Chương 19: Trả đũa

Ngày Tận Thế

Chương 19: Trả đũa

"Đau quá! Đừng đánh con nữa mẹ! Con biết lỗi rồi! Mẹ tha con..mẹ! Hức Hức..!!"

Chát chát..! Liên tục là những tiếng roi quất âm thanh.

Hình ảnh là một người phụ nữ trung niên đánh một cậu con trai nhỏ khoảng mười mấy tuổi với chiếc roi mây liên tục quất vào mông cậu.

"Mày dám bỏ học trốn đi chơi net! Tổ cha mi lên! Tao bỏ tiền nuôi mày ăn mày học mày ngủ chứ không phải bỏ tiền ra cho mày đi chơi game! Đợt này mày chết với tao!.."

CHát…!! Quất thêm 1 phát roi, người phụ nữ lại nói tiếp:"Mày biết khi tao nghe tin cô giáo điện thoại cho tao! Tao thật sự lo lộn ruột cả lên, cứ nghĩ mày bị tai nạn gì trên đường, ai ngờ mày lại cầm tiền ăn sáng đi chơi net! Mày giỏi lắm!"

Chát..Chát…Chát..!!

Ahh……..Khốn kiếp bà già! Rồi tôi sẽ trả lại cho bà đầy đủ mọi ân tình!.....Nghiến răng ken két, đôi mắt của cậu nhóc trong đó chứa đầy thù hận, được lấp đi bởi nước mắt! Cậu tức giận vô cùng…so với sự phẫn nộ của bà mẹ, nó hơn xa.

Tại sao chứ! Vì sao bạn mình nó được cha mẹ cấp cho máy tính điện thoại để chơi, còn mình sao đến cái rắm cũng không có, suốt ngày luôn bị ép học, mọi giờ mọi lúc mọi nơi, thời gian học trên trường lẫn đi học thêm kín mít thời gian biểu, một bữa cơm ngon cũng khó mà có, luôn gặm mì ổ rồi vác cặp đi học, học xong chỉ có về mà ngủ.

Mỗi lần nhìn bạn bè chơi những trò chơi trên chiếc điện thoại, cậu rất ghen tị. Hiển nhiên cậu có mượn chơi nhưng nhiêu đó thời gian giải lao được chút nên chơi cũng không được bao. Học không giỏi, ăn điểm kém là bị đánh, trong khi đạt giải thưởng này nọ thì không có được khen, ba cậu luôn xa nhà công tác, mẹ thì làm ít suốt ngày đi ăn diện, trong mắt cậu bà chỉ là con sâu ăn bám ông bố của mình, được bên ngoài một chút sắc đẹp nên chắc mới được ông bố để ý.

Ngày qua ngày trong sự phẫn nộ, nó không hề giảm đi mà còn tăng lên, bà mẹ vẫn thường xuyên đánh cậu, uất hận cứ tích trong lòng mỗi ngày nhưng không chỗ phát tiết, sớm bị ảnh hưởng bởi người mẹ nên trong đầu cậu luôn chứa đầy những câu nói tục, mặt ngoài thì không thể hiện, trong thì thối nát cả tâm can. Trải qua nhiều điều như thế, cậu phát triển sớm trí tuệ, tiếc là nó phát triển theo hướng tiêu cực. Rồi đến ngày cậu vô tình được ông chú bí mật tặng chiếc smart phone, tuy là cùi mía nhưng nó đã giúp cậu cảnh vượt bình cảnh thăng cấp lên một hạng mới, mạng tất nhiên là ăn ké mấy khách sạn gần đây, nội dung cậu mò trong mạng đương nhiên chẳng tốt đẹp gì rồi, những chuỗi ngày bí mật thức khuyu bắt đầu từ ấy.

Thế rồi sao, biết rồi làm gì? Pháp luật kìm hãm, hành vi luôn phải vào khuôn khổ! Cậu nhận thức tương lai phía trước của mình đương nhiên sáng chói lóa, chỉ cần đủ 18 là tách ra con mẹ nó nhà này là được nhưng thật không cam lòng, những gì bà ta đã đối xử với cậu đâu thể cho qua dễ dàng thế được, ép cậu học ngày đêm, không cho giờ chơi, luôn đánh cậu, chưa bao giờ nấu nổi một bữa cơm đàng hoàng mà có thì cũng không cần, nấu như cái cc, ăn vào đi viện á! Chưa kể còn bắt cậu lao động khi cậu được nghỉ 1 bữa nào đó, bà mẹ đó, cậu khinh bà ta đến tận xương tủy, người đàn bà được cái nói, vô tích sự từ đầu tới cậu, ngày nào cũng đi chơi mua sắm…Tuyệt không cho qua dễ như vậy!

Và cuối cùng ông trời như nghe tiếng lòng của cậu, tận thế đến, nó đúng như truyện chữ miêu tả, khác người chỗ cậu không hề hốt hoảng lo âu, cậu cảm thấy đây chính là hạnh phúc bất tận. Thời cơ đến rồi,…. khoảnh khắc khi cậu giết chết chính mẹ ruột của mình! Cậu chỉ thấy………


Uhh!...Là mơ sao? Không…Là cậu đang nhớ lại quá khứ nhưng sao đau quá!

Khặc..!! Phải rồi! Cậu quên mất chính mình đã bị một người lạ đột nhập vào nhà và tát cậu một cái! Đau quá..!! Cơn đau lại bắt đầu hoạt động khi cậu tỉnh dậy!

"Dậy rồi hả chú em?" Nguyễn Tiến ngồi đối diện cậu, cười hỏi.

"A..!!" Cậu phản ứng hoảng sợ, trong thâm tâm cậu đã bị ảnh hưởng rất khủng khiếp bởi cú tát đó và tất nhiên người khiến cậu thành ra thế này là đã trở thành một bóng ma lớn trong kí ức cậu, so gì với những trải nghiệm từng có khi xưa đem so với cái này, quả thật chẳng đáng để nói. Thật sự rất đau, quá đau đi được!!…Nước mắt lần 2 chảy ra, 2 tay duy nhất chỉ có thể siết chắt má hàm mình để đỡ đau hơn.

"Ahihi! Xin lỗi chú em! Anh hơi nặng tay quá, nếu biết trước chú em có lập một chiến công rực rỡ như vậy thì anh đã không đánh chú như thế!"

Chiến công? Chiến công nào cơ?....Cậu chỉ nghĩ thế nhưng không có nói, một lời thốt ra hiện tại từ miệng đáng giá ngàn vàng, chỉ cần thả lòng cơ hàm là đau điếng chết mợ nó, riêng việc thở cũng đã rất khó khăn.

"Ư Hư! Khi nãy vào xem cái nhà vệ sinh của nhà chú, anh không ngờ có thể thấy một cảnh tượng tuyệt vời như vậy! Lần đầu luôn a! Không ngờ chú em lại ra tay sát hại kinh đến thế, người phụ nữ đó chắc hẳn là mẹ chú nhỉ?"

Nguyễn Tiến tỏ ra phấn khích khi nói đến nó:

"Tổng cộng ít nhất phải hơn trăm phát dao, mổ xẻ lột da các kiểu, móc mắt, bóp tim, cắt vếu,…rồi dưới vùng kín nữa! Chú em thật sự làm anh bái phục đấy, bộ có mâu thuẫn gì với nhau từ trước đúng không? Cái xác rõ ràng cho thấy, cô ta không hề có dấu hiệu hóa Zombie, cái xác còn nguyên bốc "nước hoa" nồng nàn, chắc chắn là người sống sờ sờ được lên bàn mổ lợn."

Bên cạnh Bảo Linh đến giờ vẫn run khi thấy khủng khiếp cảnh đó, nó quá mức tởm so với quy định, phải nói là quá sức mạn rợ, điều này là do cậu trai ngang ngang tuổi mình làm sao? Cô bé cảm thấy khó tin, tay chân hơi thu mình run run đến giờ vẫn chưa xong. Nó ám ảnh liên tục trong đầu cô, nhờ Tiến an ủi thêm nên cảnh tượng đó được phóng đại thêm gấp trăm lần….Cô đã nôn và giờ muốn nôn tiếp.

(Ps: Câu chữ Skill(Lv???)
Miêu tả: Câu chữ một cách rờm rà khó chịu, lầy lội đến khó tả, gây ức chế cho người đọc.
Tác dụng: Tăng chương cho truyện, câu chữ cho chương.

Thật ra em không muốn câu chữ thế này đâu, chả là cái tay nó tự bấm thế, kí sinh trùng bám vào tay vào lấy đi sự kiểm soát của tay em rồi!:v)

"Cho anh xin lỗi vì lỡ tay đánh chú!"

Nguyễn Tiến đưa tay ý đồ vuốt bên má đang sưng to đùng của cậu. Sợ hãi bản năng, cậu dịch về sau, đồng thời không khỏi "ư" một tiếng.


"Á đù! Anh thương chú mà chú lại thù anh! Chú dám từ chối thiện ý của anh?"

Hắn bộ mặt chuyển hóa hung tợn trừng lên dọa cậu, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, nhưng không có rượu để cho, thôi uống nước lọc đi. Hắn nói tiếp:

"Đùa thôi! Không cần căng thế đâu! Giờ lỡ đánh chú thế chắc không nói chuyện đc rồi! Vậy anh sẽ hỏi chú yes/no question, nếu đúng(có) thì cương trym lên, nếu sai(không) thì lắc cái hông(lắc trym). Ok!?"

Tay ra hiệu ok, hắn nháy mắt cười với cậu.

"Ư..ư.!!" Lắc đầu ngọ nguậy, cậu bé tỏ vẻ không đồng ý với đề xuất của hắn.

"Hửm? Không đồng ý?" Từ lúc nào bên cạnh cổ cậu liền xuất hiện cây đao, lưỡi đao loáng bóng làm cậu không khỏi nổi da gà, còn đao nào khác ngoài đao tân thủ. Ý tứ rõ ràng, một chết hai nhận, khước từ là thăng thiên. Trym vốn teo nay co rút mạnh mẽ hơn, cậu gật đầu ý chấp thuận đề xuất của hắn.

Vừa nãy nói xong câu:"Không đồng ý?" nên khi cậu bé gật đầu làm Nguyễn Tiến tưởng cậu không đồng ý nên ánh mắt sắc bén hơn, lưỡi đao chạm nhẹ cổ cậu. Cậu cũng chợt hiểu mình nhầm, liền cố gắng phun từ:"Đ!Đồng….ý!" Nội công sức lực bao nhiêu, nói được chút đó, máu từ miệng chảy ra, cơn đau từ chân răng nhức khắp não cậu, muốn chết đi thôi.

"Oh! Ra thế! Hiểu lầm chú rồi Quả nhiên người sai là anh, đáng trách tội! Hehe!" Cắm đao xuống sàn, hắn tự cốc đầu mình lè lưỡi, xin lỗi nha tựa vậy biểu cảm. Cậu bé thở hồng hộc, quên mất cơn đau mà suy nghĩ:"Thằng này xổng trại nào vậy? Cứu a!". Nếu Nguyễn Tiến mà biết được suy nghĩ của cậu chắc sẽ vui hơn nữa, tiếc là không.

"Chú yên tâm! Mọi việc hãy để anh lo! Hahaha…!!"

Cười hắc ám, hắn túm lấy quần cậu bé, lột ra.

"Ư…ư..!!" Phản kháng vô dụng, sức lực đôi bên đâu phải một hai con số, cậu chỉ có thể trơ mắt mình bị lột quần, lột sịp, phơi hàng cho thiên hạ nó xem.

"Cạc cạc cạc! Run quá hay sao mà bé tí thế á! Để anh giúp chú kích thích một chút!"

Tà ác nụ cười, hắn kéo Bảo Linh tới, nói:

"Lấy rocket 1h ra đây cho anh!"

Ê có gì đó không ổn! Rocket 1h đâu ra? Thì hắn tìm được trong căn hộ chung cư Bảo Linh sống, cái này tất nhiên là của ba cô rồi, hắn đem theo vì thích thú, sau này chắc có chỗ dùng và giờ thì dùng rồi này.

Đổ hộp lấy ra 1 viên, hắn nhét vào miệng cậu, cậu cũng không dám phản kháng, đành mặc cho số phận đưa đẩy. Cậu muốn chết nhưng cậu cũng sợ chết, đúng hơn là cậu sợ đau nên cậu buộc phải vâng lời, lòng thì khác, chửi rủi 18 đời tổ tông, dume nhân vật chính của truyện, yêu cầu bác sĩ bệnh viện tâm thần mau kéo người này về.

Cổ họng đau rát, gắng nuốt xuống viên thuốc, e hèm! Là xuân dược, mắt nước không tự chủ chảy ra thương cho chính mình. Lần đầu nếm thử truyền thuyết Rocket 1h tư vị không biết thế nào, lưỡi đã mất vị giác mà không quan trọng vị giác, chỉ là để xem nó kích dục thế nào đây.

Một lúc sau, cậu cảm thấy nóng ran trong người, hoocmon sinh lí trong cơ thể điều tiết mạnh mẽ, trym cậu có dấu hiệu khởi sắc.

"Cần thêm chút kích thích nữa nhỉ!"

Hắn vòng tay ôm lấy Bảo Linh vào lòng, vì não bộ đang high cần nên hắn rất khó kiểm soát được hành động của mình, đây là một thói xấu điển hình của hắn, trên hết trong lòng hắn đã sớm cho cô là đồ vật thuộc sở hữu của hắn nên sớm muộn rồi làm vậy chả sao. Bản chất xấu đến tận xương tủy.

Xếp bàng ngồi xuống, ôm hông cô ngồi xuống chân hắn, cậu bé nhìn không hiểu sao vừa thấy ghét vừa thấy kích thích, không tự chủ mà lớn lên nhanh chóng, đúng y như dự đoán của hắn. Bên Bảo Linh đang cảm thấy bối rối vô cùng khi bị ôm trong lòng hắn như vậy chưa kể còn thấy hàng người ta nữa, xấu hổ không thôi nhưng cũng yên lặng không nói gì…hưởng thụ cảm giác nầy.

"Fufu! Được rồi, ta bắt đầu nhé! Câu hỏi số 1:’Tên chú là gì?’ Số 2: ‘Bao nhiêu tuổi rồi?’ Số 3:’ Có gấu chưa?’ Số 4:’Tại sao lại ra tay giết hại người phụ nữ đó?’ Số 5:’Cho anh biết cảm giác khi chú giết người xong xuôi’."

………

Như thấy quạ bay trên đầu! Cậu bé lòng ức chế như bom sắp nổ, yes/no question dume mày, cởi quần tao ra rồi bắt tao….A! Nếu trời có thần linh thì xin hãy giúp con diệt thằng này! Con thề con sẽ bán linh hồn thể xác, một lòng theo thần, phó mặc vận mệnh cho người!...Thật! Thật sự! Khốn khiếp, răng muốn nghiến không được, mắt muốn trừng không xong, cổ họng đau rát, hạ thể còn thứ lung lẳng đang run lên theo cảm xúc bản thân. Hạnh phúc tận thế trong lòng sớm đã tan tàn, mọi thứ đổ bể khi bọn hắn, người thanh niên bí ẩn cùng với cô gái bên cạnh xuất hiện, vốn nghĩ dễ chơi, có thể dễ dàng giết được thằng này rồi đoạt cô gái kia, ai ngờ….lầm to rồi! Bản thân mình lại ngu xuẩn, không kiềm chế được phát ngôn trẩu tre thành ra kết sống mà muốn chết như thế này đây.

"Ủa! Sao không trả lời?" Ngây thơ khộng hiểu tại sao cậu bé không trả lời mình, cái yes/no kiểu trả lời nói trước đó sớm bị lơ đi.

Bảo Linh đã cạn lời và vẫn im lặng.

Cậu bé dường như….thông qua đôi mắt có thể thấy cậu muốn nói, giết thì giết tao đi, tao không sợ mày nữa đâu. Hổ báo uy thế hiện ra.

:)))) Tốt lắm! Mọi chuyện nên dừng tại được rồi! Nguyễn Tiến chỉ thích troll tí thôi chứ trong lòng xác đã xác định, thằng oát này buộc phải giết, không phải vì cảnh ghê tởm trong phòng vệ sinh mà vì ngay từ đầu đánh lén hắn là một hành vi tuyệt không thể tha, làm gì đi nữa trừ hóa thành gái mới có thể tha cho còn không tương lai gần đã đặt vé một chuyến tàu đi không trở lại xuống âm phủ chơi.

"Chú không trả lời anh thì chịu thôi! Lẽ ra từ đầu không nên hành động ngu xuẩn nếu không mạng chú đã được bảo toàn, rất tiếc, do chú cả mà thôi! Anh sẽ giúp chú toại nguyện suy nghĩ muốn chết của chú, anh cũng hiểu cơn đau đó mà!"

Nguyễn Tiến buông ra Bảo Linh, ngồi dậy nhổ lên đao tân thủ.

"Lên đường vui vẻ!"

Một đao trảm xuống.

Phốc! Nhẹ nhàng rơi xuống cái đầu với đôi mắt phẫn hận không cam lòng, hắn mỉm cười nhìn cổ xác không đầu cùng chiếc đầu rơi bên cạnh:"Ít ra chú phải cảm anh vì đã cho chú kết thúc gọn lẹ, vì tình đồng chí cả thôi! Phục chú áp dụng được guro vào thực hành ngoài đời! 1 like!"