Chương 6: Đôi lời với độc giả

Luân Hồi Quyết

Chương 6: Đôi lời với độc giả

Truyện này là truyện đầu tay của mình, nên cũng đắn đo rất lâu mình mới post lên. Mong các đạo hữu có khen hay có chê thì cứ góp ý nhiệt tình. Mình sẽ khắc phục dần
Truyện này chắc sẽ dài vì mình định xây dựng một map khá là rộng. Đã viết là viết tới cùng mỉnh sẽ k drop.
Truyện chia ra các đẳng cấp tu luyện như sau:
Luyện khí (từ tầng một đến tầng mười, nếu tu vi đến tầng mười có thể sống hai trăm tuổi)
Hậu thiên (ba trăm tuổi)
- Tiên thiên (bốn trăm tuổi)
- Trúc cơ (năm trăm tuổi)
- Kết đan (sáu trăm tuổi)
- Nguyên anh (tám trăm tuổi)
- Hóa thần (một ngàn tuổi)
- Luyện hư (hai ngàn tuổi)
- Hợp thể (bốn ngàn tuổi) Chia mỗi cảnh giới thành sơ cấp, trung cấp, hậu kỳ.
Đại thừa - Độ kiếp - Hóa hư (đây là 3 cảnh giới mới cao hơn và bí ẩn hơn sẽ tìm hiểu sau vậy)
Trong truyện lúc đầu mình dùng các họ mà các đọc giả biết họ nước nào chứ nhỉ? Việc đặt tên, địa danh khá khó vì map trong tưởng tượng ra nhưng phải hợp lý và ko bị lặp nên mong các lỗi đó sẽ được mọi người soi và cho ý kiến.
Còn về main chắc chắn sẽ không được build một cách logic như trước kia là: ăn hành xong đột phá thắng ngược đâu. Việc đó khá là rắc rối nên mình sẽ k ra ồ ạt. Mỗi ngày chắc chỉ có một chương thôi (công việc mình cũng không cực nên sẽ cố gắng chương nào ra chương đó chắc tầm bốn năm ngàn chữ là tạm ổn nhỉ).
Còn lễ tết hay gì đó sẽ có thêm chương.
" Có lẽ hắn đã sai, triệt để sai. Cơ thể đẫm đầy máu nhưng không đau bằng nỗi đau trong tim hắn.
Để hắn được sống họ đã phải hy sinh mạng sống của họ để đổi lại

Không phải máu mủ ruột thịt nhưng lại hơn máu mủ ruột thịt, sáng tối sinh hoạt với nhau năm này qua năm khác một năm rồi một trăm năm, ngàn năm...và bây giờ là tử biệt.
Hắn hận hắn vô dụng hắn hận lũ người đó. Chúng đâu coi hắn là người mà chỉ là một thứ gì đó để thí nghiệm để đánh cuộc.

Chúng tưởng chúng che giấu rất tốt khiến hắn không phát hiện ra.

Không, ngay từ cái ngày hắn thất bại đầu tiên thì hắn đã lờ mờ biết được.

Lần thứ hai thứ ba những gì hắn nghi ngờ đã được hắn chứng thực một cách triệt để.

Thời gian sau đó hắn đã chuẩn bị, chuẩn bị rất kĩ.
Nhưng tại sao? Tại sao? Một câu hỏi luôn quẩn quanh đầu hắn. Vì hắn sợ biến số, nó là một cái gì đó mờ mịt và hư vô. Đôi khi hắn nghĩ rằng nếu chưởng khống được những biến số đó thì sao?

Giật mình tỉnh giấc, trời vẫn còn khuya. Người đẫm mồ hôi, Nguyễn Phong cười khổ. Một giấc mơ mà hắn đã mơ đi mơ lại hàng vạn lần nhưng hắn vẫn đau.

Mỗi lần như vậy hắn càng thúc ép mình tiến lên, kết thúc tất cả!!!

Buồi sáng Lý Càn bưng một chậu nước và chiếc khăn vào phòng.
- Thiếu gia, người dậy chưa?
Hắn vẫn ngồi đó, im lặng. Nhìn Lý Càn hắn bèn hỏi
- Gần đây có môn phái tu tiên nào lâu đời không? Lý càn như suy nghĩ gì đó bèn nói

- Ra khỏi Cổ Oa quốc đi về hướng Nam gần một ngàn dặm có một môn phái tên Thái Nguyệt tuy là một phái nhỏ nhân số không tới một nghìn nhưng đã truyền thừa hơn sáu vạn năm. Thiếu gia thấy thế nào?

Được, sau khi ta ăn sáng với phụ mẫu xong ngươi đưa ta đi đến đó đi.
Đây là địa phận của Thái Nam quốc cũng là nơi Thái Nguyệt cắm dùi. Sau thời gian phi hành gần ba canh giờ thì Lý càn cũng đưa Nguyễn Phong đến đây.
Nhìn núi non trùng điệp bát ngát bên dưới, thật cảm khái thiên nhiên thật kỳ diệu.
Ngươi vào xem đi, rồi kiếm người nào có thân phận cao nhất tới đây gặp ta, ta chờ. Nói xong Nguyễn Phong bèn ngồi xuống khoanh chân vả lấy một quyển sách dày cộm và bắt đầu đọc.
- Vâng, thưa thiếu gia. Lý Càn lăng không và mất hút sau cánh rừng thăm thẳm.

Khoảng nửa canh giờ sau Lý Càn quay lại đi theo hắn là một lão già khọm nhìn quần áo rách rưới khuôn mặt bầm dập thì chắc chắn là vừa bị bạo hành một trận
Nhìn Lý Càn cười cười
Ta kêu ngươi đi mời khách hay đi đánh người vậy
Lý Càn cúi thấp đầu không nói gì (ngu gì mà chống đối im lặng là vàng)
Đứng dậy nhìn lão giả kia Nguyễn Phong liền nói:
- Nguyễn Phong ra mắt tiền bối. Chỉ vì muốn bàn với tiền bối một số chuyện nên mới mời tiền bối tới đây nên mong tiền bối thứ lỗi.
Khóe môi lão giả dật dật (mời cái tiên xư nhà ngươi chứ mời, có ai mời khách mà đánh người như tên khốn nạn kia không). Suy nghĩ là vậy nhưng lão vẫn chưa ngu đến mức nói ra
- Không biết công tử muốn lão hủ giúp gì? Nếu giúp được lão hủ sẵn sàng
- Cũng không có gì, ta là người ham đọc sách thích lễ nghĩa thơ ca điển cố điển sự. Nghe nói quý phái có lịch xử lâu đời nên muốn vào quý phái đọc ít sách thôi. Không biết ý tiền bối như thế nào?
- Việc này e là...
- Hỉnh như ngươi rất muốn được bạo hành phải không. Hay ta giúp ngươi luôn nha. Lý Càn vừa nói vừa định lao vào.
- Đừng nháo xự. Nguyễn Phong lên tiếng.

Hắn nhìn lão giả lại hỏi? Không biết ý tiền bối thế nào?

- Được, tất nhiên là được. Mời công tử (thích đọc sách sử điển cố điển sự mà lại vào môn phái tu tiên đọc sách. Sao ta lại xui thế này gặp ngay hai tên thần kinh) Vừa nói lão vừa phi hành dẫn hai người về hướng một tòa tháp cao chót vót với hơn hai mươi tầng. Hai bóng người lao ra
- Ra mắt lão tổ. Hai người nhìn vị lão tổ của mình đầy kinh dị. Tu vi của người là hóa thần mà ai lại đánh người ra nông nỗi này.
- Đây là hai vị khách quý, từ nay họ muốn đọc sách gì cũng không được ngăn cản. Nghe rõ chưa. Thôi hai ngươi tiếp tục công việc của mình đi.
Hai người quay người rời đi. Lão giả cười khổ, lần này thì đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Quay qua nhìn Lý Càn, Nguyễn Phong. Lão giả làm tư thế mời vào.

Ở đây sách nhiều lắm chỉ riêng tầng một thôi đã gấp mấy lần sách nhà họ Nguyễn rồi. Còn mười chín tầng trên. Đúng là một gia tài khổng lồ.

Hắn cắm cúi đọc, từ ngày này qua ngày khác. Hai năm bỗng chốc trôi qua...Cũng đã đến lúc về nhà rồi

Lấy lý do vị tiên nhân yêu cầu hắn theo tu luyện hai năm hắn mới xin đi khỏi nhả được.
Thời gian đâu đợi ai phải không các đạo hữu?