Chương 5: Tà Ma

Ma Giáo Thần Chủ

Chương 5: Tà Ma

Diệp Huỳnh tiến nhập hố trũng, hắn cúi gập người tránh thoát một cú táp thoáng bả vai. Một đoàn địa khí đen thẫm bùng phát từ tay hắn bùng lên, xuyên thủng bụng nhãn lang.

Tay hắn bóp vỡ vụn xương sườn, đoàn địa khí không ngừng hút cạn huyết dịch nhãn lang, ánh mắt trở nên vô hồn.

Diệp Huỳnh khóe miệng dâng lên, tiếp tục thối lui tới rìa thềm trũng. Nơi này tựu như một cái chảo trũng, kẻ nào tiến lọt vào ô trũng tựu ở thế bại.

Diệp Huỳnh nhận thức được điều này,hắn càng dẫn bầy nhãn lang tiến vào hố trũng.

Đứng ở thế cao,Diệp Huỳnh liên tục bày biện quyền cước tung hoành từng đợt địa khí tà khí đánh vào đầu lang.

Hắn như một đầu quỷ dữ, ánh mắt hung tàn với từng cuộn địa khí trộn lẫn huyết dịch đầu nhãn lang, không ngừng tiến nhập cơ thể hắn.

Trong nháy mắt, từng tiếng tru thê thảm vang vọng cả cánh rừng. Từng cái xác cạn huyết dịch, ánh mắt vô hồn nhãn lang trầm đục nhìn chằm chằm không trung tựa như gặp một cái quỷ dữ âm binh.

Không khí nặng mùi huyết tinh, đầu lang vương đến chậm. Nhìn chằm chằm vào cái hố trũng, ngồi ở đó một thiếu niên tóc đen dài xõa phủ qua vai.

Hắn cúi đầu cười, cả quần áo hắn rách loang lỗ dính đầy huyết dịch.

Khung cảnh xung quanh thật hoang tàn, từng đầu từng đầu nhãn lang nằm chất đống. Có đầu thì phá toái, đầu lang thì thủng bụng, đầu thì đứt nửa thân nằm chất đống xung quanh thiếu niên tóc đen.

Lang Vương rống, từ khi bá chủ lãnh địa tới nay. Nó chưa từng ăn qua thiệt thòi lớn như vậy. Nhận thức kẻ địch này khác hẳn thiếu niên đã đánh nhau với nó khắc trước.

Kẻ này khí chất tràn đầy huyết tinh quỷ dị, cả người hắn tỏa ra cỗ uy áp không phải của võ tu nên có, cỗ uy áp này như chực muốn nuốt chửng Lang Vương.

"Gào" Lang Vương nhe răng đe dọa gầm thét, một kẻ không sợ uy áp Hoàng thú cấp năm. Có đánh cũng phải lột da thiếu niên này,bỗng chốc Lang Vương trợn mắt kinh ngạc.

Diệp Huỳnh chợt thả ánh mắt xuống Lang Vương, cơ thể hắn giờ thật thoải mái. Huyết dịch những đầu lang này làm hắn sung mãn hơn.

Đầu lang vương này mang theo những vết thương hở chưa lành.
Ánh mắt Diệp Huỳnh khẽ chạm Lang Vương, ánh mắt đen nhánh như sâu thẫm khiến nó rùng mình.

Lang Vương nhận thức được Diệp Huỳnh, hắn làm sao có thể trở nên thoáng mạnh mẽ chỉ trong phút chốc, lại còn vết thương đã liền thịt của hắn cũng làm chiến lang vương căm hận.

Lang Vương ngước con mắt con lại chằm chằm Diệp Huỳnh, nó nhận thức đang ở thế dưới còn Diệp Huỳnh lại đang nhàn nhã đợi nó tiến vào bẫy.

"Trước ta muốn phục dụng một ít máu tươi của ngươi, đây là cái giá phải trả " Diệp Huỳnh khẽ động tay một đầu đầy huyết nhãn lang lăn lóc tới Lang Vương. Diệp Huỳnh trêu tức,đáp trả Lang Vương một nhát bụng hắn khiến hắn bán sống chết chạy đi.

Không nhiều lời, chân hắn đạp mạnh những đầu huyết lang bên dưới,liên tục thi triển Lăng Phong thân pháp đạp nhanh chóng tiến về Lang Vương nháy mắt. Đầu Lang Vương chợt khiếp sợ, thương thế trên người nó vẫn chưa bình phục. Lại đối đầu với một yêu nghiệt khiến nó thiệt thòi.

Quyền thế vừa ra, kèm theo từng đoàn địa khí điên cuồng tiến đến. Lang Vương xoay mình tránh né, cũng để lại một vệt máu trên thân hắn, bị điên cuồng màu đen địa khí thôn phệ. Diệp Huỳnh tay khẽ thu hút vào.

"Ting
Thu thập huyết dịch Lang Vương hoàn thành
Thu thập ba nhánh cây Từ Mộc Đường 0/3
"

Diệp Huỳnh khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ còn 3 nhánh cây thảo dược ta có thể thành công lập Thần Võ Ấn Kí, mở ra đầu kinh mạch.

Hắn nhếch mắt nhìn lên đầu chiến Lang Vương, thương thế thật nặng, máu chảy ra từ mắt trái cùng răng.

Đầu Lang Vương này chỉ có thể cầm cự phút chốc, tâm trí ấn định sinh tồn chảy ra từ ánh mắt. Đã là Vương sẽ không khuất phục, Diệp Huỳnh bỗng chút cảm khái cho đầu Lang Vương này.
"Xoẹt, phập " Diệp Huỳnh thi triển thân pháp nhanh chóng đánh về điểm mù mắt trái Lang Vương kết liễu, một quyền theo sau là địa khí xoáy thành lốc nhỏ tiến thẳng vào thái dương.

Nhanh chóng một đầu Lang Vương não hải tung tóe từng mảnh, Diệp Huỳnh ra đòn nhanh độc, dứt khoát vì thương hại không đau đớn nữa.

"Mạnh được yếu thua" Diệp Huỳnh thở dài,nhanh chóng gói đầu Lang Vương trên vai mang đi.

Diệp Huỳnh mang theo một đầu Lang Vương, thừa dịp tìm kiếm ba nhánh cây Từ Mộc Đường ngay trong lãnh địa Lang Vương, kĩ năng bản đồ cũng giúp hắn rất mau tìm kiếm được thảo dược cần thiết. Hắn muốn nhanh chóng rồi khỏi cánh rừng này, việc hắn đại chiến trong đêm cũng đã làm kinh động đến những đầu yêu thú trong rừng sâu.

Với tốc độ thân pháp, Diệp Huỳnh chẳng mấy chốc hơn canh giờ thoát khỏi cánh rừng. Hắn hớn hở chạy một mạch vào gian phòng. Bỗng hắn thấy Mộc Đầu nằm sóng trên mặt đất, khí tức nhanh yếu, áo quần loang lỗ vết máu.

"Tiểu Mộc Đầu, có chuyện gì xảy ra, là ai đánh ngươi ra tình cảnh này" Diệp Huỳnh nhanh chóng tháo dỡ đầu Lang trên thân, bế hẳn Mộc Đầu hướng vào trong gian phòng.

Hắn đưa tay nhanh chóng rà soát cơ thể tiểu đệ đệ, hơi thở suy yếu, Mộc Đầu choàng tỉnh

"Ca, mau cứu sư tỷ " nói đoạn Mộc Đầu chợt gục xuống. Diệp Trần chóng sậm xuống thần sắc, hắn trải qua huyết tinh, cũng cùng với Tiểu Mộc,Mộc Đầu là người thân duy nhất đối xử tốt với hắn.

Diệp Trần mau chóng một vai thúc cõng Mộc Đầu một mạch chạy vào thành Tiền Châu.

"Chuyện gì xảy ra với ngươi, Tiểu Mộc bị người cường thế sao? Diệp Huỳnh một đầu chăm chú phía trước, bắn người thật nhanh.

"Ca, tỷ tỷ bị chúng ức hiếp. Vương gia cho người đánh treo tỷ tỷ ngoài lôi đài " Tiểu Mộc gắng sức đáp. Mắt nhắm nghiền, thương thế càng lúc càng nặng.

Diệp Huỳnh một thân cõng, thân thể linh hoạt bắn về phía thành phủ.

"Cứu mạng người a, nhanh mở cửa cứu người " Trên thân hắn, Tiểu Mộc khí tức càng ngày càng yếu, thân thể nhanh chóng suy nhược.

Diệp Huỳnh kể từ lúc đặt chân thế giới này, ngay cả danh tự, toà phủ cũng không biết tới. Hắn chỉ lưu ý một đường kinh mạch,võ giả. Hiện tại Diệp Huỳnh thân thể 26 tuổi, khác hắn với những võ tu Hoàng cấp tại thanh trì.

Đây là cái tuổi phế vật, ngay cả Thần Võ ấn không thể gia trì, thì làm sao bằng thiên hạ.

Trước cổng thành phủ, Diệp Huỳnh liên tục dùng sức tay đấm mạnh thành cửa tri hô. Canh ba đã điểm, đường phố hoang vắng.

"Cút" Cổng thành phủ mở hé, tiếng một lão giả cường thế uy áp. Nửa đêm canh ba Tiền Châu thành một cái nghỉ ngơi, thế mà oan gia một tên kinh mạch không bình thường quấy rầy.

Một cái tiện tay, lão giả một bạt tai dang ngang đem cả người Diệp Huỳnh đánh bật ngược lại sau, mang theo Mộc Đầu sau lưng cũng té ngửa dúi dùi nằm trên đất.

"Ra là tên tiểu đệ ban sáng tiểu nữ Vương gia đánh cho nằm dài. Há đã tha một mạng, thế mà lại đến đây quấy rầy. Cút ngay đừng trách lão gia ta không khoan nhượng"

Lão giả tiến đến mộc cước tàn độc quất trúng bụng Diệp Huỳnh té ngửa vài phân lăn tiếp vài vòng, chân hắn một cước đạp trên mặt Mộc Đồ lớn tiếng quát.

Diệp Huỳnh nhổm dậy, một cước lão giả thêm một cái bạt tai, hắn êm ẩm nếm trừng mắt lão giả. Một cái Hoàng Cấp lão gia hỏa người hầu, tu vi tại đỉnh phong tỏa ra uy áp.

Hiện tại hắn ra tay cũng không phân thượng, cũng may có thể chất bền bỉ những ngày huyết tinh.

Diệp Huỳnh không ngừng hai tay hai chân hút nhập địa khí hồi phục nội lực tổn hại, hai huyệt vị Lao Cung hai tay không ngừng co nạp dòng khí đen. Hắn hai chân cuộn nổi toàn gân, cả người trì xuống dồn toàn lực.

Đối với cái lão giã võ tu không nói lí lẽ, vừa ra tay tàn độc để Diệp Huỳnh tức giận không thôi. Hắn búng người như một dây cung toàn lực lao tới trước.

Cái lão giả Hoàng Cấp mắt trợn to, người thiếu niên tóc đen này bộc phát tốc độ khiến hắn kinh người.

Hắn liên tục dồn ép nội khí hai tay chấn kinh phòng thủ, đã quá trễ một cái chân Diệp Phong quạt ngang. Từng đoàn địa khí đen tối điên cuồng rít gào, tốc độ cộng thể chất như càng tăng chiến lực Diệp Phong. Một đòn, chỉ một đòn quạt ngang hết thảy.

Tay lão giả phòng vệ như lật gọng đòn gánh gãy ngang. Lão giả hít trọn ngụm trọc khí,mắt chảy ròng ròng không kịp kinh thét lên thì một cái nắm chưởng xoàng xoạc rít gào gió lốc chợt ập tới vào ngực hắn.

Dòng địa tà khí không ngừng cuồn động, xông thẳng lục phủ ngũ tạng lão giả. Từng cái từng cái vòng xoáy như tham lam nhốt lấy cắn nuốt huyết mạch, màu đen vòng xoáy dần chuyển thành cái huyết lốc cả lục phủ ngũ tạng lão giả.

Lão giả há hốc mồm, mắt trợn dọc. Rít lấy từng hơi thở cuối cùng.

"Tà.. tà ma " Lão giả ngã quỵ xuống đất, cả thân thể xám đen,khí tức không còn.

"Mộc Đầu, không cho phép ngươi … "Diệp Huỳnh đứng nhanh lại đỡ lấy một đầu Mộc Đầu, mắt nhòa lên. Hắn người thân duy đây không cho phép trước hắn ngã xuống, lấy hắn tính tình cô độc. Một người thân cũng khiến hắn liêu mình mạng sống.

"Ca, đừng lo lắng cho ta. Mau hãy cứ lấy tỷ Tiểu Mộc, ta.. chết lấy cả đời cũng là huynh đệ tốt Diệp Huỳnh sư huynh.." Khí chất Mộc Đầu càng mau chóng rơi xuống,cả người tái nhớt.

"Ting " Diệp Huỳnh giật mình tức giận, cứ như trong giờ phút này lại là âm thanh quỷ quai làm phiền hắn.

"Yêu cầu kết huynh đệ được gửi
Chức năng đội ngũ giải khai "

"Được cả cuộc đời này.. là huynh đệ tốt của ngươi " Mắt Diệp Huỳnh lệ nhòa, hắn biết phải chia lìa một người thân bên cạnh hắn.

Tay Diệp Huỳnh siết chặt, kéo cả đầu thân thể Mộc Đầu vào lòng, cả người hắn ôm chặt Mộc Đầu thổn thức.

Xung quanh hai người dần bao phủ đám huyết mây từ cơ thể lão giả, bỗng chốc xoay tròn thành vòng xoáy nhè nhẹ. Địa khí đám mây đen từ đất như đối nghịch với huyết vụ xung quanh cũng đồng xoay tròn xung quanh hay người.

Không khí hết sức quỷ dị diễn ra, bổng một đoàn khí đen xâm nhập từ huyệt Thái Bạch mu bàn chân, xông thẳng lên hai tay hắn. Huyệt Phiếu Lạch hai tay hắn mở rộng, lao thẳng ra đó đoàn địa khí xông vào hai tai hai mũi miệng Mộc Đầu.

"Không muốn giết " Diệp Huỳnh kinh sợ thét trong lòng, hắn không muốn làm một cái phản người,Mộc Đầu khí tức yếu, lòng hắn không muốn thôn phê Mộc Đầu, đây không phải hắn làm việc cách.