Chương 21: Cố gắng

Ngày Tận Thế

Chương 21: Cố gắng

Ps: Lược hết tình tiết phụ cho đỡ lầy!

"Grừ..rừ..!!"

Dường như xuất hiện đột ngột con mồi, Zombie ngoại hình con nít đó cũng không có dùng nhanh tốc độ để hướng tới, càng tới gần nó mới càng chắc chắn được thứ nó cảm nhận là sinh vật sống nó cần tấn công nên khi đôi bên khoảng cách không còn xa, Zombie đột ngột phóng tới, nó khẳng định đây đứng là con mồi nó cần tìm rồi!

Há toạc mồm ra gào(âm lượng không lớn), khuôn mặt vốn dọa người đủ chết nay càng muốn linh hồn cũng vong theo, đến Nguyễn Tiến hắn cũng có phần vẹo mặt vì độ tởm của con này! "Liệu Linh có chịu được không?" Hắn thầm nghĩ.

Zombie ngoại hình trẩu sắp tiếp cận Bảo Linh nhưng cô vẫn chưa có động tĩnh hay bất kì hành động nào, không lẽ sợ quá chết lặng rồi! Hắn đứng nhìn sau lưng cô, nếu có vấn đề, hắn sẽ ra tay cứu giúp!

Bên phía BẢo Linh thì hiện tại, tim cô đang gia tốc rất nhanh, đập rất mạnh, nhanh đến nổi làm lòng ngực cô như co thắt lại, khó chịu quá, không cử động được! Thần kinh căng ra quá mức, cô lúc này muốn thốt lên lời giúp đỡ nhưng cả người như bị bóng đè, không thể cử động hay cũng không thể nói được!...A Tiến! Giúp em!....Cô ứa ra nước mắt khi thấy Zombie chuẩn bị đụng tới mình.

"Ư..!" Giật mình, cô thoát khỏi trạng thái chết đứng! Nhờ vào bàn tay đang đặt lên vai cô.

"Được chưa?" Hắn hỏi.

"Vâng!" Cô đáp.

Zombie phút chốc dừng lại, thông qua cảm ứng thân nhiệt nó nhận ra có một kẻ lạ lần nữa xuất hiện đột ngột trong không gian cảm nhận của nó. Phút chốc bối rối, Zombie như nó đã có chút trí tuệ(cường hóa sau đợt mưa), nhận thức sơ khai tuy rằng chưa phân biệt kẻ thù mạnh yếu, nguy hiểm hay an toàn là gì nhưng bỗng dưng một thứ lạ xuất hiện, nó biết cần kiểm chứng theo bản năng vốn có.

"Cảm ơn anh! Em..thấy đỡ hơn rồi!" Hít sâu một hơi nữa lấy lại tinh thần, Bảo Linh tái lập kiên cường vẻ mặt với hắn.

"Thế thì nhiệm vụ như cũ! Không nhất thiết phải giết được nó, chỉ cần chống đỡ đừng để bị thương là được, đơn thuần chỉ là luyện tập tinh thần khi gặp Zombie thôi!" Cười cười, Nguyễn Tiến nói.

"Vâng!"

??....Zombie, nó vừa mới đó nhận thấy thứ mới xuất hiện cùng âm thanh lạ lọt vào tai, giờ sao lại không cảm nhận được nữa rồi! Vẫn chỉ có 1 con mồi cũ đang ở đó! Không lẽ nó nhầm? Tất nhiên vì hắn đã bước ra ngoài phạm vi cảm nhận của Zombie, khử khí dụng cụ tác dụng che khuất hiện diện của hắn với nó.

Zombie dù sao thì nhận thức nó vẫn còn rất yếu, nghi ngờ thoáng chốc biến mất, nó tập trung vào con mồi trước mặt mình, không để tâm chuyện khác, gầm nhẹ một tiếng giơ cao cái tay nhỏ bẩn thủi đầy mùi máu tanh cào tới Bảo Linh. Theo phản xạ, cô bé liền lui ra, quơ nhẹ đao tân thủ trước mặt nó theo hành động vô thức, hiển nhiên, nhẹ nhàng thì làm sao có sát thương, bàn tay con Zombie va trúng, suýt chút nữa khiến cô làm rơi đao.

May thay này con Zombie nó nhỏ nên phần nào đó sức mạnh bị ảnh hưởng rất nhiều, chưa kể cũng bớt độ dọa người, chỉ cần bĩnh tĩnh thì chắc dùng sức người thường cũng dễ dàng quật được nó với chênh lệch thể xác(chiều cao, sức nặng,…). Thường đứa nào to con đều có ưu thế hơn nhiều những nhỏ con(sức mạnh đánh lộn), thực tế cuộc sống, đặc biệt học đường bạn bè của chúng ta đã minh chứng điều đó. Nhưng trước đó là khác, hiện nay là khác, sức mạnh phụ thuộc đa số tại yếu tố "cấp độ", tuy vậy đó là tương lai xa khi thể xác to lớn không ảnh hưởng tới sức mạnh chiến lực nữa, Và ‘hiện tại’ vẫn đang gắn liền nhiều phần với trước đây, to xác vẫn nhiều ưu thế hơn trong đánh nhau, không to quá là được, to quá dễ bị phản dame.

------------
Lùi, lùi và chỉ có lùi, đó là tất cả nhưng gì Bảo Linh có thể làm cộng thêm việc cầm đao tân thủ quơ quơ như cầm cái vợt muỗi, Nguyễn Tiến đừng ngoài nhìn, thật không biết nói gì dù đã biết nó sẽ vậy, thở dài khó thể tránh khỏi. Hắn cảm thấy phí thời gian vô cùng, đành thay đổi kế hoạch vậy! Để thế này chắc thì không đi đến đâu cả.

"?" *Phản ứng* Zombie.

Bụpp…Rắcc..!! Một tiếng va cực mạnh, không gì khác là cú đấm của hắn nhắm thẳng ngay đầu con Zombie, âm thanh vỡ sọ vang lên.

Zombie…nó chỉ mới kịp cảm nhận, chưa kịp phản ứng thì đã dính phải một dame quá khủng ngay sau đầu, tiểu não bấy nát, không giữ được thăng bằng nó ngã xuống, Zombie sinh mệnh lực rất khủng, chỉ cần não bộ còn sống, dây thần vẫn chưa đứt, thì "nó"(virus) vẫn kiểm soát, chi phối năng lượng, hoạt động cơ thể như thường, mất hết máu cũng không sao, vì năng lượng cung cấp cho hoạt động Zombie không nằm ở máu cùng các thiết chất dinh dưỡng, rốt cuộc năng lượng nó có từ đâu ra cung cấp quả thật….chưa có lời giải đáp.

"Giết nó đi!!" Nguyễn Tiến nói, nghĩ lại có lẽ hắn sẽ đập tàn phế Zombie rồi đưa cho Bảo Linh giết lên cấp cũng được, làm vậy cô bé đương nhiên không có kinh nghiệm đánh đấm, nhưng không làm vậy hắn sẽ mất hết thời gian.

"Um!" Trầm ngâm 1 tiếng, cô bé im lặng, tay run run theo chỉ định của hắn, nhắm đao tân thủ vị trí cổ con Zombie, cô không hạ quyết tâm chém đao xuống….Zombie này dù sao cũng là một đứa bé, đã chết nhưng ít nhất vẫn nên được siêu sinh, không nên tàn nhẫn chặt đầu như thế, linh hồn sẽ không được chuyển kiếp…túm lại cô đang cố biện hộ để tránh hành động chém quái này….

"Hộc..hộc..hộc…!!" Mồ hôi tuôn rơi,..là do mệt mỏi vừa nãy hay bối rối giữa chọn lựa hành động?..Cô không biết vì cô không hề để ý việc đó, trong đầu hiện giờ chỉ là một câu hỏi: ‘Làm hay không?’.

Nó là quái vật… Nó đâu phải bất kì thứ sinh vật nào trên Trái Đất, nó là thứ ngoài hành tinh, thứ ghê tởm tận cùng, giết nó có thể đạt được sức mạnh để vươn mình sinh tồn, chỉ với lí do sinh tồn, quá đủ để khẳng định:"Phải Giết Nó"…nhưng cô không dám hạ đao,…là tại sao? Cô sợ điều gì? Chính bản thân cô không xác định rõ, phải chăng vì thương hại nó chính là con người, một cậu bé nhỏ tuổi trước khi hóa thành Zombie? Hay vì bản thân cô quá nhát gan, sợ sệt cái hành động này…Chém giết!.....Đáp án có lẽ là cả 2.

Nguyễn Tiến đứng bên nhìn, ánh mắt của hắn sắc bén tỏ vẻ không hài lòng nhưng bên trong là niềm thích thú,…Đây là tâm lí giằng co của một nhân sao! Trực tiếp rõ ràng thế này quả nhiên khác biệt so với những lần trước đây hắn thấy, tính chất sự việc tùy mức độ, tâm lí biểu hiện ra bên ngoài phụ thuộc đó. Hạ đao giết một thứ gì đó thuộc hệ sinh vật kích cỡ tầm con gà trở lên, ra tay quả thật rất khó khăn, vựa tội nó vừa nhát sợ, hắn năm xưa cũng vậy, lần đầu được dạy cho cắt tiết con vịt mà run người hơn cấy sậy, được ba tận tình nắm tay trợ giúp cắt tiết và lần đầu phải nói…kinh khủng thật, nhìn tiếng kêu của nó,..Khụ khụ! Cầu mong an lành, xin đừng ám tao!…..Quả là kí ức đẹp!

"Sao không giết nó?" Hắn hỏi.

"Em…!!"

"Để anh nói cho nghe, chúng ta giết chúng, đám Zombie này cũng chính là phóng sinh cho linh hồn bị khóa thể xác họ!(chém gió)Nghĩa là cứ giết 1 con Zombie là em đã giúp 1 linh hồn được đầu thai chuyển kiếp, linh hồn đó sẽ rất cảm kích và có thể sẽ đem phước lành cho em! Hiểu chưa?" Chém gió toàn tập để cổ vũ tinh thần chém giết của Bảo Linh, hắn không thấy ngại..Mà 1 phần nó cũng đúng mờ! Chắc vậy.

"Thật! Thật sự..??" Cô bé trợn to mắt to vẻ khó tin.

"Em thấy con dao này không?" Xoay Tử vong dao trên tay, ánh sáng chiếu vào lưỡi lóe ánh dao sắc bén lọt vào mắt khiến cô rùng mình 1 cái, cảm giác như vừa bị cánh tay Thần chết chạm vai.

Đáng sợ..!! Đó là từ cô bé nghĩ đến, trước chưa chính thức nhìn kĩ con dao giờ nhìn lại mới thấy nó đáng sợ cỡ nào. Hèn gì nó có thể dễ dàng chém đứt nhiều thứ như vậy!

"Thấy nó chưa! Minh chứng của anh đấy!" Nguyễn Tiến cười cười có chút ảm đạm.

Bảo linh lắc đầu, ý nói không rõ.

Hắn giải thích:"Thì anh đã giải phóng…một Zombie….!..’Có lẽ..Vậy’(Rủ rỉ)!!" Trả lời đứt đoạn, hắn cố giấu đi nguồn gốc sự việc, không muốn nói ra sự thật. Nói tiếp:"Do đó anh được ban phước cho cây dao vô cùng mạnh mẽ này đây!"

"Ồ! Ra là vậy! Em hiểu rồi!" Cô dường như ngộ ra điều gì đó, à, không phải gì đó nữa! Nói trắng ra, điều đó là..giết Quái vật mục đích giải phóng linh hồn ẩn chứa bên trong thể xác của họ! Ta đang giúp cho họ, không việc gì phải lưỡng lự! Vượt qua nỗi sợ hãi giúp cho đồng loài yên nghỉ,...Phút chốc cô hinh thành lí tưởng cao đẹp.

Có vẻ hắn đã đầu độc thành công cô bé chỉ với câu thổi gió đơn giản.

Như thoát khỏi gồng xích, Bảo Linh đã có được cho mình một lí tưởng vĩ đại giúp cô lấy đủ cam đảm đối đầu với sự việc..Giết Zombie:v

"Chị sẽ giải phóng cho em!"

Đao giơ lên cao, cô nhắm mắt chặt xuống.

"Phập.!!"
Đao tất nhiên chẳng chặt trúng điểm(cổ) và có trúng cũng không thể chém rụng đầu con Zombie, độ cứng của nó hơn hẳn đao tân thủ, chém hơi vô dụng.

Haizz..!! Bó tay thôi a! Đành giúp vậy!

Như cũ lúc ở chung cư, hắn vòng sau người cô nắm lấy tay và….Chặt! Chặt! Chặt!...:v

Ps: Dạo gần đây cày xong game toàn ngủ luôn! @@