Chương 23: Kì lạ(2)

Ngày Tận Thế

Chương 23: Kì lạ(2)

"Hhmm…??"
Vốn chuẩn bị mở ra những viên đá, hắn quay đầu nhìn lại….Bảo Linh, cô nhóc đó đâu rồi?

Đại não lấy chốc lát tiếp nhận thông tin, phản ứng giây tốc, hắn hoảng lên….Cả người không khỏi rùng một cái!

Không phải mới đó, con bé vẫn ở cạnh mình sao? Hay là nó dạo quanh đâu rồi? Mà không! Tuyệt đối sẽ không, con bé chắc chắn sẽ không xa hắn nửa bước, hắn rõ điều đó, tiểu tiện trường hợp thì phải chắc rằng Linh sẽ nói cho hắn 1 tiếng….Vậy mà!!

Nguyễn Tiến hít sâu một hơi, hắn sẽ không hét lên gọi cô bé, quyết định đi tới 1 đoạn xem có cô hay không…Kết quả…vắng lặng không một bóng sinh vật!

Càng nghĩ hắn lại càng rùng mình hơn, hắn không rõ Bảo Linh biến mất như thế nào, nhưng trước hết, quanh hắn khung cảnh..rất chi yên tĩnh! Gió loảng thoảng vút qua, rào rạc cành cây,….xe cộ nhà cửa..!! À mà khoan!!

Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh!

Thật sự quái lạ..!!!

Nơi đây rõ ràng cũng nằm ở con đường lớn một trong, vậy mà hắn không hề thấy vết tích của một vụ tai nạn, sự cố…hoàn toàn bình thường và yên tĩnh. Một số con xe như xe máy, ôtô, xe tải,…chúng nằm giữa lòng đường, xe máy khỏi nói, chúng nằm bẹt ra đó rồi, hỏng hóc bộ phận va chạm với mặt đất, nhưng vấn đề là người đâu? Ít nhất cũng phải thấy vệt máu chứ. Tất cả cứ như, con người ở đây bị xóa bỏ sự tồn tại luôn vậy!

Quá mức vắng vẻ, quá mức hoang vu, hắn có cảm giác như mình bị lạc trong phim kinh dị vậy. Giờ đây mọi thứ trong mắt hắn hóa thành những thứ nguy hiểm tột độ, những ngôi nhà xung quanh, những chiếc xe rỗng tuất, những cái cây rào rạc tiếng lá,….bầu trời…Hắn nhìn lên…Thật kì lạ…!! Bầu trời khi nãy vốn xanh, sao giờ hóa âm u rồi?

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Hắn thần kinh không phải thép, hắn biết sợ, đặc biệt là mấy cảnh hoang vu xơ xác kiểu này, dự cảm đúng chẳng lành chút nào!

Hắn quyết định lấy ra mấy viên đá đó, mở chúng lấy item rồi tính tiếp, biết đâu có cách thoát chuyện quái này và tìm cả Bảo linh nữa!

"Ơ..??"

Sao…lại không mở được nhẫn trữ vật??

Kết nối giữa hắn với nhẫn trữ vật hoàn toàn mất đi, hiện tại nó như một chiếc nhẫn hoàn toàn bình thường!

Mồ hôi ứa ra..!! Hắn không tự chủ được, toàn thân run không ngừng!

Phải rời khỏi nơi đây!..Ý niệm hiện lên ngay trong đầu!

Hắn tất nhiên sẽ không chạy, cuốc bộ vừa phải, đủ để không gây tiếng động là được.

Hiện tại dứt khoát vứt bỏ cô bé, cứu lấy mình trước, dù sao với hắn, cô cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn đem theo cô sau tận dụng cơ hội để biến cô thành đồ chơi cho hắn, dục vọng của hắn chính là vậy! Không sao cả! Sau kiếm lại cũng được mà! Dù rằng hơi tiếc nuối, mà không nghĩ nhiều đến việc đó nữa! Hắn muốn rời khỏi nơi này! Thà về nơi toàn đám quái vật, còn hơn là ở cái chốn ma ở này!

Hắn vẫn đang cuốc bộ tốc độ vừa phải, theo lối đường mà rời nơi đây! Nhìn thấy con đường lớn sắp tới kia! Hắn như thấy ánh sáng xóa bỏ tuyệt vọng vậy!

Chạy gần tới đường lớn, hắn có thấy vài con Zombie lượn lượn ở đó rồi! Như vậy coi như là chuẩn bị thoát, lòng không hiểu một cảm giác vui mừng!

Mệt mỏi tâm lí, biết rằng mới ở chỗ đó chưa đầy vài phút, hắn chợp mắt một cái.

"CÁI….??"

Chỉ một cái chợp mắt sau đó! Toàn bộ cảnh vật thay đổi.

Hắn đơ người ra!

B!Bởi vì…hắn…đang đứng trước cổng trường em hắn!!

Mồ hôi nhỏ từng giọt chảy xuống!! Hắn thật sự hoảng sợ rồi!!!

..Mình vừa dịch chuyển sao??...Chuyện quái gì đang diễn ra thế này??..

Lần này không như lần trước nữa! Hắn xoay người bỏ chạy….chạy không đươc bao xa! Hắn chợp mắt lần nữa!

Quay về cảnh đứng trước cổng trường!

Tiếp tục! Rồi lại tiếp tục! Hắn cố gắng mở căng mắt mình ra, tuyệt đối không được chợp thêm một lần nào nữa nhưng…vô dụng!!

A!A!A…!! Hét lên rồi chạy, chạy đi đâu cũng thế, chỉ một cái chợp mắt là quay về cảnh đứng trước cổng trường!

Hắn tát mạnh mình một cái!..A Đau! Rõ ràng không phải mộng! Hay thật sự là mộng, một cơn đau được hiển hóa trong mộng và không có khả năng đánh thức thức tại!....Không! Cơn đau này là chân thực! Từ xương máu tủy não, hắn cảm nhận được cơn đau chân thực này!...Hay thật sự vẫn là mộng?

Khốn kiếp! Dù mộng hay thực, ta không chạy nữa! Nếu đã không còn đường thoát vậy buộc đâm đầu phía trước tìm sự thật! Từ bỏ là không thể trong trường hợp này!

Hít sâu thở đều, hắn ngắm ngôi trường!

Cảm giác đập vào đầu đầu tiên: Quá mức nguy hiểm!!

Trống trơn, trống trại, một trường mặt ngoài không hề hư hao, một bóng học sinh hay Zombie, dị biến sinh vật không hề có..!!

Thứ gì tồn tại trong trường này? Nó ép buộc mình phải vào ngôi trường này sao?

Tâm tư chỉ có thể nghĩ đến thứ bí ẩn sau việc luôn bị đứng trước cổng trường mỗi khi cố gắng rời đây!

Hắn đắn đo không biết có nên vào không! Dù trên người không còn gì để mất, à không! Còn Zin mà! Hắn rất quý mạng mình! Những gì đã quá muộn hắn đành lòng cho qua, em hắn nhìn theo tình cảnh này!! Hắn chỉ có thể nghĩ đến không tồn tại được nữa rồi! Trên hết thằng anh bị kéo vào thứ kì lạ, chuyện quái gở này cũng do con em mà ra, hắn rủa nhưng không hối hận!

Tự nhiên nghĩ vấn vơ! Hắn thấy dịu lòng hẳn! Sự sợ hãi còn đó nhưng hắn biến nó thành sự kích thích cho mình!

Thôi nếu đã vậy! Bước vào đó xem thử!

---

Bước qua sân trường hoang vu rồi bước vào trong ngôi trường.

Không có gì ngoài sự heo hút! Tử vong dao luôn sẵn sàng trong tay cho mọi tình huống!

Hắn lấy thêm cam đảm, cố gắng điều chỉnh nhịp thở rồi đi tiếp lên tầng 2! Bỏ qua nhiều nơi tầng 1!

Hắn biết, cái thứ bí ẩn đó, nó chắc chắn nằm trên đó! Hắn biết nó chắc chắn đang theo dõi hắn và nó đang vẫy gọi hắn!

Nuốt nước bọt nhiều lần vẫn không trôi nổi sự khô khan! Cẩn thận bước chân lên tầng 2! Tư thế rơi vào thế phòng thủ, thần kinh căng hết mức, cảnh giác mọi góc độ!

Đặt chân lên tầng 2! Bầu trời bỗng dưng tối xầm, sau lại chuyển sang màu đỏ!

Giật mình vì sự cố đột ngột, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần nhưng lần nữa lại giật mình, hắn quay sang bên phải….hắn thấy…

"Anh trai! Anh tới cứu em sao?"

Một cô gái với làn da vàng như bao cô gái khác ở Việt Nam, khuôn mặt bình thường có chút dễ thương của một cô gái ở độ tuổi dậy thì, ngoại hình vóc dáng phát triển rất ổn, không béo cũng chả gầy. Ngày nào cũng nhìn mặt nhau sao không nhận ra được…đứa em gái của mình!!

Nhưng sao hắn tin nổi…nó là đứa em gái của mình được! Haha! Nhìn thế này mà tin được, nhận thức em gái mình rồi ôm chầm lấy, an ủi lo lắng, rồi em có sao không các dạng. Sau chuyện vừa kia và bây giờ, tin nổi nó là em gái mình thì chắc không có não a!

"Mày là cái thứ nào?"

"Em là em gái anh chứ ai? Sao anh lại hỏi lạ vậy?"

Rồi cô bước từ từ đến hắn.

"Đừng có tới đây! Mày nhìn thế này mà mày nghĩ tao tin đươc sao? Tao lấy cái gì mà tin tưởng mày được?" Hung tợn cầm Tử vong dao uy hiếp, hắn gầm lên.

"Em! Em có thể minh chứng, ví dụ như ngày hôm qua nhà mình lẩu, hôm trước nữa, em có làm bánh,…!!"

"Hừ! Bớt diễn trò xàm ngôn! Mày nghĩ tao ngây thơ vậy ư? Tao không biết có phải hay không có được kí ức của em tao, kể ra từng chi tiết vậy đúng chỉ có thể là nó nhưng mày xuất hiện một mình tại nơi đây, đáng lẽ là nơi tồn tại nhiều quái vật nhất, ấy mà không một bóng sinh vật nào tồn tại, sự xuất hiện của mày không phải quá vô lí ư? Trên hết, con bé bên cạnh tao đi đâu rồi?"

"Thật là…!! Không ngoài dự liệu như trên kí ức thu thập! Ngươi quả đúng là một tên khó giỡn!"

Vẫn đó giọng em hắn nhưng chất có thay đổi! Cuối cùng cũng phải lộ diện! Gì gì hắn cũng biết mà! Thứ bí ẩn đang đội lốt em hắn!

"Mày đã gây ra hết mọi chuyện nơi đây! Đúng chứ?"

"Đúng thì sao nào?"

Đạp….

Nguyễn Tiến lộn vòng bay ra sau….Đau a!

Cô ta như tốc biến tới, đạp hắn 1 phát ngay bụng.

"Nên biết phận của mình hiện tại đi chứ! Yếu mà ngông!"

"Khặc! Khặc!" 1 đạp đó chẳng hề vừa chút nào, gây tổn thương không nhẹ đến cơ quan nội tạng của hắn.

Mà trên hết, sau cú vừa rồi, hắn càng thêm khẳng định tuyệt lộ của mình, chênh lệch không thể đo đếm!

"Ta rất thích ở ngươi cái tính cách nên muốn ngươi làm trò vui cho ta chút nữa! Sẽ không giết ngươi ngay đâu! Còn cái con bé ngươi đang muốn tìm, nó ở đây này!"

Không gian mở ra một lỗ, cô ta đưa tay vào trong như lấy một thứ đồ vật, kéo ra thứ như cô ta đã nói như ở trên, không phải thứ mà là con người, không ai khác ngoài Bảo Linh, cô bé bị nắm tóc kéo ra ngoài nhìn đúng không khác gì như lấy ra đồ vật.