Chương 6: Cho ngươi cái lưỡi liềm

Ma Giáo Thần Chủ

Chương 6: Cho ngươi cái lưỡi liềm

Từng đoàn khí đen không ngừng thôn phệ máu huyết Mộc Đầu tách bạch đến huyệt đạo hai chân Phiếu Lạch của Mộc Đầu xông ra ngoài toái biến mất vô tung. Hai chân Mộc Đầu như tao thành lỗ khói huyết không ngừng lưu động.

Diệp Huỳnh ánh mắt cả kinh, không gian xung quanh như càng u ám hơn. Vòng xoáy địa khí xoay tròn mặt đất không ngừng cuốn hút huyết dịch Mộc Đầu, bỗng chốc đoàn huyết mây địa khi xung quanh hình thành một vòi. Đâm thẳng năm huyệt vị tại lưng Diệp Huỳnh, hắn trợn mắt cả kinh đau nhói muốn thét dài.


Đoàn huyết mây như tách bạch cùng máu huyết Diệp Huỳnh xông thẳng hòa quyện giao thoa cùng địa khí tà khí tại đan điền hắn, sau đó một dòng chu toàn chuyển thẳng hai tay xông vào Mộc Đầu thân thể.

Tại hai huyệt vị Phiếu Lạch hắn giờ không ngừng rót tiến huyết dịch lão gia nô của Vương phủ vào người Mộc Đầu.

Quá trình diễn ra tại hai người bên trong như vô tận, nhưng bên ngoài chỉ như vừa một khắc thời gian. Một bên hút nạp hai tay, một bên đào thải hai chân Mộc Đầu cuốn từng đoàn màu huyết hôi thối khỏi hắn.

Huyết khí lão giả không ngừng tiến nhập một đầu Mộc Đầu, huyết sắc dần khôi phục, má hồng hào thay thế. Mộc Đầu mắt nhắm nghiền bất tỉnh.

"Không thể nào, ta có thể điều khiển tà địa khí này cứu người a " Hắn miệng nghệch mồm rộng vẫn không khỏi kinh ngạc. Không khí xung quanh khôi phục bình thường, mùi huyết sát giảm hẳn khi Diệp Huỳnh thâu nạp tất cả.

"Ta hãy còn quá yếu, nên nhanh chóng dọn dẹp. Nếu vì ta hai đầu tỷ đệ vẫn có thể liên lụy, ta có thể chạy còn họ thì không " Diệp Huỳnh quyết định nhanh chóng, hắn với tay lột sạch lão gia võ giả nô tài.

Nhanh chóng một đầu quảng trường nhỏ chạy tới, đó là nơi treo hành hạ Tiểu Mộc tỷ theo lời Mộc Đầu nói.

Trời cũng gần hừng sáng, tốc độ Diệp Huỳnh thật nhanh tới nơi. Hắn huyết sắc nhìn lên, nơi kia treo dang tay thiếu nữ. Thân phục rách toét, lỗ ra mảy may đượng cong lồi lõm cùng với đó là những rằn ri roi da.

Diệp Huỳnh tức giận dặm một tiếng chân, cả người cõng lên Mộc Đầu bay sát tới Tiểu Mộc bên thân.

"Nàng còn thở a, nhanh chóng đưa nàng đi ngay "

Diệp Huỳnh lúc này rảo mắt nhìn, hắn xung quanh quảng trường nhỏ đã có ánh mắt quan sát hắn một đầu,xì xầm to nhỏ.

"Mau nhìn tên điên kia, hắn đang muốn cứu người "

"Kìa một tên không kinh mạch, hắn đang muốn chết ư"

"Nhanh một đầu ngu ngốc, muốn đắc tội tới Vương gia thành chủ tiểu thư a "

Diệp Huỳnh mau chóng dây trói tháo buộc, đỡ lấy một mặt Tiểu Mộc khí tức lại yếu. Đầu kia Mộc Đầu vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

"Tên dân đen kia, mau dừng tay " Một tiếng trầm đục quát lạnh, Diệp Huỳnh xoay người lại, đối diện hắn là một tên công tử mặt trắng, khôi ngô. Hắn chót cằm như mài đục, chi tiết tinh xảo.

Ánh mắt nở rộ quang hoa nhìn chằm chằm Diệp Huỳnh.
"Mau bỏ xuống đầu kia nữ nhân, bản công tử tha ngươi làm một con chó " Gã công tử khóe miệng cười nhạt khinh thường nói.

"Thật chết một đầu tên dân ngu, công tử Lí Tư hôm nay dẫn kiệu một đầu xe hoa cầu hôn tiểu thư Vương gia. Thế mà hắn đã tu luyện tới Hoàng cấp một đầu Trung cực vị a "

"Cái gì mạnh mẽ thế một đầu Lí gia người, mới 14 tuổi đã đạt tới đầu kia Trung cực hoàng cấp, thế chẳng phải một đầu thiên tài sao "

"Thật tội cho đầu ngu kia, hắn chạm tới Lí gia độc người, tuổi nhỏ đã thị sát không gớm tay. Nhanh qua coi một đầu kịch vui "

Dòng người túm tụm hò xem, lấy niềm vui sáng sớm bình minh đã một người bị đánh thành chó.

Ở thế giới này, mạnh được yếu thua liền làm đạo. Một cái người không kinh mạch luôn trở thành niềm vui thú cho võ tu châm chọc, áp bức.

Diệp Huỳnh dâng mắt ngước nhìn Lí Tư, hai tay hắn xách ngang vai hai đầu tỷ đệ châm chọc.

"Lí công tử thật ngưu bức người a, đường đường một Lí gia tộc lại muốn áp bức đầu tỷ đệ chúng ta. Thật sự nho nhã văn minh người a "

"Họng thối nhà ngươi mau đi quét đường a, cái giới Côn Lôn này mạnh được yếu thua. Lớn như ngươi chẳng nhẽ không hiểu "

Lí Tư mặt gay gắt đỏ nói, để một cái không kinh mạch to tiếng mắng hắn không văn minh.

"Hàn Bưu, Hàn Chương. Mau đem tên này đánh gãy hai chân quỳ xuống "

Hai đạo bóng đen nhanh như thiểm điện từ sau lưng vờ chòm tới, hai tay mở rộng thâu tóm kẻ phía trước.

"Tốc độ thật nhanh, hai gã Hoàng Cấp Đại cực vị cũng là hộ vệ Lí công tử. Thật hảo thủ đoạn a" nhiều tiếng xì xào bàn luận từ dãy võ tu đón chờ kịch vui.

Diệp Huỳnh không lộ ra mảy may hốt hoảng, hắn khẽ một chân lui lại,tay quàng vai nhanh chóng đưa hai vị tỷ đệ choàng sau lưng.

"Nhanh chóng thoát khỏi nơi này,có nhiều cao thủ rình rập.

Tiến ra một đầu lộ ta đưa tiễn một hai " Diệp Huỳnh cảnh giác phán đoán, trên lầu gác cao một số khí tức đè ép làm hắn lạnh sống lưng.

Diệp Huỳnh một chân cước gạt ngang, tà khí tận lực thu liễm dấu kín nội lực. Hắn cong người một dẫm chân, theo đà tuôn một lộ đường, cực lực chạy thẳng ngoài thành.

"Phế vật mau đứng lại còn chừa một đầu sống, bằng không giết chết không tha "Hai đầu bảo hộ võ tu Hàn Bưu, Hàn Chương tức giận nhanh chóng đuổi theo, đường đường một võ tu lại để một tên không kinh mạch trốn thoát.

Hai tên nhanh chóng nhàn nhạt mồ hôi, thân thể Diệp Huỳnh tiến khá nhanh, khoảng cách càng bức xa để người thường trảo mắt.
Tiến khỏi thành Tiền Châu, Diệp Huỳnh nhướng mắt một đồng lúa. Hắn nhanh chóng cất dỡ hai người tỷ đệ Tiểu Mộc, Mộc Đồ tránh dưới bóng cây. Hắn xoay người phương xa hai tên hộ vệ Lí gia,chuẩn bị đại chiến.

"Người thiếu niên, tránh xa đồng lúa lão phu một chút a " một bóng lưng cồm cồm đang khom người nhổ nhổ từng bụi cỏ dại bên đồng,xoay người ngước lên nói.

Một cái lão giả nông phu, hắn tay cầm lưỡi hái sắc bén vừa nhìn Diệp Huỳnh vừa nói. Mắt liếc nhìn hai cái bóng võ giả sát khí kinh thiên từ đằng xa ném đến.

"Tiểu tử đứng đó chờ đao lão gia ta " Hàn Bưu kinh hãn thét dài, chẳng thoáng chốc một đạo đao dài sắc bén xé gió chém ra phía Diệp Huỳnh.

Hắn thân thủ nhanh gọn hụp nè quyền cước cùng đao phong tranh nhau thi tài, chẳng thoáng chốc, hai tay Diệp Huỳnh đầy máu. Liên tục dùng cẳng tay gạt sóng đao ra,bỗng từ đằng sau Diệp Huỳnh lưng hứng trọn một cỗ sóng kình ập tới.

Diệp Huỳnh cả người tung bay kéo theo phún máu ụp sát mặt đất, sóng lưng như phá toái. Hắn trọng thương quá nặng, hàng loạt các thông báo thể lực tuột dốc vang lên.

"Hai tên vô sỉ tụ hợp đánh một đầu không kinh mạch võ tu, lại còn vô sỉ đánh lén. Chẳng trách thế lực Nam vực càng ngày càng đi xuống. Tu sĩ Côn Lôn giới chỉ có nhìn xuống một đầu. Phi "

Lão giả nông phu tiếp tục hí hoáy với mớ cỏ trên tay, lúi cuối nhổ từng bãi.

"Lão già miệng mồm thật dẻo a, chẳng thể nói mạnh được yếu thua đã sống từng tuổi này chẳng lẽ không hiểu được " Hàn Bưu nhếch mép cười, xoay xoay đoản đao.

Hắn bước bước lại càng gần Diệp Huỳnh, phi một ngụm nước miếng

"Tiểu tử, ngày hôm nay được chết dưới Huyền binh đao Hoàng cấp cũng là một vinh dự.Lát sau một chốc đầu lâu ngươi cũng dẫm nát bởi chiến chùy kia dâng lên công tử a "

Bên cạnh Hàn Chương cũng chực chờ đi tới một bên.

Hàn Bưu khóe miệng cười nhạt thoáng chốc chuyển băng lãnh, hắn dâng lên cỗ sát ý. Huy kiếm một chém dạt ngang nhắm vào khóe cổ Diệp Huỳnh.

Diệp Huỳnh khóe lưng ê buốt, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng, giờ khắc này trước một đao kia chắc hẳn phải bỏ một cái mạng.

Bị một chùy đánh lén khiến cơ thể hắn dường như gục ngã, khí huyết trì trệ. Từng đoàn địa khí tà khí xâm nhập hắn cơ thể cũng không cứu nổi một cái thể lực lúc này a.

"Khi coooong " Một tiếng kim loại chát chúa vang lên, tay kiếm Hàn Bưu tung bật ra bên trái Diệp Huỳnh, hắn nhanh chân dồn cả thể lực né vào cánh đồng bên cạnh.

Bỗng bị một lực lượng vô hình cản lại,như đập vào bức tường khiến mặt Diệp Huỳnh tức sạm đen lại, đem thân mình té xuống dưới.

"Đừng đạp lên đồng ruộng ta,người thanh niên "

Một thân lão giả gầy gò, giờ đây tựu đứng thẳng. Không khí bỗng phát sinh ra chút ít kì dị, đặc biệt khó thở.

Ngay lúc này, trên thân lão giả bùng nổ ra một đầu uy áp nặng nề, khiến cho ngay cả hai người Hàn Bưu,Hàn Chương quỳ phục trên đất, mắt không ngừng tứa ra từng tia máu.

"Địa.. Địa cấp võ giả "

Hàn Chương thốt gào kêu lên, tại nơi này một đầu tiểu thành Tiền Châu lại có một gã Địa Cấp võ giả lão phu. Tin tức này lan đến tai Vương gia trong thành cũng liền chấn kinh, có thể tại một mực trải thảm đỏ chào đón.

Thế mà lão giả nay lại như một nông phu,chăm chỉ ruộng đồng khiến người đời tức kinh.

"Đại nhân.. tha chúng ta một mạng, thuộc hạ chỉ phụng mệnh hành sự "

Hai đầu Hàn Bưu, Hàn Chương không ngừng cuốn quýt quì phục xuống bái lạy. Bọn hắn lúc này chấn kinh, ý thức được chỉ một kích lão giả liền có thể lấy mạng bọn hắn.

Diệp Huỳnh lúc này ánh mắt kinh ngạc không rời nhìn thân lão giả, thế mà một lão giả tại ẩn mình khí tức, thu người làm một nông phu.

Lão giả sau một hồi thu liễm khí tức, không khí xung quanh chợt thanh tịnh diệu nhẹ. Diệp Huỳnh chợt lặng người khi thấy lão giả đang nhìn mình nhếch mép cười

"Các ngươi có thể tiếp tục phận sự a "

Diệp Huỳnh thoáng chốc đổ một vòng mồ hôi, miệng rộng một mồm khó nhét vào.Tại đây là bị lão giả hù dọa trêu chọc a.

"Đại nhân, chúng thuộc hạ thật sự cảm kích. Sau chuyện này đích thân Lí gia người tới bồi phụng lão đại nhân "

Nói xong một hồi, Hàn Bưu,Hàn Chương hai người sát ý dâng lên một vòng. Từng bước chân lăng lăng tiến đến Diệp Huỳnh.

Ở một bên, lão giả đại nhân mỉm cười tiếu ý. Hắn tại nhận thức Diệp Huỳnh thiên phú, cùng kĩ năng tán thưởng. Tâm trí thưởng thức Diệp Huỳnh, hắn tại châm chọc, đồng thời cũng muốn xem tâm cảnh của hắn ra sao.

Diệp Huỳnh một bộ câm lặng, ý thức mình đã tới cực điểm. Tay không đối chiến hai vị Hoàng Cấp Trung cực vị cũng là một gánh nặng. Nhưng hiện tại, hắn không sợ hãi.

"Tới đi, ngày hôm nay ta chết. Các ngươi cũng lột da.Từng câu từng chữ như tại Diệt Huỳnh thét gào, chiến ý tại đỉnh điểm.

Hắn không còn sợ chết, chiến ý ngút trời. Hai mặt Diệt Huỳnh chợt đỏ ngầu, cơ thể hắn giờ đây không còn giấu kín.

Từng đoàn từng đoàn tà khí địa khí mây đen ầm ầm dâng lên,bao phủ xung quanh người hắn.

"Chậm đã, ta cho ngươi cái lưỡi liềm " Đầu lão nhân đứng bên cạnh, nhe răng cười.