Chương 24: Một thể không tồn tại ở Trái Đất và Tận Thế nguyên nhân?

Ngày Tận Thế

Chương 24: Một thể không tồn tại ở Trái Đất và Tận Thế nguyên nhân?

Linh, hắn nhìn cô bé, xem ra không có gì chấn thương lên cơ thể cô nhưng không hiểu sao cô bé đôi mắt nhắm tít không mở dậy. Lòng nghi ngờ, hắn cố gắng mở miệng hỏi:

"Con bé có chuyện gì?"

"Yên tâm! Nó chưa chết đâu, chỉ là ở trong không gian của ta, nó không chịu nổi quy tắc đó nên mới mất ý thức tạm thời thôi!". "Nó" cười nói với hắn

"Khặc!" Nhọc nhằn thở dốc, hắn ôm lấy bụng mình, trong đầu hắn giờ con bé còn sống hay không đâu quan trọng nữa! Cần thoát khỏi nơi này! Việc sống chết bản thân đặt trên hết so với mạng sống của một cô bé hắn cứu mới đó không lâu, hắn cũng chưa có gì cảm tình hay mối quan hệ thân mật với cô để hắn quan tâm sống chết của cô trong trường hợp này.

Mồ hôi vẫn chảy ra, mới đó đã ướt đẫm đầu tóc, khuôn mặt, hắn nghĩ lại, liệu rằng mình có thoát được nơi này! Với tốc độ chênh lệch vừa thấy, với thứ sức mạnh khiến hắn luôn quay về điểm "Nó" muốn, nói chung….không còn hi vọng, đơn giản là ngõ cụt tuyệt đối, 4 phương xung quanh lẫn trời và đất như đã đóng hộp lối thoát cho hắn. Giờ nên làm gi? Bỏ cuộc chịu chết? Hay liều mình chạy trốn?...Cái cuối quá bất khả thi!

"Bỏ cuộc đi! Ngươi nghĩ bản thân mình thoát được nơi đây sao?"

Nụ cười chế giễu thẳng mặt, Nguyễn Tiến trong lòng càng cảm thấy bất lực.

"Nếu đây đã là tuyệt lộ…Vậy ta có thể hỏi ngươi vài câu trước khi chết được chứ?" Hắn cắn răng gắng gượng nói.

"Nó" cũng không có gì từ chối, dù sao có vẻ "Nó" đang kiếm cái gì đó niềm vui nên trả lời lại hắn:" Được đấy! Ta chưa nghĩ tới, một sinh vật hạ đẳng như ngươi có thể thức thời tốt đến thế! Ta cứ ngỡ ngươi sẽ bỏ chạy té đít nữa cơ. Quả nhiên ngươi có khác biệt với đám đồng loại trước đó của ngươi."

Đám đồng loại trước đó?? Vậy là…..

"Nó" vỗ bụng của mình rồi nói:"Không tệ lắm mùi vị! Nhân loại các ngươi dạng này sinh vật ăn tạp quả nhiên bổ dưỡng!"

Th! Thế là….Cô ta, không là "Nó", đã….xơi tái những con người trong phạm vi quanh nơi đây sao??


Tuy rằng không nằm ngoài hắn dự đoán nhưng hắn vẫn thấy sốc, với dạng nào năng lực có thể nuốt chửng sự tồn tại của con ngươi ở chốn đây một cách kinh khủng như thế! Không có một chút dấu vết để lại, mà không phải "Nó" nói mình khác biệt với đám đồng loại trước đó, dựa theo "Nó" nói có thể những người trước đây có thể đã liều mạng chạy trốn chứ không như hắn hiện tại, ngồi đây bỏ cuôc…Không! Hắn thực sự chưa bỏ cuộc, hắn vẫn đang cố gắng tìm lỗi thoát cho bản thân nhưng đó là đang cố chỉ với..1 phần nào đó trong ý thức sinh tồn dãy dụa, thực tế nhiều phần đã buông tay. Mà hơi xa vấn đề, dựa trên "Nó" nói với những gì hắn chứng kiến, không phải mâu thuẫn quá sao?

"Thắc mắc của ngươi...Ta có thể thấy rõ!"

Rùng mình vì ánh mắt sắc bén của "Nó", hắn nội tâm như bị moi ra phần nào đó vậy!..Thật Khó chịu, cái cảm giác bị nhìn thấu đó! Tuy vậy, có bị nhìn thấu cũng không sao…còn gì để mà giấu nữa đâu, trừ một bộ phận kí ức chứa đầy H ra!

"Kể cho ngươi cũng không sao! Dù sao thời gian ở tại nơi này của ta cũng sắp hết, chi bằng kiếm chút thú vui…Haha!"

"Nó" đưa tay, một tay nâng cằm hắn, một tay xoa mặt hắn. Hắn cố gắng không nuốt nước bọt, bình tĩnh hết mức mặc cho đôi tay ác ma đó đã tiếp xúc lên da mặt của mình.

"Quả nhiên thú vị! Ngươi rất cố gắng bình tĩnh! Yên tâm đi, ta chưa làm đâu ngươi đâu!"

"Nó" cuối cùng đã bỏ đôi tay ra đầu hắn và hướng tới chỗ Bảo Linh.

Định làm gì? Hắn trong lòng rục rịch.


"…Ơ! Đây là..??"

Không biết với cách nào đó, "Nó" đã làm cô bé tỉnh dậy.

"Đây là nơi an nghỉ của ngươi! Đừng lo lắng!"

"Nơi an nghỉ?...A! Anh Tiến! Anh sao vậy kia?" Linh lo lắng khi nhìn thấy tình trạng của hắn.

Hắn nhìn cô bé không nói gì, chỉ đành cười khổ lắc đầu….Thực tâm rất muốn nói..Chính xác là như thế! Đây có thể là nơi an nghỉ cho chúng ta rồi đấy!

"Ngươi có muốn để lại lời nhắn cho hắn không?" "Nó" mỉm cười nói với cô.

"Lời nhắn gì cơ? Mà bạn là ai?" Linh thắc mắc nhìn "Nó", kẻ đang đội lốt hình hài em gái hắn.

"Ư Hư! Vậy là không có sao?"

Linh lắc đầu tỏ vẻ không rõ vấn đề.

"Nó" cũng không có gì chuyển biến sắc thái, đưa tay chỉ hắn, nói:

"Thấy tình trạng tên kia chứ?"



Linh ngờ ngật quay lại, cô bé lần nữa mới rõ là hắn bị thương, nhưng ai đã làm anh ấy bị thương? Cô cũng không phải ngu ngốc hạng người, dù sao tuổi trẻ Việt Nam thế hệ hiện tại hiểu biết rất sớm so với trang lứa thế hệ trước kia. Thông qua lời nói của "Nó" cùng tình cảnh, cô nhanh chóng nhận thức, cái cô gái bên cạnh mình là kẻ địch, nhưng 1 phần nào đó cô không tin, làm sao cô gái bằng tuổi mình đây có thể mạnh hơn anh ấy!

Còn Nguyễn Tiến, hắn nhận ra rằng giờ im lặng cũng vô dụng, lấy hết sức mình thốt lên:

"CHẠY ĐI! Cô ta không phải là con người!"

"Ehh..!??" Linh ngạc nhiên, cô chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã cầm 1 tay của cô kéo về phía mình.

"Không có thời gian để nói nhiều! ĐI ĐI!"

"Nhưng mà…!!"

"Chạy đi! Càng xa càng tốt, thứ này không phải là thực thể mà Zombie có thể so sánh! Nhanh lên!" Mặt hắn cũng đã đỏ chót cả lên do gắng sức quá nhiều, phần bụng cảm giác nội tạng muốn đảo lộn và rách ra hết.

"Ahaha! Muốn chạy?" Chế giễu giọng nói vang lên.

"Ư..ư…!" Bảo Linh vốn dĩ đang đứng sau lưng hắn phân vân không biết chọn lựa nên làm sao, thì không biết khi nào cô đang bị "Nó" bóp cổ. Vị trí từ sau lưng hắn thành trước mắt "Nó"….Vị trí bị thay đổi.

Hắn trợn mắt ra, không thể tin được…Không lẽ thực sự "Nó" điều khiển được không gian? Vãi chúa, hắn thực sự không còn lời cho tình cảnh này. Imba vừa phải thôi chứ! <

"Thật là! Im lặng như con chó chết có phải hơn không?"

Nói xong, "Nó" liếm má Bảo Linh một cái rồi khen ngợi:"Tốt! Không tệ mùi vị!"

Main:…..(Thôi xong mẹ rồi!)

(Đoạn này dùng Main cho hay hơn:3)

"Nó": "Đúng là phiền phức! Cái pháp tắc hành tinh này! Mà chả sao, sớm muộn rồi nó cũng sụp."

Main:"Chuyện này! Mọi thứ xảy ra với chúng ta ngươi biết?"

"Nó": "Sao không biết! Dùng theo ngôn ngữ của các ngươi thì ta sẽ nói…Cái hành tinh chẳng qua là cái chuồng nuôi "xúc vật", ám chỉ sinh vật các ngươi đấy!" 

Main: "Chuồng nuôi ‘xúc vật’?"

"Nó": "Haha! Tất cả mọi sinh vật! Không chỉ cái hành tinh mang tên Trái Đất này, mà phải là toàn bộ cái giới vũ trụ này mới đúng! Một chuồng nuôi nhốt không hơn không kém."

Main(Mồ hôi ròng ròng trong tâm):"Thế các ngươi là người nuôi nhốt chúng ta?"

"Nó": "Rất tiếc là không! Cái vị diện của các ngươi trước đây từng rất huy hoàng nhưng rồi trải qua một sự kiện mà trở nên phế nát, cho đến hiện tại, không hiểu xuất hiện một thứ kì lạ năng lượng ở vị diện này, giúp cái này vị diện bắt đầu khôi phục lại với tốc độ không tưởng…Nó đã thu hút không ít sự chú ý của các chủng tộc đến từ nhiều vũ trụ. Đáng tiếc, cái vòng bảo hộ không biết ở đâu chui ra khiến mọi chủng thể không tài nào can thiệp được nơi đây! Nhưng sớm muộn rồi nó cũng sẽ sụp mà thôi:3 Và đến lúc đó thì ngươi hiểu rồi đấy! Nơi này sẽ là chiến trường xâu xé, chém đoạt lợi phẩm, các ngươi là những thực phẩm lót dạ thôi a!"

Main:"Ta hiểu nhưng.....Vậy tại sao? Ngươi có thể….Khặc! Tồn tại được nơi đây! Không phải có vòng bảo hộ sao?" …(Hắn cảm giác mình sắp đẻ tới nơi rồi! Đau đẻ thật khổ!:v)

"Nó": "Cái vòng bảo hộ đó đúng là đủ phiền, hủy hoại ta dạng ý thức không ngừng! Từ đầu thâm nhập vào đây, dạng vật chất của ta đã bị hủy! May mắn công lực ta thâm hậu đỡ được một hồi lâu. Ngẫu nhiên bay tới nơi này, nhập vào một kẻ đồng loại của ngươi và dựng kết giới chén bữa a!"

Main:" Vậy…chính xác ngươi đã giết em gái của ta?"

"Nó"(Mỉm cười): "Hỏi ngu! Kí ức của các ngươi, hình dạng của các ngươi, chỉ cần ăn được là ta có thể thu thập hết! Cái này hình hài ta dùng nó để giao tiếp với ngươi cũng không quá nổi nào!"

Main(Thở dài) thầm nghĩ:"Nếu biết thì từ đầu đừng đến thì hơn! Thật…đắng! Em gái à! Ngỏm rồi thì báo tin cho anh biết chứ kéo anh ngỏm theo thế này thật…Aizz!"

"Nó": "Ăn các ngươi chẳng qua là để đoạt sự thích ứng pháp tắc nơi đây tạm thời! Mà mùi vị cũng không quá tệ, khá ngon nữa ấy là." Dừng lúc rồi "Nó" nói tiếp:"Hình như ta đã phí thời gian một cách vô bổ với một kẻ hạ đẳng như ngươi! Cũng chả sao, đằng nào cũng vào bụng ta thôi! Hahaha!"

Giờ phút này, Bảo Linh đã tím tái mặt mày, việc cô nghe đương nhiên chỉ hiểu một phần, nhưng cơ bản là "Nó" bóp cổ cô khá chặt khiến cô hô hấp rất khó.

"Ta cũng chả thiết gì mấy lời đó cho hạ đẳng sinh vật như ngươi! Có biết thì ngươi cũng chẳng làm được gì, mà trước đó ta phải…!!"

"Cái…!?>" Đang còn hình dạng rất bình thường nhân loại, nói thẳng ra là em gái hắn ngoại hình, phút chốc vùng miệng biến đổi, cứ như không có cơ hàm, phá vỡ cấu trúc của khuôn mặt, miệng mở rộng tới mức quái thái, hệt như mồm con quái vật worm sa mạc trong trò chơi, phim truyện(death worm).

Nhìn là cũng đủ biết, "Nó" chuẩn bị ăn thịt cô bé.

Đừng nói gì đến góc nhìn của Bảo Linh, đến hắn còn thấy rất kinh khủng, hoàn toàn khác biệt so với những gì thấy được trên phim ảnh giả tưởng, chân thực cảnh tưởng. Riêng cô bé thì không cần nói hắn cũng hiểu cảm nhận của cô lúc bấy giờ.

"Chúc bữa ngon miệng!!" Âm thanh quái thái phát ra từ khoang miệng rộng lớn, nước bọt vang tung tóe lên mặt Linh, cô suýt tí nữa đã ngất đi.

Không chờ đợi lâu, ngay sau đó, Miệng của "Nó" bao trùm đầu cô, cô tuyệt vọng nhìn lấy hắc ám bao trùm ánh nhìn của mình.

"Mình sẽ chết sao? Hức! Anh! Cứu em với!" ĐÓ là tất cả những gì cô nghĩ đến và hi vọng,…."Có lẽ đây là suy nghĩ cuối cùng của mình rồi!". Cô rất muốn khóc lớn nhưng sự sợ hãi tột cùng đã chặn đứng những giọt nước mắt đó, trên hết, có khóc cũng không kịp nữa rồi.


"Chưa phải là lúc để ngươi ngoảnh mặt với ta đâu!"

Nguyễn Tiến hét lên, Tử vong dao hắc ám bao phủ. Đại chiêu khai triển:

"TỬ VONG NHẤT KÍCH!!"

50 năng lượng điểm hạ cấp cho một đòn này, dù không biết có ăn thua gì không nhưng vẫn đáng liều, nếu đằng nào cũng chết vậy chi bằng ta quậy thật tơi bời cho đến khi chết vẫn gây một chút ức chế lên đối phương.

"Có cái đ ếu gì đâu! Phô trương khí thế nhằm lạc hướng ta ư?" "Nó" nghĩ thế cho đến lúc ngay sau đó.

"A A A A A A A A A A A A A A A……!!"

Như dính phải kịch độc, toàn cơ thể "Nó" chảy ra như chất rắn hóa lỏng, đương nhiên hắn cũng không nghĩ tới Tử Vong Nhất Kích sẽ có hiệu quả như thế. Bảo Linh cùng lúc được giải phóng. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nắm lấy tay cô bỏ chạy. Hắn biết, một đòn vừa nãy chẳng qua là may mắn, sớm muộn rồi nó cũng khôi phục lại. Càng nhanh càng tốt phải thoát khỏi kết giới "Nó" bày ra.

"GGÀOOO…!! KHỐN NẠN THẰNG OÁT! CHÚNG MÀY CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI!"