Chương 1: Thế Giới Mới

Ma Giáo Thần Chủ

Chương 1: Thế Giới Mới

"Chết tiệt lại thua rồi, tại sao ta phải chung đội với bọn gà mờ này chứ, thật tốn thời gian"

Trong căn phòng tối om, Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là từ màn hình máy tính Diệt Huỳnh đang ngồi chơi một trò game online.


Năm nay Diệt Huỳnh đã 27 tuổi vẫn là một xử nam. Mái tóc bù xù,râu lởm chởm,mắt lại lồi thâm đen đặc trưng của một kẻ nghiện game. Nghề nghiệp thì không có nên hắn tự kiếm cho mình một cô bạn gái là điều bất khả thi.

" Diệt Huỳnh, mau xuống ăn cơm mau. Cả ngày mày ngồi chơi game cả buổi không giúp ích được gì"

" Tại sao mày không giống như anh mày, đi làm kiếm tiền, kiếm một cô bạn gái rồi sinh con đẻ cái đi chứ thằng ăn hại này, chỉ ít mày cũng phải đi ra đường để biết này biết kia chứ"

Diệt Huỳnh suy nghĩ đây đâu phải lần đầu tiên hắn nghe câu này, ngày đêm trăn trở, buồn và lo lắng.

" Thôi thì đi đâu đó giải khuây vậy"

Xuống đường thành phố nhộn nhịp khác hẳn với không gian tù túng tối thui trong phòng. Từng cặp trai gái trêu ghẹo hò hét việc mình thì một mình lặng lẽ đi, vẫn cứ suy nghĩ lông bông. những có một thằng bạn thân một con nào cả năm năm trời nay kể từ khi thất nghiệp, hắn tự nhốt mình trong phòng trận tiếp xúc với ai. Cha mẹ của hắn cũng thất vọng, chẳng thể khuyên can.

"Khặc khặc, không phải là Diệt Huỳnh đó sao "
" Vẫn cứ đù như xưa nhỉ, cho bọn tao xin ít tiền tiêu vặt coi nào. "
"Lại là bọn khốn hay ức hiếp hồi học trung học đây mà" Diệt Huỳnh trán nhăn lại.Chỉ vừa mới đi khỏi nhà đã gặp vận.

"Tiền cái mả cha bọn mày" Diệt Huỳnh liền bức tốc hướng một nẻo chạy thật nhanh. Mấy năm rồi có đi làm đâu mà tiền bạc, chỉ ngồi nhà ăn bám thôi đã nghe chửi lên xuống rồi.

"Lại đây bố mày bảo không nghe à, lâu rồi không giáo huấn nên có thái độ. Bữa nay gặp chuyện không vui lại đây bố dạy một chút này" một tên mập mạp trong bọn nói ra, liền một tên gầy gò cao ráo nhanh chân đuổi theo Diệt Huỳnh. Hắn thân pháp thuật nhanh liền cấp tốc đuổi tới Diệt Huỳnh một tay nắm tóc một tay chụp vai kéo lại.

Diệt huỳnh ngã hợp mặt xuống đất máu tươi chảy ra đầy mũi, ánh mắt lấm lem nhìn lên gương mặt hung ác.

" Huỵch huỵch.." liều một bước lại một bước tung vào mặt vào thái dương, hai tên thi nhau đấm đá, tới khi Diệp Huỳnh nằm im bất động thì chúng mới bỏ đi.

"Một cắc cũng không có, đụng phải một thằng thất bại đánh cũng dơ tay " tên mập cười to.

Dòng người đi đường qua lại ánh mắt chỉ đỏ mà không giúp gì, cái xã hội này thật bon chen bất công. Chỉ có mệnh giàu có mới sống sót, Diệt Huỳnh chỉ là một tên mê game chả có nghề ngỗng gì đầu tóc bù xù áo quần lắm lên mặt mày bê bết máu. Ai lại muốn giúp một gã như ăn mày chứ.

Cứ thế dòng người cứ qua đi con đường bắt đầu vắng người đi, Diệt Huỳnh chợt tỉnh cả thân ê ẩm. Xương sườn đoạn 3 cái, hắn bắt đầu lớp vào một con hẻm quần áo trên người rách nát.
hắn so với bây giờ một tên ăn mày còn thua xa.
"Đêm nay thật lạnh" hắn mệt mỏi chán đời. Mắt cứ hiếp dần. Máu từ mũi vào lỗ tai thứ đổ ra đầu óc choáng váng. Giờ này thì có ai để ý tới hắn chứ, gia đình thì cứ mong hắn chết quách đi cho xong 27 tuổi chẳng có trò trong gì,ai mà thèm quan tâm.Buồn rồi hãy nhắm mắt lại thời tiết lạnh giá,cơ thể hắn cũng lạnh dần.

Diệt Huỳnh choàng tỉnh bỗng thấy mình đang bước đi trên lộ dài hắc ám, chẳng có lấy một ánh sáng. "Ta đang đi xuống địa ngục sao"

Gió thét vù vù qua mang tai, càng đi không gian càng vặn vẹo. từng bước chân rời đi thầy mạnh đốt phá toái.

" Ta đang mơ sao, đây là đâu chẳng phải là ta đã chết rồi sao"

Gió càng lúc càng dữ dội hơn cuốn Diệt Huỳnh về phía trước. Cơ thể gầy yếu của Diệt Huỳnh chỉ có thể bước tới theo chiều gió.
Diệt Huỳnh hoảng sợ " Chẳng lẽ ta phải chăng lẽ ta đang bước xuống địa ngục sao, ta đã làm gì sai chứ".

Gió càng lúc càng thét gào, cuốn Diệt Huỳnh vào một cái lỗ đen. Cơ thể Diệt Huỳnh rơi xuống một mảnh đồng hoang vu mặt đất lõm sâu vài phân.

Huỵch. Thật đau

Diệt Huỳnh cái ngồi dậy đau mắt nhìn xung quanh, nơi này thật kỳ lạ "Chẳng lẽ ta đã xuyên không tới một thế giới khác ".

Không khí xung quanh thật nặng nề diệt khuẩn không thích thở không thông, hắn cố gắng hìt từng hơi thở.Cảm nhận được trong không khí có mùi vị của cây thảo dược.

"Cái quỷ gì đang xảy ra vậy, ở đây thật cao sao, ta hít thở không thông. Trong không khí lại có mùi thơm của thảo dược nữa"

Diệp Huỳnh cố gắng vật lộn để đứng lên người hắn tuôn ra mồ hôi ướt đẫm, hắn cố gắng lần theo mùi hương thảo dược đó.Việc mình cố gắng đi thêm 10 trượng nữa, phát hiện một cây hoa màu đỏ nồng đậm hương thơm khiến hắn nhỏ cả giải. Kể từ lúc rồi nhà tới giờ hắn cũng chưa bỏ bụng thứ gì.

Hắn thương thế thật nặng không thức ăn không nước uống. Cả người suy nhược, giờ thấy một cây lương thảo thơm cũng khiến hắn nhỏ giải.

" Cái gì thế này một bông hoa thảo dược cũng khiến tay chảy nước dãi, đây là cây hoa gì"

Diệt Huỳnh với tay đoạt bông hoa lấy ra săm soi trước gương mặt đầu ngẩng lên trời, bông hoa toả ra hương thơm trong lòng bàn tay của hắn. Bỗng dưng có một việc làm hắn hết sức giật mình, kế bên bông hoa tuôn ra ít nghe ít nhất những dòng chữ nhỏ xíu
"Tụ Liên Hoa, Thông tin:?, chức năng:? "

" Cái quái gì thế này" Diệt Huỳnh gương mặt tái mét, hắn lấy tay sờ sờ vào mắt tự lẩm bẩm.

" Ta điên rồi sao, ha ha một kẻ dở hơi" mệt mỏi rã rời chân khủy xuống, tay vẫn mân mê bông hoa. Càng lúc cơn đói càng hấp tới dữ dội hơn, bông hoa tỏa ra mị lực lúc này thật điên cuồng khiến hắn muốn một miệng một cái hết cả bông hoa.

" Có lẽ ta nên thử" Diệt Huỳnh đưa tay ngắt lấy một cánh hoa rồi bỏ vào miệng. Cánh hoa ngay lập tức tan vào trong miệng hắn từng luồng sinh lực trong cơ thể hắn vào giảng tu ra

"Thật sảng khoái, chỉ một cánh hoa mà có thể làm ta trở nên đỡ hơn sao, đây là thứ gì"

Có một điều làm hắn giật mình, trước mắt hắn hiện ra rất nhanh ít nhất những dòng chữ trong một khuông bản

" Thông tin phục hồi: thể lực hồi phục 10, nội lực tăng 5 "
"Tổ Liên Hoa 5/ 6 "

Phải mất một ít phúc Diệt Huỳnh mới toàn tỉnh, hắn nhận thức đây không phải là mơ. Hắn đang ở một thế giới mới khác xa với thế giới thành thị của hắn, không phải căn phòng tối om với chiếc màn hình tẩy mùi hôi, không phải con lộ nhỏ mà hắn đang nằm lúc bị đánh. Mà giờ đây hắn đang nằm trên một mảnh đất xa lạ, không khí thật nặng nề thương tích thì vẫn còn đó.

Nhưng giờ đây với bông hoa này trên tay, hắn đang hồi phục thể lực. Hắn tự nhủ sờ tay vào xương sườn của mình vẫn nhói đau" không biết cánh hoa này có thể phục hồi cho ta những cái xương gãy này không, cứ thế này sẽ bị nhiễm trùng máu mà chết mất"

Hắn dường như đã quên rằng mình đã chết ở thế giới cũ. Việt xuyên không qua một thế giới mới làm hắn thấy cảm kích vô cùng, từ đây Việt Huỳnh một thế giới mới một cuộc sống mới. Biết đâu vận bệnh của Diệt Huỳnh sẽ đổi thay ở nơi này thì sao.

Diệt Huỳnh mải mê Ngắm bông hoa bỗng sực nhớ lại cái khả năng gì đây, tại sao ta có thể thấy được những thông tin của cánh hoa này, Diệt Huỳnh thậm chí còn không biết hoa này là hoa gì mà vẫn biết tên của nó.
"Tịnh tâm, ta phải tịnh tâm" Diệt Huỳnh tự nhủ, hắn ngồi sụp xuống đất, khoanh hai chân hai tay co vào hai bên. Từ từ hít thở không khí xung quanh, bỗng một dòng chữ nhỏ hiện lên trong tâm trí hắn.

"Ngồi thiền thể lực cộng 1" hắn đổ mồ hôi

"Cái quái gì đây, ông trời đang đùa ta sao chẳng lẽ ta đang mơ ư. Thể lực cộng 1. Ta không phải đang ở trong game ta đang ở ngoài đời thực". Hắn gào thét, xương sườn bỗng đau trở lại hắn ôm một bên bụng.

"Thật đau có lẽ ta nên tiếp tục sử dụng thêm vài cánh hoa từ Tổ Liên Hoa biết đâu nó có thể khôi phục xương sườn của ta thì sao" Diệt Huỳnh móc từ trong túi ra bông hoa ngắt lấy hai cánh hoa bỏ vào miệng.

Cánh hoa thật nhanh tan trong miệng hắn, cánh hoa tỏa ra thật nhiều hương thơm khiến hắn thật sảng khoái.Dòng chữ lại nổi lên

"Thể lực hồi phục 20 nội lực tăng 10 tổ Liên Hoa 3/6. Học kỹ năng hấp thụ đan dược 0.5%"
Diệt Huỳnh mở mắt, nhoẻn miệng cười. Thế mà chỉ một bông hoa giúp hắn học một kĩ năng mới.

" Khặc khặc thật sự là kỳ lạ Tại sao ta có thể thấy được những thứ này, chẳng lẽ đây là khả năng mới của ta sao. Thật giống trong game" hắn phấn khích và tò mò


" Ta còn có thể làm và học thêm những thứ gì"


Hắn tiếp tục lấy bông hoa bỏ cả vào miệng, bông hoa tay cả vào trong miệng hắn. Hương thơm và dược lực bắt đầu lan tỏa ra cả cơ thể khiến hắn kích động cơ thể của hắn càng lúc càng sảng khoái. Vết thương ở bụng không lành hẳn nhưng cũng khiến hắn cảm thấy đỡ hơn phần nào.

Hắn bắt đầu suy nghĩ" nếu như đây là khả năng mới của ta thì có lẽ ta nên thử"

" Thông tin cá nhân" Diệt Huỳnh hét lên


Một bảng danh sách dài bóng trực xổ ra trước mặt hắn
" Biệt danh Diệt Huỳnh, đẳng cấp:?, thể lực 5 điểm, nội lực 5 điểm, trí tuệ 7 điểm, học thức 10 điểm, linh hoạt 3 điểm, may mắn 1 điểm "
" Ta thật là đen đủi à, may mắn chỉ có 1 điểm" hắn cười nhạt.
Diệt Huỳnh bật dậy, từ nhỏ nên tìm hiểu về thế giới này xung quanh. Hắn bước về phía trước trên con đường mòn tránh xa khu rừng phía sau cánh đồng, hắn đi thật xa.


Bầu trời đang về đêm, hắn cảm thấy thật khó chịu với không khí ở đây. xung quanh thật lặng lẽ. hắn cứ tiếp tục bước tới.


Ba canh giờ trôi qua trời cũng dần dần ló ánh sáng bình minh. Từ đây hắn nhận ra một tòa thành xa xa, Diệt Huỳnh mừng rỡ khi thấy những bóng người có lính gác trên thành
" Cái quái gì đây chẳng lẽ ta đã xuyên không về những năm trước sau, thời buổi này cũng có thành trì à" Diệt Huỳnh cười to


" Có lẽ họ cũng biết chút ít về lửa, cũng không phải người nguyên thủy, ta có thể dạy họ làm một chút gì đó vì ta là người ở tương lai trở về mà, ta thật thông minh"

Diệt Huỳnh cười ha hả rồi chợt ngậm mồm lại, trí tuệ của hắn chỉ có 7 điểm, học thức 10 điểm thì hắn cũng tự xấu hổ vì mình nói hớ.


"Ngươi là ai từ đâu đến" Một lính canh chẳng việc mình lại ánh mắt đạo một vòng từ trên xuống, nhìn bộ dạng nhếch nhác máu me thắm động trên áo của hắn.


" Ngươi không phải là người ở nơi này,ngươi từ nơi nào đến" một tên lính khác nói bồi vào nhưng mang một cây đao tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.


"Tại hạ đến từ một nơi xa, giữa đường gặp yêu thú may mắn thoát chết, ta chỉ muốn vào thành xin một chút nước một chút lương thực tiện đường hỏi thăm" Diệt Huỳnh nhất mắt nhìn lên những lính canh.


Hắn để ý một chút những tên lính canh này tỏa ra khi thấy mà hắn không hề tả nổi một chút gì đó áp bắt tinh thần hắn.


"Tên này không có võ hồn may mắn thoát khỏi yêu thú trên người cũng không có gì không có khí giáp khi thấy mà may mắn thoát được yêu thích cũng là ông trời chờ cho hắn một cái mạng nhỏ"


Một tên lên lớn tiếng nói" Cho hắn qua đi cản đường, người hẳn hôi thối thật là buổi sáng của ta mất hết" tên lính canh bịt mũi xua tay.


Diệt Huỳnh mặt sầm lại, vừa mới thấy vừa mới tới thế giới mới đã bị người khác sỉ vả. Hắn tự nhủ rằng sẽ không sống nhục như kiếp trước nữa.