Chương 3: Lý Càn

Luân Hồi Quyết

Chương 3: Lý Càn

Khi Nguyễn Phong tròn năm tuổi được mấy ngày cũng là lúc gia tộc Nguyễn tuyển nô dịch mới thay cho các lão nhân đã già không còn sức khỏe. Đừng chê công việc nô dịch này bởi vì làm nô dịch ở đây họ được ăn no mặc đẹp và nếu làm đủ số năm khi về già họ lại nhận được một số tiền gọi là an dưỡng.
Nguyễn Hùng Minh là tổng quản của cả phủ. Khuôn mặt béo núc cùng với thân hình gần hai trăm cân của lão như một khối thịt di động. Ở trong phủ lão rất có uy vọng và được mọi người kính trọng. Ngoài cái tật xấu là luôn ăn thì lão tạm được coi là một người tốt.
Khi buổi tuyển chọn đang diễn ra thì có 1 cậu nhóc nhỏ thó đi đến và ngồi lên đùi hắn.
- Năm nay tuyển bao nhiêu người vậy thúc
thúc mập.
Hùng Minh cười khổ
- Thưa thiếu gia lần này cần 380 người tất cả.
Cậu nhóc kia ngoài Nguyễn Phong ra còn là ai nữa.
Vậy ta có thể chọn một tùy tùng không thúc mập
- Thiếu gia nói đùa, người ở đây thiếu gia chọn một trăm người cũng được.
- Không, ta chọn một người là được rồi. Sau đó Nguyễn Phong nhảy xuống và ngó xung quanh sau đó vẫy vẫy tay về một trung niên cách đó hơn năm mươi bước.
Kì lạ, Hùng Minh nghĩ thầm bởi vì trong bản bố cáo có ghi rõ là chỉ tuyển nam nữ từ 15 tới 30 sao lại lòi đâu ra một tên 40 50t thế này.
- Ngươi lại đây nhanh lên thiếu gia nhà chúng ta kêu ngươi kìa. Một tên nhanh nhảu miệng kêu trung niên. Trung niên đi về phía Nguyễn Phong một cách chậm rãi.
- Chào thiếu gia. Trung niên cúi đầu vái 1 vái.
- Ngươi có đồng ý làm tùy tùng của ta không, Nguyễn Phong hỏi.
- Nô tài xin nghe thiếu gia phân phó.
Nguyễn Phong nhìn Hùng Minh và hỏi: con chọn người này được chứ thúc mập?
Hùng Minh có vẻ khó xử vì người trung niên này đã lớn và không hợp cách. Nguyên Phong như nhìn ra khó xử của Hùng Minh bèn nói
- Thúc mập cứ yên tâm chuyện này để ta nói lại với phụ thân ta không sao đâu.
- Vậy cứ quyết định vậy đi. Đa tạ thiếu gia thông cảm. Bèn hắn nhìn qua trung niên và hỏi.
- Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?
- Thưa tổng quản nô tài tên Lý Càn. Năm nay bốn tám tuổi.
- Lý Càn từ nay ngươi là tùy tùng của thiếu gia, chăm sóc tốt cho người không ta lột da ngươi ra nghe rõ không.
- Vâng vâng nô tài biết rồi.
Hai người rời đi để lại Hùng Minh một bụng nghi vấn. Vì người trung niên kia tuy khúm núm nhưng thực lực lại trúc cơ sơ kỳ. Một người với tu vi như vậy sao lại đồng ý đi làm nô tài chứ. Thôi vậy dù gì đã vào phủ rồi thì hắn có ý định gì cũng dễ giải quyết hơn sao, đúng là...
Ngươi đóng kịch giỏi thật. Trung niên cười cười đáp
- Thiếu gia quá khen quá khen.
Nhìn ngươi kìa, Nguyễn Phong phì cười. Hắn chỉ vào phòng bên cạnh mình và nói: từ nay ngươi ở đây, nhưng ta nhắc ngươi không nên lộ ra cái đuôi hợp thể trung kỳ của ngươi ra không thì đừng trách ta. Nguyễn Phong quay qua nhìn với một ánh mắt đáng sợ. Lý càn vội quỳ xuống.
- Chủ thượng bớt giận nô tài không dám không dám.
Ngươi đứng lên đi, không cần gọi ta chủ thượng cứ kêu thiếu gia được rồi.
Hắn lại lững thững bỏ vào phòng đọc sách để Lý Càn thân áo ướt sũng. Hắn biết người trước mặt này nhỏ bé đến vậy tu vi chỉ có tiên thiên thôi nhưng muốn giết lão thì chắc chỉ cần một cái phủi tay. Nhớ năm đó khi Nhất Phong đến một đại giáo ở Ngạc Kinh đại lục để tìm hiểu một số điển tịch cổ nhưng sau khi tốn một số tài phú khổng lồ để vào nhưng lại bị bọn chúng năm lần bảy lượt đòi hỏi chủ thượng hắn đã nổi trận lôi đình diệt hơn một trăm vạn người đại giáo đó. Người tâm rất bình lặng nhưng chọc cho nó gợn sóng lên thì máu ngập trời
Vắng quá trả có ai nhỉ