Chương 20: Trợ giúp Linh

Ngày Tận Thế

Chương 20: Trợ giúp Linh

Ngay từ đầu đã không cho sống rồi thì làm gì cũng vô ích!

Chênh lệch tuy không thể so sánh dạng như Trời và Đất hay Thần và Người nhưng chênh lệch quá lớn vẫn không thể chối cãi.

Một kẻ diễn viên quần chúng đến cái tên còn chưa nhắc đến sao tỏa sáng nổi bằng nhân vật chính, cơ bản khác biệt là khác biệt, anh thích là anh hơn, không vấn đề gì khi hào quang chói lóa ống kính cuộc đời luôn chiếu người anh.

Khựa! Thôi tội chú em, người vô danh được nhét vào làm kim tuyến cho khung đời anh! Anh ghi nhận sự hi sinh của chú.

Cậu bé(đã chết): Phun máu X^n

Thế rồi 5 giây tưởng niệm đã qua, đến lúc chôn xác a….Khựa khựa khựa..!! Mà nhìn tởm quá! Máu tươi không giống máu Zombie, người thật giá thật, chính xác đây là lần đầu mình hạ sạt một người đang sống sờ sờ không như mấy lúc trước, tư vị thật không rõ là gì, có chút chua xót, có chút hối hận, có chút thương tiếc,…những cảm xúc mang chút miên man, lương tâm như bị cắt 1 đoạn. Cái này chắc người ta gọi là tình đồng loại của trí tuệ cao cấp sinh vật ha, sống tại một môi trường hòa bình, nhúng tay vào mấy chuyện thế này quả thật rất bối rối, nếu không phải nhờ chút kiến thức qua truyện phim này nọ thì chắc tâm lí sớm rụng từ lâu, đến lúc dựng lại cũng đã chầu trời.

Quay lại chuyện dọn xác cho đỡ chướng mắt, Nguyễn Tiến không biết xử lí kiểu nào, thật sự không muốn động tay vào cỗ xác tanh mùi máu tươi đó. Gớm quá!

Trên hết, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng dù phải nói không đáng kể nhưng nó có và đang chảy vào người hắn….Không lẽ giết người cũng có thể…cường hóa, thăng cấp? Uhm!...Nếu vậy, có thể dự rằng tương lai nhân loại sẽ tàn sát nhau mà không chút thương tình, dựa trên những gì mà hắn thu thập được kiến thức đoán nhân tâm trên hoàn cảnh. Cũng chỉ nghĩ vậy chứ hắn cũng không lan man thêm. Hãy để tương lai cho cái tôi kia tính, hiện tại tôi nay cứ làm việc muốn làm.

"Linh! Chúng ta xuống dưới kia nghỉ ngơi rồi sau lên đường, Nơi này sắp hóa thành nhà xác rồi!"

"Uhm..! Vâng!"

Nguyễn Tiến, đi theo sau là Bảo Linh tìm kiếm quanh nhà này xem đồ dùng cần thiết có khả năng dùng tới, ưu tiên nhất là diêm cùng bật lửa, hắn nghĩ mình có lẽ sẽ rất cần chúng vào ban đêm, tiện thể tìm vài bình gas mini, xem xem liệu hóa thành vũ khí được không.

Dạo quanh một lúc cũng tìm ra 2 cái bật lửa cùng 1 bình gas khá to loại 12 kg trong bếp, bình gas hơi to nên thôi, không đem theo cho đỡ vướng víu. Thức ăn còn rất nhiều nên cũng không cần thiết bới thêm, không thì rách balo, phiền!

Một lúc tìm tòi cũng đến lúc nghỉ, cả 2 nằm ở sofa trong phòng, Bảo Linh vừa mới nằm đã nhắm mắt ngủ thẳng, Tiến thì nhẹ nhàng khép mi dưỡng thần, bật chế mode: Cảnh giác vô thức, chỉ cần có tiếng động, hắn sẽ lập tức dậy.

Gần hoặc hơn 1 tiếng nghỉ ngơi, vì không có đồng hồ nên không thể xác định giờ giấc, hắn dựa vào cơ thể sinh học thời gian để đoán như vậy.

Tuy rằng thể lực đầy đủ từ trước nhưng tinh thần khá mệt mỏi, nằm nghỉ chủ yếu để dưỡng thần một lúc sau để tinh thần quay về trạng tốt nhất.

Gọi dậy Bảo Linh, hắn xách lên balo ra ngoài cổng. Chỉ còn mỗi cách giết tới, không còn cách nào khác. Ra hiệu cho cô ở tại chỗ, hắn nhảy ra ngoài, Tử vong dao trong tay, lấy cực hạn tốc độ phủ xuống tử vong lên đầu bọn Zombie, đoạt tính mạng của chúng nhanh nhất có thể.

Dễ dàng diệt sạch Zombie trong phạm vi bán kính 10 m, hắn ra hiệu cho Bảo Linh mau nhảy ra. Cả 2 áp sát vào vỉa hè bên trong đi, tiên phong đương nhiên là hắn, thành thục kĩ năng ám sát tiếp cận, không khó để tiêu diệt đám tôm tép cản đường nhưng vấn đề vẫn là các đám cháy xe cộ, trên vỉa hè Việt Nam chuyện để xe máy lên trên vỉa hè coi như là cơm bữa, hệ quả khi hắc ám phủ xuống, ngoài đường những chiếc xe đang lái đâm vào các xe cộ đang giữ trên vỉa hè gây cháy nổ đồng thời để lại 1 mớ hỗn độn sắt vụn đến giờ còn nóng chảy, bốc mùi nhựa, mùi kim loại cực kì khó chịu. Một phần là đó, một phần là đâm thẳng nhà dân, tông phá cửa hàng, những mảnh chai, thủy tinh nhọn rải rác giữa đường cũng cần hết sức cẩn thận, giẫm rồi thì khổ.

Cố gắng tìm những con đường hẹp, luồn lách vào đó cho đỡ Zombie, Nguyễn Tiến tính toán lại con đường mình cần tới. "Tiếp tục như vậy tình hình e không ổn, đi vòng kiểu này chắc trật đường ra tỉnh khác chơi luôn ấy chứ!" Đúng thật không ổn, một mình sức hiện tại không đủ để đâm thẳng vào đường chính chứa hàng tá Zombie grừ rừ ngoài kia, mình cần thêm sức mạnh. Một người không đủ thì hai người. Hắn quyết định trợ giúp Bảo Linh lên cấp, để trợ sức cho mình cùng tìm hiểu cái "Bảng", xem nó rốt cuộc như thế nào.

Hiện tại, cả 2 đang đi trong kiệt đường nào đó, không chính xác gọi là hẹp cũng không chính xác là rộng, vừa vừa đi, chắc thế!

Zombie đa số tập trung tại đường chính hay các đường rộng, đường nhiều dịch vụ,…nơi đó tất nhiên nhiều vì con người tham gia giao thông hay mua sắm, cà phê cà pháo, sử dụng dịch vụ chủ yếu tập trung ra đó, các kiệt nhỏ hay hẻm thì có cái méo gì đáng quan tâm, chạy cái là vào nhà chứ có gì làm, thành ra khá ít Zombie trong đó.

"Có vẻ như vẫn còn rất nhiều người sống sót, chung quanh nhà nào cửa kính một số cái cũng khép không sơ hở, lộ rõ người đó đang trốn trong căn phòng, hầu như nhà nào cũng vậy!" Thầm nghĩ, Nguyễn Tiến bây giờ cũng không muốn phiền ai, thời gian tính từ hiện tại cho đến tối có lẽ không còn nhiều, cần gấp thời gian hành động trước khi hắc ám đêm khuyu chìm xuống, điện đài mất hết, tối thui đố bố nào thấy.

"Linh! Cầm lấy!" Hắn ném cho cô đao tân thủ. "Chuẩn bị tinh thần chém quái! Không được do dự! Hiểu chứ!"

Kiên quyết vẻ mặt, cô bé đáp lại:"Da.!Em hiểu rõ!"

"Tốt! Đến lúc săn mồi rồi!"



"Grừ..gừ..!" Vừa mới nói liền một con Zombie xuất hiện ngay trong tầm ngắm.

Zombie này ngoại hình ốm yếu, thấp còi, nhìn mặt mày 10 phần trẩu chó, miệng há toạc cơ hàm, rách da má, lưỡi tím ngắt thè ra đung đưa trong không khí, mắt trợn lòi lé qua lé lại, mồm cứ grừ..rừ như bị chó dại cắn giống như bao Zombie ngoài kia:v Nhìn qua cái thân đã sớm mất quần áo với cái thứ con giun đung đưa trong gió, mặt mũi như vậy, đoán là ra ngay Zombie này chắc là một đứa con nít tầm 10 tuổi, sửu nhi chơi ngu chắc bị Zombie cắn đây mà, mất một bàn tay bên cánh tay trái kia là hiểu….Đùa thôi! Chứ sao biết chuyện gì đã xảy ra, mà xảy ra thì mình cũng đâu có ảnh hưởng, có ảnh hưởng thì cũng chẳng thiệt hại gì tới mình. Suy ra là kệ mẹ nó đi!

Mục tiêu đã có, không cần hắn nói, Bảo Linh cũng biết mình nên làm gì. Cô hít sâu một hơi lấy cam đảm thoát li phạm vi của khử khí dụng cụ. Ngay lập tức, Zombie nhận ra cô, nó gầm nhẹ, chập choảng di chuyển tới, tốc độ nó không nhanh nhưng nhìn cái mặt đủ dọa chết người, Zombie này dễ làm cho tâm trí người khác rơi vào trạng thái sợ hãi, không còn sức để đối kháng với nó.


Ps: Viết được vài trăm chữ là em buông tay:v Hơi nản!