào mà lại say xỉn đi vào nơi nguy hiểm như thế chứ.

Năm phút sau, Gojou rời khỏi trụ sở CCG, vừa đi ra ngoài thì chợt lướt qua hai người, một nam trung niên và thanh niên tóc xanh trẻ tuổi.

" Này, cậu là người chúng tôi đưa về ngày hôm qua " nam trung niên bất ngờ gọi lại cậu, thanh niên tóc xanh cũng đưa ánh mắt lại nhìn về phía này.

" Đúng vậy, nếu chỉ là sự hiểu lầm thì tôi không để ý đâu " Gojou hờ hững nói rồi đi tiếp, chính cậu là người đã nhờ hệ thống tạo ra thân phận giả cho mình ở nơi này, vì hệ thống có thể xâm nhập vào cái gọi là hệ điều hành của thông tin quốc gia nên rất dễ làm.

" Thái độ cậu ta lạnh nhạt thật đấy, chắc do ảnh hưởng mất mát của người thân để lại đi, cậu thấy sao? Arima-Kun " Iwao Kuroiwa nhìn chằm chằm thân ảnh dần khuất khỏi tầm mắt, hỏi nam thanh niên tóc xanh cũng đang quan sát.

Arima Kishou lạnh nhạt nói " Chắc có lẽ vậy đi Iwao-San, mà Urie-San đã phái hai người trong đội theo dõi cậu ta vài ngày nhỉ ".

" Đúng vậy, có lẽ cần quan sát thêm về người này ".....

Tokyo, quận 1.

Gojou bước đi trong dòng người đông đúc qua lại, cậu nhìn lướt qua các tấm biển quảng cáo tự động của các khu thương mại và ăn uống, một sự quen thuộc thoáng hiện qua tiềm thức của mình, nhưng lại bị che đi bởi điều gì đấy, cậu cứ thế mà đi tiếp.

" Hệ thống, ta cảm thấy cơ bắp mình nở ra và hiện rõ hơn, quan trọng hơn cảm nhận về lực lượng toàn thân tràn đầy năng lượng, đây cũng là tác dụng của thay máu sao " Gojou thắc mắc hỏi hệ thống qua tiềm thức, khi nhìn qua mình trong gương, cậu cảm thấy mình có phần cao và to hơn, hơn thế là khuôn mặt cực kỳ soái của mình.

" Đúng vậy, mặc dù chỉ là thức tỉnh một phần " âm thanh máy móc nói.

[Thức tỉnh một phần? nghĩa là mình có khả năng thức tỉnh toàn phần của sức mạnh hiện tại đi]

" Soạt " một thiếu nữ tóc do chạy nhanh mà mất đà va vào người Gojou mà ngã bật ra sau, cậu không đành lòng liền đỡ cô dậy.

" A, tôi thành thật xin lỗi, do có việc không thể chậm trễ, nên tôi chạy mới vô tình va vào anh " Thiếu nữ vội vàng xin lỗi, mái tóc cô có màu xanh lục để ngắn, khuôn mặt nhỏ gọn mà xinh xắn, đôi mắt có ánh nhìn sâu sắc làm toát lên sự thành thục quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Gojou bị hút hồn bởi vẻ ngoài của thiếu nữ, một cảm giác thân quen hiện thoáng ra trước mắt cậu, như đã từng là người quen biết.

Thiếu nữ nhận thấy thiếu niên đẹp trai nhìn mình chằm chằm ngượng đỏ mặt, khẽ phẩy tay đánh thức Gojou nói " Anou, anh không sao chứ ".

" À, không có gì, thấy cô có hơi quen thuộc nên tôi hơi ngờ ngợ ra ấy mà, mà chúng ta từng gặp nhau hay sao? " Gojou bỏ đi biểu tình thất thần mà mỉm cười nói với thiếu nữ.

" A, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh á, à mà tôi phải vội đi soạn thảo tiểu thuyết a nên thành thật xin lỗi " Thiếu nữ chợt nhớ ra có việc quan trọng, vội vã chạy đi và nói.

[lẽ nào...] Fumetsu nghi hoặc nhìn về phía thiếu nữ đang chạy, nhưng cũng đành bỏ qua điều mà cậu suy nghĩ, thôi thì chờ mạnh lên rồi tính....

Quận 20.

Buổi sáng, những tia nắng chiếu qua những gốc cây và ngọn cỏ như muốn khơi dậy sự sống của thiên nhiên xanh tươi, nhưng đặc biệt hơn, ánh nắng phản chiếu dưới con hồ làm nên một tấm gương trong xanh mà tĩnh lặng, luôn đung đưa có nhịp.

" Này Ayato, nhanh lên không chị đuổi kịp bây giờ, hây da " ven bờ hồ có hai đứa trẻ đang đuổi nhau, cô bé thì tóc xanh dương, đôi mắt cô cực kì tinh nghịch và linh động, còn cậu bé thì có mái tóc màu tím, đôi mắt cậu hiện lên sự cáu kỉnh và đanh đá.

" One-Chan không được bắt em, nếu không chị sẽ thua, aaaa, One-channnnn... " cậu bé bất lực bị cô chị bắt lại, thế là dỗi không chơi nữa.

" Chơi tiếp đi, lần này chị sẽ nhường em mà, Ayato *-* ".

Hai đứa trẻ thế là lại tiếp tục chơi đuổi bắt tiếp, nhưng không để ý rằng có một người ngồi quan sát hai cô cậu từ nãy đến giờ, người này là thiếu niên tóc đen mặc trên mình bộ quần áo thể thao, ánh mắt nhìn chăm chú lấy hai đứa trẻ không biết đang suy nghĩ điều gì.

" Cậu là? " Một giọng nói trầm nhẹ phát ra đằng sau thiếu niên, một người đàn ông trẻ tuổi tóc xanh bước đến phía cậu cách ba mét.

" Tôi là người vô gia cư, vì không có nhà nên đi bờ đi bụi, nhưng gặp hai cô cậu kia vui vẻ chơi đùa, điều đó làm tôi gợi nhớ lại điều gì đó, nên nán lại xem " thiếu niên mỉm cười giải thích, ánh mắt toát ra vẻ nhu hòa nhìn về phía hai đứa trẻ đang chạy nhảy, người này không ai khác chính là Fumetsu Gojou.

" Thì ra là vậy " người đàn ông trẻ tuổi bỗng thở phào.

Gojou thấy người đàn ông biểu tình như vậy có chút hiếu kỳ, mỉm cười hỏi " còn anh là? ".

" Tôi là cha của hai đứa trẻ đó, xin lỗi vì đã phá đi tâm tình của cậu " người đàn ông ánh mắt hiền lành mỉm cười nói, thấy thiếu niên này là người dễ gần nên hắn cũng mở lời.

" Không sao, dù gì tôi cũng không có chuyện gì, tôi tên Gojou " Gojou mỉm cười nói.

" Tôi là Kirishima Arata, gọi tôi là Arata là được rồi "

" Không dám, tôi chỉ hơn 16 tuổi chút nên gọi anh là Arata-San là được chứ nhỉ? "

" Cũng được, Gojou-Kun "

" Gia đình anh có lẽ rất hạnh phúc nhỉ, sinh được hai cô cậu tinh ranh đáng yêu đấy " Gojou nở nụ cười đùa, nhìn hai đứa trẻ vui mà cậu cũng phải lây theo.

" Ừm, mẹ chúng... đã mất từ hai năm trước " Arata nhíu mày, giọng nói mang theo sự uất hận, nhưng vì có người lạ tại đây nên rất nhanh đã đè lại cảm xúc xuống.

Bầu không khí có chút u mịch, Gojou biết mình vừa mới hỏi điều không nên, liền vội vàng chuyển sang chủ đề khác, phá tan bầu không khí u buồn này.

" Arata-San, anh có nghề nghiệp gì không? "

" Có, tôi làm đầu bếp cho một nhà hàng ở gần đây "

" Ọc ọc ọc " tiếng kêu phát ra từ bụng của Gojou khiến cho Arata trố mắt nhìn, cậu xấu hổ nói " Xin lỗi nhé, tôi chưa ăn gì buổi sáng cả nên có chút... ".

Mặc dù bất tử nhưng nếu không được ăn cũng sẽ bị gợi cơn thèm a.

" Ồ, nếu cậu không ngại thì tôi sẽ mời cậu ăn một bữa tại nhà, không sao đừng ngại " Arata nhìn thiếu niên hiền lành trước mắt này cũng dễ để kết thân.

" Cảm ơn anh, Arata-San " Gojou biểu tình cảm kích nói.

Hai người cứ thế mà trò chuyện với nhau cho đến gần trưa, Arata gọi hai đứa con của mình về, hai đứa nhỏ lúc nhìn thấy Gojou thì rụt rè đứng sau cha mình, Gojou định tạo ấn tượng tốt cho hai đứa nhỏ, nhìn thấy vậy chỉ cười khổ.

" Các con, đây là anh Gojou, người hàng xóm của chúng ta, từ bây giờ anh ấy sẽ là người bạn của nhà mình, nên các con đừng sợ " Arata nhẹ nhàng giải thích cho hai đứa nhỏ.

Người em trai có vẻ bạo hơn mà tiến lên bắt lấy tay của Gojou khiến cậu giật mình, thằng bé nhìn chăm chú vào mặt Gojou khiến cậu không tự chủ được mỉm cười nói " Em tên gì thế cậu bé? ".

" Dạ em tên Ayato, họ của em là Kirishima, năm nay lên 4,rất vui khi được chơi cùng anh, Go-Ni " Ayato hớn hở cười nói, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người lạ nên khôn tránh khỏi sự vui mừng.

Gojou nét mặt hiền hòa đưa ánh mắt về phía cô chị, nhẹ giọng nói " Anou, còn em tên gì, cô bé? ".

" Dạ, em... em tên là Touka, năm nay em lên 8, anh chơi cùng với chúng em nhé, Go-Ni " Touka vứt bỏ sự rụt rè, biểu tình như người em chạy đến bên Gojou nũng nịu.

Gojou nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu không chịu nổi đành phải trêu chọc cả hai một lúc, cả hai đứa nhỏ cười nứt nẻ mà nô đùa.

Arata nhìn ba người nô đùa mà mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng sâu trong ánh mắt thoáng hiện qua sự u buồn.

Một lúc sau hai đứa trẻ đã mệt lử, còn Gojou nhìn như vẫn dư sức, đa phần là do cậu là chủng tộc bất tử nên thể lực rất bền bỉ, hai vai của cậu ngồi lấy hai chị em nhà Kirishima cười vui thích thú làm cậu cũng phải cười theo.

[Thật là nói những đứa trẻ là tờ giấy trắng mà, sau này có thể sẽ thay đổi nhưng nhìn sự trong sáng của chúng, làm mình cảm thấy...] Gojou thoáng hiện qua nét buồn, nhưng không muốn làm mất đi nụ cười của hai đứa nhỏ nên cậu tiếp tục bày trò làm cả hai cười tít mắt.

Gojou được Arata mời vào nhà và ăn bữa cơm trưa, thức ăn là do Arata chính tay tự mình làm nên cậu rất vui vẻ mà thưởng thức, bữa cơm có không khí rất ấm áp tiếng cười nói của Touka và Ayato.

Đến tối, Gojou cũng được mời ở lại ăn tiếp bữa cơm, cậu đắn đo chút lâu nhưng rồi cũng gật đầu cảm kích, cậu cũng biết xấu hổ a, nhưng vì tay nấu của đầu bếp này ai bảo quá ngon đâu.

" Arata-San, anh có thể cho tôi xin một tấm chiếu mỏng được không " Gojou nói nhỏ với Arata, cậu là người vô gia cư a, tuy có thân phận giả nhưng không có nhà để ở là điều dễ hiểu, lấy đất làm đệm lấy trời làm chăn, điều này đã được Gojou trải qua hai đêm rồi, bị người nhìn cũng ngại bỏ mặt.

Arata nghe vậy liền đoán được, anh mỉm cười nói " Cậu ngủ ở lại nhà tôi luôn đi, sẵn tiện trông nom hai đứa nhỏ hộ tôi luôn, đêm nào tôi cũng phải có việc bận nên luôn để hai đứa nhỏ tự trông nhau một mình ".

Gojou nghe được lời như vậy liền cảm động, tuy cậu thuộc dạng người đa nghi, gặp hoàn cảnh như thế này rất khó chấp nhận một người lạ mặt nghỉ lại một đêm tại nhà mình, còn có hai đứa trẻ đâu?

Ánh mắt cảm kích hiện lên trong đôi mắt Gojou, nhưng rồi cậu lại ổn định bình tĩnh nói " Tại sao anh lại tin tưởng tôi đến vậy, anh không sợ tôi là kẻ xấu hay sao ".

" Cậu không phải loại người như thế, tôi nhìn vào ánh mắt cậu là hiểu, cậu cũng là người chịu một mất mát nào đó, cùng hoàn cảnh nên tôi mới biết được người đáng thương không chỉ có gia đình tôi, cho nên hãy tự nhiên như ở nhà mình vậy, Gojou-Kun " Arata bình tĩnh nói, lúc đầu anh luôn để ý đến từng cử chỉ hành động của thiếu niên trước mắt này, về sau anh mới nhận ra người này cũng có nỗi buồn nào đó giấu kín trong lòng, nên anh đã xem cậu như người thân trong nhà.

Gojou nghe lời nói của Arata, mắt lóe lên mang theo sự kiên quyết nói " Cảm ơn Arata-San, nếu có chuyện gì khó khăn thì anh hãy nhờ tôi ".

Từ lúc này trở đi, Gojou xem hai đứa trẻ như em ruột của mình vậy, và Arata như một người cha đáng kính mà cậu phải ngưỡng mộ.

Đêm hôm đó, Arata đã rời khỏi căn nhà nhỏ và hẹn sáng sớm xong việc sẽ về, Gojou cũng không có thắc mắc, cậu liền ngủ chung cùng hai đứa nhỏ, Ayato rất nhanh đã vào giấc ngủ say, còn cô chị Touka không biết do thói quen hay tại mình mà rất muộn vẫn chưa ngủ.

Cậu thấy cô bé vẫn chưa ngủ liền hỏi " Em thường ngủ muộn như vậy sao, Touka-Chan ".

" Dạ không, hàng đêm cha em luôn kể truyện cho em và Ayato ngủ, xong rồi cha đi công việc đến sáng sớm mới về, cha em nói là đi dọn rác cho những khu gần nơi đây, vì thế nên hai chị em phải ngủ ngoan để cha đi làm " Touka ngây thơ nói.

[Arata-San làm việc liên tục sao?] Suy nghĩ nghi hoặc nhưng rất nhanh bị cậu gạt bỏ.

" Ra là vậy, anh kể truyện cho em nghe nhé, Touka-Chan " Gojou ánh mắt nhu hòa nhìn nói, cậu kể một câu chuyện do chính mình tự nghĩ ra, một câu chuyện cổ tích nàng công chúa và mụ phù thủy, cô bé rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Gojou thấy vậy nhẹ cười ôm lấy hai đứa nhỏ.

[Đây có lẽ là cảm giác gia đình đi]