Chương 17: Có người

Ngày Tận Thế

Chương 17: Có người

[Chỉ số của 1 người bình thường khỏe mạnh là 5]

"Cái lề gì thốn??"

Nội tâm Nguyễn Tiến rung động!! Hắn không thể tin được!! Những kiểu chỉ số hệt như game đó!! Th!Thật sự…!!

Hắn lập tức rơi vào suy tư, cái bảng số liệu như Bảo Linh nói tồn tại trong đầu cô, hẳn có thể là "Bảng trạng thái" hoặc "Bảng chỉ số", thực ra có rất nhiều cách gọi tùy theo nhiều truyện chữ hắn đọc, Nguyễn Tiến quyết định tạm thời gọi nó là "Bảng".

Game RPG chơi nhiều cũng biết, võng du thể loại truyện cũng biết, xét theo trường hợp hiện tại, khả năng cao kiểu này….thế giới đang rơi vào một trò chơi tận thế! Zombie, biến dị thú, biến dị côn trùng, thậm chí có thể xuất hiện nhiều quái vật khác lạ, chém giết chúng sẽ thăng cấp, xuất hiện những "Bảng" tồn tại cho con người để họ nhận thức thực lực của mình kèm theo đó là dị năng, tăng cao khả năng sinh tồn trong thời đại mới này! Và tất cả do chính bản thân hắn tự đoán.

Vấn đề nhức trứng ở đây là….Sao bản thân hắn lại không có cái "Bảng" nào tồn tại trong đầu vậy?? Quái lạ!! Không lẽ chỉ những người đặc biệt mới có "Bảng" hay riêng bản thân hắn là ngoại lệ…Hắn có lẽ cần tìm thêm 1 ai đó nữa để minh chứng cho suy nghĩ của hắn, riêng Bảo Linh là chưa đủ để hắn rõ ràng vấn đề của mình!

Nội tâm dao động, mặt ngoài thờ ơ, Nguyễn Tiến vờ như mình cũng có "Bảng" tương tự, hắn chém gió:

"Như em thấy đấy! Thế giới này đã hóa thành một trò chơi, một trò chơi sinh tử, duy nhất chỉ có 1 mạng, chết đi coi như xong chuyện! Cái xuất hiện trong đầu em chính là "Bảng", anh tự đặt nó như vậy! Đương nhiên anh cũng có như em! Vì vậy đừng nghĩ bản thân yếu đuối chỉ có thể bám người khác mà sống! Em cũng có thể mạnh mẽ hơn, anh sẽ giúp em 1 tay!!"(Và làm gì có chuyện giúp không công!! Khà khà..!!-Nội tâm Nguyễn Tiến suy nghĩ)

"Thật vậy sao!! Em cũng có thể mạnh như anh! Dễ dàng giết những con quái vật đó??"

"Đó là tất nhiên nếu em đủ cam đảm đối đầu với chúng!!"

"Vâng!!"

"Thời gian có hạn! Anh có chuyện mình có làm, không rỗi mà tán cả buổi với em! Bây giờ em có thể ở lại đây hoặc đi cùng anh! Nơi anh đến có thể rất nguy hiểm với loại Newbie như em! Anh không rảnh để giúp em được!"

"Không sao! Em muốn đi cùng anh! Em sẽ cố gắng phụ anh 1 tay, không làm phiền anh đâu bởi vì em cũng có thể mạnh mẽ hơn mà!! Cho em đi cùng anh!"

"Chắc chứ!!"

"Vâng!"

"Tốt lắm! Xách hành lí và đi thôi!!"

"Vâng! Đợi em chút!!" Bảo Linh tiếp tục đeo lên 2 cái balo trông rất vướng víu nhưng cô không phàn nàn gì hết! Im lặng theo sau lưng hắn! Cô thầm nghĩ:"Hình như balo nhẹ hơn thì phải?"

Nguyễn Tiến vừa đi vừa thấy lạ, cái cơn mưa đó vậy mà nó không dập tắt đám cháy hay khói bụi!! Thời tiết vấn đề cũng suy nghĩ trước đó nhưng thôi vậy! Tự suy tự trả lời cũng như không, hắn bỏ qua bên mấy kiểu không logic vấn đề đó đi trong đầu vì dù sao hiện tại cả thế giới hoặc chỉ khu vực hắn đang sống đang trong tình trạng phi logic, muốn dùng logic của thời kì cũ áp dụng vào thời kì mới này là ếu ổn!!

Ngoài đường phố.

Tại các con đường nhỏ hẹp, số lượng Zombie không nhiều, chúng cũng chả có gì đặc biệt ngoài mạnh hơn 1 tí, đôi lúc chỉ xuất hiện vài ba con đặc biệt khỏe hơn bình thường, đến rồi cũng thế! Nhưng..ở các đường lớn hay các đường có nhiều dịch vụ ăn uống, mở tiệm cà phê cà pháo, ăn vặt, siêu thị lớn, thật rất nhiều Zombie, chúng như quần thể sống theo bầy đàn, chằng chịt như mạng nhện khiến Nguyễn Tiến buộc phải đi đường vòng, Đà Nẵng có 2 mạn, khu hắn sống là bên mạn mới đầu tư, dân còn ít, dịch vụ chưa nhiều bằng mạn này. Khách du lịch đông đúc, dân thành thị tấp nập, muốn giết Zombie phải nhất kích tất sát tránh cho nó kêu gào nên hắn chỉ có thể 1 mình ra tay, không phụ trợ Bảo Linh thăng cấp được! Zombie ngược lại có thể đánh hơi khí tức mò tới bọn hắn, nhanh chóng kích sát là điều cần thiết, Bảo Linh thăng cấp vấn đề buộc phải để sau!

Bản thân cô bé cũng nhận ra sự vô dung của mình nên rất xấu hổ, khi nãy còn mạnh miệng nói giúp một tay giờ vẫn cứ như kí sinh trùng bám đuôi vậy! Nguyễn Tiến cũng không nói gì nhưng trong lòng hắn lại cực kì phiền muộn, không phải vì cô mà vì số lượng Zombie, hắn tự hỏi chúng có tự đẻ ra thêm hay sao mà nhiều vãi lìn, ngày thường có thấy đông người vậy đâu! Con này lại tới con khác, nếu không phải giết chúng sẽ được hồi chút sức lực thì hắn đã kiệt sức từ lâu rồi! Thế này thì tới trường học có mà ăn phân…Gangbang thế ai chịu nổi!

"Cẩn thận!!"

Nhận thấy 1 con Zombie với tốc độ cực nhanh tiếp cận Bảo Linh phía sau lưng mình! Hắn nói.

"Yaa!!" Cô bé sợ hãi thét lên! Nguyễn Tiến nhanh chóng quay người đâm vào não nó. Trước khi chết, con Zombie kịp gào 1 tiếng rủ đồng đội tới.

[Fu ck you! Damm it!] Chửi tiếng anh cho có văn hóa xíu, Nguyễn Tiến ôm Bảo Linh lên vai chạy..đâm đầu chạy đi. Ban đầu định vào 1 căn nhà gần đó nhưng thôi, Zombie nó dồn vào đường cùng có chết ah! Phải tìm tốt nơi nào đó tránh chúng nó nhiều nhất có thể……nhưng hắn lỡ nhảy rào vào 1 căn nhà rồi!

Thôi kệ đi! Dù sao Zombie cũng không bám theo bọn hắn nữa vì chúng không cảm nhận được khí tức của bọn hắn nữa rồi! Nhờ dụng cụ lấy được từ viên đá xanh lá nhạt.

*Khử khí dụng cụ(cấp 10)
-Phẩm chất: Thấp.
-Độ bền: Cực thấp.
-Tác dụng: Khử khí xung quanh
Lưu ý: Chỉ có thể khử khí, không thể khử tác nhân tạo ra khí.

Đây là một cái hình hộp đồ vật có mỗi cái lỗ ở mỗi mặt hình, đưa năng lượng vào nó sẽ kích hoạt, các lỗ sẽ hút khí xung quanh trong 1 phạm vị nhất định tùy vào ý hắn cùng năng lượng truyền vào. Tất nhiên là nó cũng hút luôn oxi, may cho tùy ý hắn nên cái hộp có thể hút khí khác ngoài oxi. Điều là khi khoảng cách xa xa Zombie thì đương nhiên nó không cảm nhận được khí tức của hắn, chắc khoảng 7m trở lên, còn tùy từng con khả năng cảm nhận và nếu gần trong phạm vi 7m trở xuống đó, chúng có thể cảm nhận thấy hắn, thứ chúng cảm nhận chính xác là nhiệt độ cơ thể nên chỉ cần đủ khoảng cách, sẽ trở nên vô hình với chúng.

Haizz! Mọi thứ không dễ dàng gì khi 1 bên vai đang vác 1 cục tạ! Trong lòng, Tiến vẫn không ngừng hối hận…Việc gì phải cứu người ta khi bản thân còn chưa lo xong! Fu ck!

Nhảy cổng vào được ngôi nhà, Tiến có cảm giác ‘Trong này vẫn còn người sống’, cửa khép kín mít không nói, đây có thể thấy rèm cũng kéo kín theo, chắc chắn có người trong đó, vậy có nên vào không đây!

Lòng sao bối rối quá à! Nếu vào trong đó gặp người mình nên làm gì?…mặt lạnh uy hiếp? Ưỡn ngực cao cao tại thượng? Hiền hòa giảng đạo?.....Má ơi! Con sống ngày thương hiền lành, dù biết trước những điều này trong tận thế nhưng con chưa chuẩn bị để sẵn sàng giao tiếp người khác theo 1 kiểu trang bức a. Sao đi chăng nữa, Tiến thấy mình không đủ tự tin trong việc đối đáp người khác tại 1 môi trường mới như thế này, tất nhiên nó chỉ áp dụng với người lớn tuổi, còn người hơn chút, bằng hoặc thấp tuổi hơn, Tiến bộ mặt đậm chất nghé con giả dạng trâu già.

Òe! Lòng đang xoắn xuýt lựa chọn thì một bên Bảo Linh lên tiếng:

"Em xin lỗi!"

"À! Ừm! Thôi không sao! Em còn tốt thì việc đó không nhằm nhò gì! Anh gánh hết cho!"

"Vâng! Nhưng….!"

"Thôi! Thôi! Bỏ qua chuyện đó….đi!"

Một thoáng chốc, trực giác cảnh báo, Tiến dừng chút câu nói, ngoảnh mặt hướng trên ngôi nhà, có ai đó đang nhìn bọn hắn.

Tiến tin tưởng trực giác bản thân, bởi từ đầu tới hiện tại trực giác chưa bao giờ sai, hơn nữa qua vài đợt cường hóa, trực giác tựu mạnh hơn, đó là hắn nghĩ vậy.

Nhanh chóng liếc mắt, quả nhiên có người đang hé rèm nhìn lén bọn hắn, người đó cũng nhận thức được mình bị phát hiện liền thu ánh mắt bỏ chạy đi….E!Eh..!..Đáng ra thấy người sống với nhau phải vui mừng chào đón chứ! 1 s sau Tiến phẫn nộ, hung hăng nghĩ:"Định mệnh đại gia tới không lo ra cửa tiếp đón, chui chui trốn trốn cái cc, ta mà bắt được chỉ có ‘Nam sát Nữ hiếp’ a!". Mà bình tĩnh đã, biết đâu người ta đang xuống đón mình thì sao?

"Anh Tiến! Anh nhìn gì thế! Trong căn nhà này có quái vật sao?"

"Không! Ngược lại ấy chứ!"

"Là?"

"Là có người đang nhăn răng sống tốt chứ sao?"

"Ý anh là trong nhà này có người sống?"

"Đúng rồi đấy! Ý kiến em thế nào, rời khỏi đây hay vào?"

"Cái này em chỉ có thể nghe theo lời anh, anh nói gì em làm đó!" Bảo Linh gãi đầu mà nói.

Hô hô! Không biết là cố tình hay vô tình nhưng nghe câu này trong lòng hắn lâng lâng,..Vậy ta lên giường nhé em? Nói câu đó ra không biết cô bé phản ứng thế nào nhỉ?

Đợi hon1 phút không thấy động tĩnh, Tiến quyết định phá nhà đi vào, nghĩ:"Mẹ nó, tao là trùm, hiện thế cóc thằng nào mạnh hơn tao, sao tao phải rụt rè chứ! Bối rối cái cc, đã đến lúc mở ra thời đại cho riêng ta, dẫm tan cái suy nghĩ yếu đuối trước đây! Lần này vào đây giao tiếp sẽ là một thử thách của chính mình!"

Thế nên phá cửa kiểu gì ta! Hay thôi mình gõ cửa cũng được! Phá rồi gây tiếng ồn thu hút Zombie tới thì phiền! Lịch sự đàng hoàng ha!

Cốc cốc cốc….!!

Tiến gõ lên 3 tiếng cửa gỗ của căn nhà này, sẵn tiện quên nói, nhà này thế mà thuộc dạng đại gia chứ chẳng vừa, vườn trước tuy eo hẹp nhưng vài cái cây cảnh giá trị vượt xa bình dân, hắn đoán vậy! Cái cửa chắc cũng làm từ gỗ nào đó đắt tiền, mà thực ra hắn chỉ nhìn kiến trúc bên ngoài ngôi nhà đánh giá chứ méo biết thêm gì nữa đâu! Anh phán nhà này nhà giàu thì nó cứ là nhà giàu, ai có ý kiến thì phát biểu bằng nắm đấm! Éo nói nhiều!

Thời gian mau qua…
…..Như một thư sinh chất phát, đứng ngoài hiên chờ đợi, hai tay đan chéo nhau, mặt hiền hòa cười tươi ánh nắng, thế nhưng trong đầu:"Hay lắm! Đốt nhà thôi!"

"Anh à! Hình như…..!"

"Anh biết! Thế nên chỉ còn một cách!"

Vừa nói Tiến trên tay vừa xuất hiện Tử vong dao, từ đầu gọt luôn cánh cửa này có phải tốt hơn không! Quả nhiên mình thật nhu nhược, đáng trách phạt!

Mà hắn muốn kiểu phá cửa ngưu bức cơ, đấm bay cửa, đạp bay cửa hoặc xách búa phá cửa,…Chả hạn là thế! Thể hiện sức mạnh, bản lĩnh phái mạnh, tiếc cửa này quá dày, chừng 25 cm, gỗ dày khó phá, tay đấm có gãy a, búa tạ thì ở đâu ra…Bớt ảo tưởng sức mạnh tập trung chính chuyện.

Chỉ cần 3 đường dao là đẽo mất một khúc, khúc này là nơi khóa, mở cửa đấy! Giờ 2 cánh mất liên kết, gió thổi cửa tự động mở ra nghênh đón Boss Tiến vào.

"Hửm..!!" Hắn thấy bóng người vội vã chạy thoáng qua!...Hừm! Nãy giờ dưới này thế mà không mở cửa cho đại gia ta! Giỏi lắm! Xem ngươi trốn đi chỗ nào!

"Vào Linh! Chúng ta lấy tạm nơi đây nghỉ ngơi! Mà tựa hồ chủ nhà không hoan nghênh chúng ta thì phải!"

Hắn cố ý to tiếng một chút để người kia có thể nghe thấy!

________________

PS: Cảm hứng mới quay lại! Cố gắng kéo dài hơi tàn a!:v