Chương 7.1: Tà Liên lưỡi liềm

Ma Giáo Thần Chủ

Chương 7.1: Tà Liên lưỡi liềm

Diệp Huỳnh hai tai chợt đỏ, miệng há không nói thành lời. Đây là bức người làm thú vui a. Cho hắn một cái liềm, đối chiến hai cái Hoàng cấp trung vị.

Đứng một bên lão giả hai mắt sắc bén, khóe miệng nhếch mấp máy lời nói

" Tốt nhất tiểu tử ngươi nên cầm đi"

Bên kia một đầu, Hàn Bưu đao đã đưa tới gần. Một đao chém ra mang theo một cỗ lãnh khí bức người, đây là đối chiến một đầu Huyền cấp binh đao.

Tình thế này như tằm treo tơ, hắn chỉ có thể lựa chọn một đầu. Tay hắn thương thế chưa khỏi, lại tiếp bức người tình huống một đánh lại hai thật khó khăn.

Giờ đây khí thế ép người, giun xéo quá cũng quằn. Diệp Huỳnh hô gầm một tiếng,ánh mắt tứa máu. Tay hắn nhanh chụp lấy một đầu gỗ liềm, huyệt Lao Cung mở rộng, tà khí không ngừng tuôn ra bắn thẳng vào lưỡi liềm sáng bóng.

"Ting ting ting …
Dung hợp Tà Liên thành công
Thăng cấp chiến khí mở "

Giờ phút xung quanh không gian như cứng lại, một lão đạo mái tóc bạc phơ đứng bên một đầu đỉnh núi tuyết trắng xóa cách thành Tiều Châu vạn dặm. Lão nhướng lên trì hoãn thánh khí xung quanh, quay đầu chợt nhìn về phương xa.

"Thế mà có kẻ thần phục được thanh Tà Liên, khó có thể tin người này đến lúc trưởng thành sẽ bưu hãn một đầu Côn Lôn giới.Đến lúc thành thánh liền không đối thủ "

Thoáng chốc lão giả khẽ cười thoáng, miệng khẽ mấp máy truyền từng câu từng chữ đi xa.

Lão giả nông phu thoáng khôi phục lại thần khí,mới vừa nãy hắn như trí óc trống rỗng. Chân lão khẽ quỵ xuống như chóng dùng sức gượng lại, hắn kinh ngạc lẫn khiếp sợ.

Nếu khắc này đây,thoáng có một vị thánh giả đi ngang qua cái thành Tiền Châu này. Hắn sẽ không nhân nhượng một phút nào đưa tay giết chết Diệp Huỳnh, chỉ cần cái bản chất của thanh liềm đao này cũng đủ để Côn Lôn giới này đưa vào đại loạn một đầu.

Không gian xung quanh càng lúc quỷ dị, từng đợt tà khí điên loạn không ngừng tiến nhập chuôi liềm đao.

"Ting
Nội lực giảm"

Diệp Huỳnh thân thể lúc này trở nên nặng nề, hắn cơ thể như cái đường dẫn không ngừng thấm vào chuôi Tà Liên liềm đao.

Hàn Bưu tay huy động lực cuồng bạo trở nên, chứng kiến một đầu Diệp Huỳnh thân thể bao bọc màu đen không khí, lại không ngừng tiến nhập thanh liềm đao quái dị này.

Hắn ánh mắt ngày càng băng lãnh, sát khí càng dâng cuồng bạo. Kẻ này không thể sống, đối diện với một cái yêu nghiệt, không kinh mạch một đầu lại dẫn phát thế này bạo động không gian tà khí.

"Đem kẻ này mau giết đi, không chừng sẽ giảm bớt đi Côn Lôn giới một đầu ma cuồng, mau giết hắn "

Phía sau Hàn Chương thổn thức thét lên, hắn lúc này như bé gái run rẩy trước một cuồng thần tà ma.

Hai tay hắn phi chiến chùy xông lên, nếu như Hàn Bưu một trảm, thì hắn liền sẽ bồi thêm một búa. Một đầu tà ma này quyết không thể lưu,quyết không thể nhân nhượng.

Đúng lúc này, khi trảm đao Hàn Bưu đã gần kề cổ. Diệp Huỳnh thân thể như sa vào vũng bùn thế không thể nhấc.

Tại tay hắn, Ta Liên liềm đao không ngừng thôn phệ hắn địa khí tà khí, trong tâm cảnh hắn loạt loạt thông báo không ngừng vang lên. Hắn nội lực như đã cạn kiệt, đây một liềm đao như cái bẫy chôn chân.

Hắn như muốn thét vang một hơi dài, hắn không phục. Đây không phải cái chết mà hắn tư duy, chiến ý hắn thét lên như muốn giải phóng khỏi vật này.

"Rầm rập " từng luồng khí đao không ngừng tuôn tới, chạm lấy thân thể Hàn Bưu. Hắn thân thể như bay ngược phía sau, chạm lấy Hàn Chương kéo xuống tiến sâu vào bùn đất.

"Các ngươi chậm đã, ta có chuyện muốn nói "

Nhanh như chớp, chân hắn di chuyển liên tục vòng quanh đám người. Tay không ngừng kết xuất thủ ấn chưởng đạo liên tục thi triển xung quanh. Một vòng tròn ngưng kết không gian xuất hiện như ngăn cách mỏi ba động dao lực, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Lão giả lại hiện thân cách kế cận Diêp Huỳnh,lão cười nhạt lời nói " Người này.. các ngươi có thể giết, nhưng là phải hai người các ngươi cùng giết "

Diệp Huỳnh chợt mồ hôi lạnh, hắn muốn thét lên một tiếng vô sĩ. Một đường dụ hoặc hắn tiếp lấy thanh liềm đao, như một cái bẫy chuột khiến hắn đường vào không có đường ra, giờ lại muốn hắn chết hai người trong tay cùng lúc.

Không phải lão giả vô sĩ mà là quá vô sĩ. Diệp Huỳnh như giận gần tím khuôn mặt, hắn cả người giờ đây như muốn sụp đổ. Một đầu liềm đao Tà Liên này như cái vòng xoáy hút hết nội lực hắn không có hồi kết.

Nhận thấy Diệp Huỳnh như gần gục ngã, nội lực tiêu hao quá nhiều. Lão giả nông phu một tay huy lực làm thành cái khi tức nhàn nhạt xoay tròn nơi tay hắn, bất ngờ ra tay hướng phía đan điền Diệp Huỳnh truyền tới.

"Ầm"
"Rách rách"

Từng đoàn tà khí dòng chảy màu đen như tán loạn lên tại đan điền Diệp Huỳnh,ngăn cản lại dòng chảy về phía thanh liềm đao. Lão giả đứng tại một bên, mắt nhướng nhìn khẽ xoay người đi qua một bên khẽ nói.

"Một võ tu cần khống chế thanh binh khí của mình, dùng ngươi tâm cảnh vừa làm chủ vừa làm bạn "

Những lời này tuôn ra, hơn ai hết liền không phải từ phía suy nghĩ hiểu biết của lão. Mà tại vị võ thánh cách xa vạn dặm kia chỉ dẫn. Nội việc lão thất phu nông phu này tại đây cũng không đơn giản, năm này tháng nọ lão như tiềm phục tại đây, dùng thủ đoạn để thử nghiệm một đầu võ tu bập bẹ đi qua đây tiếp nhận thanh liềm đao này.

Tuy lão nông phu phụng mệnh, nhưng lại không hề biết sức mạnh của thanh Tà Liên. Chỉ đến khi Diệp Huỳnh kích hoạt nó thành công cũng là lúc hắn quỳ phủ phục.

Diệp Huỳnh tại một bên thụ một chưởng lão giả vô sỉ này, hắn tại tinh thần nhận thức được. Bằng vào một chưởng kia như tại giúp hắn thoát khỏi cái vòng xoáy vô tận Tà Liên, bằng vào tu vi hiện tại của hắn không thể khống chế được.

Lại nói, thanh Tà Liên này sau khi đã hút bằng hết phía trên nội lực của hắn, giờ khắc này chợt yên tĩnh lại.

Từng đoàn địa khí màu đen như tại xuất hiện nhàn nhạt bao phủ thanh Tà Liên, tạo ra từng đợt ba động nhỏ xung quanh nó.

Diệp Huỳnh tại chấm dứt việc hút tà khí Tà Liên, hắn gập người hai chân hai tay chống lên mặt đất. Không ngừng tham lam hút lại từng đoàn tà khí bồi bổ nội khí tức của hắn, chỉ trong chốc lát hắn đứng thẳng người dậy.

Một mắt dè chừng lão giả nông phu cùng với hai tên Hàn Bưu Hàn Chương, chỉ bằng vào sức lực của hắn không thể thoát khỏi lão nông phụ này. Nhưng ngược lại có thể một đầu chạy thoát hai gã hộ vệ Lí Tư.

Diệp Huỳnh chau mày suy nghĩ một hồi, hắn khóe miệng mấp máy một điều nhưng bị chặn đứt lão nông giả bồi tiếp

"Ngươi cơ bản không thể luyện võ sư bình thường, càng không phải tu luyện phương pháp bình thường. Người thường tu luyện có thể hấp thụ đan dược cùng võ đạo chi tắc, nhưng ngươi thì khác."

"Ngươi cần máu tanh" Nói đến đây, lão giả ngập ngừng nhe răng cười lùi lại.
Trong tay Diệp Huỳnh,thanh Tà Liên đang không ngừng lặng lẽ phóng xuất một cỗ hàn khí tuôn thẳng thể nội hắn.

Bỗng chốc hai mắt hắn ngầu đỏ một vòng, từng cỗ liệp sát khi tức phóng xuất ra bao phủ một đầu,cùng với vòng tà khí điên cuồng vận chuyển xung quanh hắn tạo ra quang cảnh vô cùng quỷ dị.

"Tà.. tà ma xuất thế " Lão giả mấp máy đầu môi chợt vô thức lui lại, đụng vào chính mình vòng tròn phong ấn.

Diệp Huỳnh như một thân tà ma, khí tức cường hoành. Chính hắn cũng nhận thức được, đây vốn dĩ chỉ là một góc nhỏ băng sơn.

Chỉ cần hắn mở ra chính mình đầu kinh mạch, cộng với hắn Thần Võ Ấn Kí triển khai ra chính thức vào một đầu Võ Lộ Chi Môn. Chính hắn Diệp Huỳnh cường thế cũng không cách nào tưởng tượng được.